Mị Thiên Giai

Chương 44: Ái thiếp diệt thê




“Lạc Nhi, sao con lại xem quyển sách này? Đây là pháp thuật cấm!”

“Mẫu thân, cái gì là Phong Hồn Ấn?”

“Phong Hồn Ấn? Đó là phong ấn mạnh nhất thế gian này, cần phải có sức mạnh ý chí thật lớn mới có thể thành công, trừ phi là bất đắc dĩ mới có thể sử dụng thứ này, nếu không….”

“Như thế nào là sức mạnh ý chí mạnh mẽ?”

“Như Thần lực của chúng ta, hoặc là…. cả linh hồn. Aizzz! Lạc Nhi không cần biết mấy thứ này, nội dung trong sách đều là điều cấm, con biết chưa?”

“….Dạ!”

“Ca ca, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi đến nơi…. không còn ai có thể làm muội bị thương!”

“Mẫu thân cũng đi sao?”

“….Đương nhiên!”

“Ca ca! Huynh đang cầm gì vậy?”

“Lục hoa!”

“Sao nó lại có màu đỏ?”

“….Bởi vì nó có ý nghĩa riêng biệt, nên mới có màu đỏ như thế!”

“Ý nghĩa…. riêng?”

“Ta vốn định chờ muội lớn thêm một ít nữa, ít nhất là lúc…. cập kê! Ca ca sẽ tặng muội….”

“Tặng muội? Được, Lạc Nhi thích, nhưng Lạc Nhi muốn bây giờ cơ, tặng muội đi! Hu hu…. muội muốn mà!”

“…..Được được được, cho muội cho muội, ngay cả trái tim này…. đều cho muội luôn, có được không?”

Thì ra… thì ra…. lời của hắn chính là ý này.

Lục hoa! Lục hoa nàng luôn mang theo suốt ngàn năm, là do chính tay hắn tặng nàng. Một cơn đau lòng mãnh liệt chợt ập đến, nàng mở to mắt, một tay đè chặt lồng ngực, thở gấp, nhưng lại không cách nào ngăn lại cảm giác đau lòng này.

“Tiểu thư!” Thanh Chi hoảng hốt, không ngờ nàng lại tỉnh dậy nhanh như thế.

Nàng vội vã lướt qua y, nhìn khắp nơi. Trong phòng không còn ai khác, cơn đau tận đáy lòng lại lan tràn.

“Nói cho ta biết, ca ca đâu?”

“Tiểu thư….” Trên mặt Thanh Chi hiện lên chút do dự.

“Ta tự đi tìm.” Nàng xuống giường, đầu vẫn còn hơi choáng, cố lắc lắc đầu muốn ra khỏi cửa.

Thanh Chi nhanh bước đến cửa, ngăn cản nói: “Tôn chủ ra lệnh, trước đêm nay, ngài không thể rời khỏi đây!”

“Huynh muốn cản ta?” Vẻ mặt Anh Lạc lạnh lùng, lần đầu tiên nói như với Thanh Chi với dáng vẻ như thế.

Y chau mày, nhưng không hề dời bước. Anh Lạc càng tức giận, tay lập tức biến ra mấy lưỡi dao băng, phóng về phía y, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Thanh Chi vẫn cố chấp đứng đó: “Nếu tiểu thư muốn giết ta, Thanh Chi sẽ không chống cự, chỉ là lúc này ngài tuyệt đối không được rời khỏi đây. Đây là lệnh của Tôn chủ, thứ cho ta không thể cãi lời.”

“Lệnh?” Trái tim nàng càng đau đớn, hét lên: “Huynh có biết đây là lệnh gì không? Tránh ra, dù hắn muốn làm gì, ta cũng phải đi ngăn cản hắn!”

Mặc dù nàng nghĩ mãi không hiểu tại sao ca ca phải làm vậy, nhưng tuyệt đối có liên quan đến nàng, hơn nữa, sự bối rối trong lòng nàng kia càng lúc càng mãnh liệt, cứ như…. cứ như chỉ cần nàng chậm một bước thôi, nàng sẽ đánh mất tất cả.

“Tránh ra!” Nàng rống to, mấy lưỡi dao băng lại xuất hiện trên tay nàng.

Thanh Chi lại vẫn đứng yên đó, cứ như không hề nhìn thấy sự uy hiếp của nàng, y chau mày, chân không hề di chuyển một bước nào.

Thấy y không hề dao động, sắc mặt Anh Lạc càng lạnh lẽo, đột nhiên thu hồi mấy lưỡi dao băng kia, áp vào bên cổ mình, khí băng hàn trên dao vừa đến gần, một dòng máu đỏ đã lập tức chảy xuống dao băng.

“Tiểu thư?” Thanh Chi hoảng hốt gọi, vẻ mặt bối rối, muốn đến đoạt lấy lưỡi dao kia, nàng lại lùi một bước, dao băng trong tay càng kề sát, máu tươi tiếp tục chậm rãi chảy ra.

“Nói cho ta biết, ca ca…. rốt cuộc muốn làm gì? Hắn đang ở đâu?” Nàng vừa tỉnh dậy đã thử tìm kiếm hắn, nhưng… không chỉ là Thần sơn, ngay cả toàn bộ thế gian này, nàng cũng không thể tìm thấy hơi thở của hắn, ngay cả Thiên Kiếm nàng cũng không cảm nhận được. Điều này càng khiến nàng lo lắng, trái tim cứ như bị treo lơ lửng, lúc nào cũng có thể rơi xuống bể nát.

“Tiểu thư…. ngài…. ngài như vậy chẳng phải đã làm uổng phí ý tốt của Tôn chủ sao?”

“Ta không cần ý tốt của hắn! Ta chỉ cần…. hắn còn sống, nói mau!” Còn sống sẽ có thể cười với nàng, sẽ trồng Lục hoa vì nàng, sẽ dùng giọng nói dịu dàng nhất gọi nàng —— Lạc Nhi!

Trong mắt nàng như có hơi nước đang lan ra, lưỡi dao băng trên tay lại càng kề sát vào cổ, máu tươi thấm ướt cả áo nàng, nàng càng lớn tiếng hỏi: “Mau nói cho ta biết!”

“Tiểu thư…. được! Ta nói….” Vẻ mặt Thanh Chi càng lo lắng, lông mày lại càng nhíu chặt, do dự một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ngài ấy muốn…. muốn giải phong ấn cuối cùng của Ma Thần!”

Giải phong ấn? Anh Lạc sửng sốt, khó trách hắn cần Thiên Kiếm, nhưng bốn phong ấn được giải…. Ma Thần sẽ tái thế, đây là cách mà hắn muốn trả Thần lực lại cho mình sao?

“Hắn làm vậy để làm gì? Có liên quan gì đến ta?”

“Tiểu thư thật không rõ sao?” Vẻ mặt y lạnh lùng, tay bên người nắm chặt thành quyền “Trên Thiên Trụ, Thiên Đế Thượng Cổ có ra lệnh: Mang theo sức mạnh chuyển kiếp, tái thế mang thân tịnh niệm! Tiểu thư còn không hiểu đây là ý gì sao?”

Mang thân tịnh niệm, chẳng lẽ….

Cứ như bị sấm sét đập thẳng vào tim, trái tim như vỡ tan tành, chân nàng lảo đảo, loạng choạng hai bước, không thể thở nổi.

Thanh Chi lúc này tựa như oán giận, gằn từng chữ: “Mang thân tịnh niệm, có nghĩa là, nếu như ngài muốn tinh lọc sức mạnh của Ma Thần, thì phải dùng tính mạng để đánh đổi! Cho nên Tôn chủ mới muốn hội tụ tất cả sức mạnh của Ma Thần, để giải phong ấn cho ngài, chỉ cần phong ấn được giải, Ma Thần và Tôn chủ cũng cùng nhau tan biến! Làm như thế, tất cả đều vì cứu ngài…. là vì ngài!”

Tất cả đều là vì nàng, đều là vì nàng, hắn không tiếc làm trái với chức trách của Thần tộc, để Ma Thần xuất thế; không tiếc dùng linh hồn để làm vật dẫn phong ấn thần lực của nàng; không tiếc làm nhục một thân nam nhi, ngàn năm qua vẫn luôn bảo vệ nàng chu toàn. Mà nàng…. nàng đã làm gì?

Nàng lại dám nói….

“Ca ca…. có thể giải toàn bộ phong ấn trên người muội không?”

Khó trách…. lúc ấy hắn lại có dáng vẻ như thế. Khó trách…. hắn lại nói với nàng những lời đoạn tuyệt như thế. Nàng làm vậy có khác gì tự tay giết chết hắn đâu?

Đó là người thân duy nhất trên đời này của nàng, là ca ca ruột thịt, là trượng phu của nàng, là người sẽ cùng nàng làm bạn ngàn năm, là người sẽ không rời không bỏ nàng. Vì sao…. vì sao đến tận lúc này nàng mới hiểu được.

Nàng không chần chờ nữa, xoay người chạy như điên ra ngoài. Nước mắt chảy ra, tất cả đều như mờ đi, không còn nhìn thấy gì nữa, cũng không còn nghe thấy gì nữa. Tri giác duy nhất của nàng, chính là dùng hết sức lực cưỡi mây, chạy như điên về phía vực lạnh Băng Lăng, nơi có phong ấn cuối cùng.

Tiếng gió như gào thét bên tai, những lời nói khiến người ta đau quặn lòng kia vẫn không ngừng vang vọng trong đầu nàng.

“Lạc Nhi, muội muốn….. giải phong ấn này đến vậy sao?”

“Nếu như….. ca ca chỉ cho muội chọn một, thế gian hoặc là ta, muội sẽ chọn gì?”

“Nếu như… chỉ có thể chọn một thì sao?”

“Chỉ cần Lạc Nhi muốn….. vậy thì giải thôi!”

Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần nàng muốn….

Không muốn, nàng không muốn gì cả. Tại sao? Tại sao không nói thật với nàng, tại sao lại tàn nhẫn như thế? Là chính tay nàng…. chính tay nàng đã đẩy hắn vào vực sâu của sự tuyệt vọng!

Không…. không cần!

Trong lòng nàng như đang điên cuồng hét to, nàng dùng hết sức, chạy đến nơi nàng muốn. Tiếng gió bên tai, như lưỡi dao sắc bén cứa vào mặt nàng, nàng lại như không cảm giác được, trái tim như căng chặt.

Nhanh lên, nhanh lên nữa, phải nhanh lên nữa, nàng nhất định phải cản hắn, nhất định phải đến nơi, nhất định phải đến kịp, đúng vậy!

Đột nhiên, có một tiếng nổ lớn vang lên, đất trời như sụp đổ, một chuỗi ánh sáng đen nhánh xông thẳng lên trời. Ngay lúc ấy, đất trời đều rung chuyển, là ban ngày nhưng xung quanh lại bị bóng đêm che phủ, kèm theo ánh sáng đen kia là những tiếng kêu la thảm thiết, truyền đến từng góc nhỏ.

Nàng đang vội vã chạy đi cũng đứng sững lại, trái tim đang cong như dây đàn lúc này cũng như đứt đoạn. Tất cả tất cả đều như tan thành ngàn mảnh nhỏ.

=====================

Vực lạnh Băng Lăng.

Vốn là trời đất bị tuyết che phủ chỉ mang một màu bạc, lúc này lại vì khí âm tà lan tràn mà bị nhuộm thành tối đen. Trên trời như mơ hồ có rất nhiều người đang đến.

Nhìn kĩ lại, đó đều là mọi người trong Tiên giới, các môn phái đều có mặt, nhiều như sao trên trời, chỉ là dưới mặt đất kia, ánh mắt mọi người đều chỉ tập trung vào một nơi, không ai không mang vẻ đề phòng.

Bên dưới, chỉ còn một người, một thân áo lam, trên mặt trên tay đều bị những hoa văn đen bao phủ, lan tràn khắp thân thể, khiến người khiếp sợ, quanh thân chỉ có một cỗ ánh sáng đen bao phủ, sát khí đầy người, chỉ có thanh kiếm vẫn không ngừng lóe sáng trên tay hắn kia lại tương phản mãnh liệt. Thỉnh thoảng, ánh sáng kia lại hơi lóe ra nơi lòng bàn tay hắn, cứ như ngay cả thanh kiếm cũng đang kháng cự hắn.

Hắn chỉ đứng một mình, quanh thân lại tản ra sát khí tĩnh mịch, cứ như có thể hủy diệt tất cả sinh linh, khiến người xung quanh ngần ngại không dám đến gần.

Người đang đứng đó là ai, người ở đây đều biết. Chỉ là lúc này…. đã không còn như xưa nữa.

Một lúc lâu sau, từ trong đám người kia đi ra một người, chính là người ngày đó đã hợp sức đối phó Ân Hoài Đan – Thượng tiên Thiên Tiếu.

“Lạc Chưởng môn, đầu tiên huynh báo cho người các phái đến đây, rồi lại giải phong ấn Ma Thần, đây là có ý gì?” Hắn nghiêm giọng hỏi, vẫn coi như khách khí gọi hắn một tiếng Lạc Chưởng môn.

Miểu Hiên yên lặng một lúc, sau đó mới thấp giọng nói: “Chỉ vì một người!”

Đối phương sửng sốt, nhất thời không rõ hắn muốn nói gì, Mộ Lãnh Liệt bên cạnh đã không nhịn được cao giọng chất vấn.

“Một người? Ngươi chỉ vì một người, giải phong ấn Ma Thần có thể hủy diệt trời đất này sao?!”

Người bên dưới không nói, gương mặt bị ma vết che phủ khiến người ta không thể nhìn rõ vẻ mặt hắn.

Mộ Lãnh Liệt càng tức giận: “Miểu Hiên, ngươi là hậu duệ của Thần tộc, chức trách của Thần tộc các ngươi chính là ngăn Ma Thần tàn sát bừa bãi, không phải sao?! Hôm nay…. ngươi lại cam lòng đọa ma, ngươi đã quăng bá tánh Lục giới ở đâu, trách nhiệm Thần tộc của các ngươi ở đâu?!”

“Chức trách?” Miểu Hiên hừ lạnh “Ai quy định điều này chứ? Ta giải phong ấn này, cũng bởi vì các ngươi đã dùng cớ này, ép nàng làm chuyện nàng không muốn làm!”

“Thần tộc ngươi, mang gánh nặng của thiên hạ Lục giới, đây là thiên chức của các ngươi, sao ngươi có thể làm vậy?!”

“Thiên hạ Lục giới? Buồn cười, chuyện này liên quan gì đến ta, vì sao ta phải chịu trách nhiệm với thế gian này? Từ khi ra đời đến nay, thế gian này có từng thương hại ta chưa, có từng thương hại nàng chưa? Vì sao lại bắt ta chịu trách nhiệm? Cả đời ta, chỉ có một mục đích duy nhất, chính là che chở nàng, có hủy đi thế gian này đi chăng nữa, thì đã thế nào?”

Nói xong, hắn đột nhiên dùng một tay kết ấn, niệm chú. Khí âm tà vừa bị giải ấn, toàn bộ đều tràn vào cơ thể hắn.

Những ma vết trên mặt vốn đã rất bắt mắt, lúc này lại như phát ra ánh sáng, càng thêm chói mắt.

“Hắn đang hấp thụ những phần khí âm tà cuối cùng!” Có người hoảng hốt kêu to, cả bầu trời kia như loạn cả lên, rối rít nắm chặt kiếm trong tay.

“Ha ha ha ha ha…” Bên góc phải của bầu trời đột nhiên có một tiếng cười điên cuồng vang lên, kẻ vốn đã bị bắt nhốt – Ân Hoài Đan bước ra. Một tay hắn chỉ xuống người bên dưới, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, cứ như đã bị mất trí: “Bốn phong ấn đều đã hội tụ, Ma Thần xuất thế, hắn chính là Ma Thần các ngươi muốn tiêu diệt, ra tay đi, mau giết hắn, mau giết hắn đi!”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều tái đi, hai mặt nhìn nhau, không ai biết phải làm sao.

“Ma Thần xuất thế, nhất định tàn sát Lục giới, tuyệt đối không thể để hắn thoát!” Không biết là ai đã hét lên một tiếng kinh hãi như thế, mọi người mới tỉnh táo lại, rối rít cầm kiếm xông đến.

Tuy vậy, cả đám người đều bị ma lực lớn mạnh cản trở, bị đánh bay ra ngoài. Chỉ có một số ít những người có tu vi cao, mới có thể tránh khỏi, bao gồm Thiên Tiếu và chưởng môn các phái.

Nhưng đối phương đã thành ma, hơn nữa còn có Thiên Kiếm, ai cũng không có phần thắng, cho dù có thể đến gần thân thể hắn, cũng chỉ cần một cái vung tay của hắn đã bị đánh bay ra ngoài.

“Bày Tru Linh trận!” Mộ Lãnh Liệt nghiêm giọng nhắc nhở, sắc mặt mọi người đều lạnh đi, Thiên Quỳnh, Ngọc Hoa và chưởng môn bốn phía vây xung quanh, một tay kết ấn, trong nháy mắt, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.

Đây là trận pháp mạnh nhất Tiên giới, chỉ là năm đó, cũng chẳng thể đối phó được một Ân Hoài Đan.

Dĩ nhiên, lúc này cũng chẳng thể đối phó một Ma Thần Miểu Hiên, nhưng chỉ cần có thể kéo dài thêm một lúc, tức là vẫn còn cơ hội.

Mộ Lãnh Liệt và Thiên Tiếu liếc mắt nhìn nhau, chia thành hai hướng tấn công đến.

Vừa đến gần, đã thấy có một đạo khí đen hóa ra từ giữa ngực hắn. Mộ Lãnh Liệt há mồm, phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, lại nhìn về phía Thiên Tiếu bên kia, đối phương cũng bị Thiên Kiếm của kẻ kia ngăn trở, hắn vung kiếm lên, muốn chính thức lấy mạng Thiên Tiếu.

Mộ Lãnh Liệt hoảng hốt, bay qua cản, nhưng sao còn kịp nữa? Sức mạnh của hai bên cách nhau quá xa, bên này đã dùng hết toàn lực nhưng kẻ kia chỉ cần vung nhẹ tay cũng đủ hóa giải tất cả.

Đang lúc bọn họ cho rằng dù có bất kì cách nào đi nữa cũng không thể ngăn cản được Ma Thần, tay Miểu Hiên đang cầm Thiên Kiếm đột nhiên lóe ra tia lửa, tay hắn rung lên, trường kiếm rơi xuống đất. Thiên Kiếm không gần ma khí, đang không ngừng phản phệ lên người hắn.

Đây là cơ hội tốt, Mộ Lãnh Liệt chớp lấy thời cơ, vung kiếm đâm về phía ngực hắn, khi kiếm đến thật gần, lại bị khí đen trên người hắn ngăn trở. Mộ Lãnh Liệt hiểu ra, tất cả mọi người ở nơi này, không ai có thể làm hắn bị thương.

Đột nhiên thân kiếm chợt căng thẳng, tay Miểu Hiên bắt được tay hắn, trong lòng hắn hoảng hốt, muốn buông tay ra, thân kiếm lại đột nhiên truyền đến một sức mạnh, tay hắn như bị hút vào chuôi kiếm, khiến hắn không thể buông tay.

Khi mà hắn nghĩ rằng tính mạng hắn sắp kết thúc, một tiếng nói chợt truyền đến, vang vọng bên tai hắn.

“Nói với Mộ Tử Hân, hãy chăm sóc Lạc Nhi!”

Hắn lập tức sửng sốt, thân kiếm chợt căng lên, sức mạng từ tay hắn, xông thẳng về phía đối phương.

Vẻ mặt hắn nặng nề, nhìn kiếm trong tay, lập tức phát hiện, pháp lực trên người Miểu Hiên đều như tan đi. Miểu Hiên lúc này, không hề có bất kì phòng vệ nào, như một người phàm.

Hắn…. cố ý!

Tất cả đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, hắn muốn thu hồi kiếm, nhưng không còn kịp nữa. Thanh trường kiếm kia, cắm thẳng vào lồng ngực Miểu Hiên, nhìn có vẻ như là do Mộ Lãnh Liệt ra tay, nhưng thật ra là do chính hắn tự đâm vào mình.

Ngay lúc ấy, máu như phun ra khắp nơi….

“Không!”

Một tiếng kêu đau thấu tâm can vang lên, truyền đến từ bên trên.

Miểu Hiên dùng sức lực còn sót lại nhìn về phía bầu trời, là bóng dáng quen thuộc kia, bóng dáng đã luôn khắc sâu trong đáy lòng hắn suốt ngàn năm qua.

Đáy lòng hắn truyền đến một chút vui sướng, chỉ vì một lần cuối cùng được nhìn thấy nàng. Chỉ là…. nàng không nên đến đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.