Mị Thiên Giai

Chương 38: Sự kiện tắm rửa




Thính Phong lại muốn tấn công đến, nhưng đã không còn kịp nữa, Ân Hoài Đan đã dùng hết toàn lực để dựng nên một kết giới, ngăn cách bên ngoài.

Trong đầu Anh Lạc trống rỗng, trong mắt chỉ có người đang bị Ân Hoài Đan bắt lấy, không còn sức lực phản kháng.

“Mẫu thân…” Nàng kêu to, liều lĩnh muốn xông đến, nhưng đến nơi cách đó khoảng mấy bước, lại bị kết giới ngăn lại “Buông người ra, buông người ra ngay!”

Hắn hành hạ người kia còn chưa đủ sao?

Ân Hoài Đan chỉ cười lạnh, không chần chờ chút nào, đặt Hồng Lệ lên trên trụ đá, trong mắt chỉ có lạnh lẽo và điên cuồng.

“Đừng quên phong ấn của Ma Thần chỉ có bốn cái mà thôi!” gương mặt hắn khắc sâu ma vết, lại càng cười đến điên cuồng “Thiên Kiếm thì dã sao? Không ai có thể ngăn cản ta, thế gian này, không ai có thể! Ha ha ha….”

Hắn khẽ giương tay, trong tay ngưng tụ sức mạnh, hướng hẳn về phía Hồng Lệ, ngay lập tức, Hồng Lệ vốn đang bị thương máu chảy không ngừng, lúc này máu càng tuôn ào ạt như suối, toàn thân như một tượng gỗ bị ngâm vào vào một thứ chất lỏng màu đỏ. Ngay cả kêu lên đau đớn cũng không thể phát ra tiếng, ánh sáng cuối cùng trong đáy mắt, cũng như đang từng chút từng chút bị rút đi.

Máu chảy đầy đất, thấm ướt cả trụ đá bên dưới, đất trời như rung chuyển, có lẽ phong ấn thứ ba sắp được giải trừ.

“Không được!” Anh Lạc cố sức điên cuồng hét lên, muốn xông vào, lại bị kết giới đánh văng ra, nàng bò dậy tiếp tục đi đến nhưng lại bị đánh văng ra “Buông người ra, buông người ra ngay, nếu còn như vậy, người sẽ….”

Người sẽ chết, người sẽ chết….mẫu thân!

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên nhướng mày, nhưng không cách nào ngăn cản nàng, liếc mắt nhìn Thính Phong, một tay kết ấn, cố sức phá vỡ kết giới kia.

Mặc dù nàng đã kêu đến kiệt sức, nhưng Ân Hoài Đan vẫn như không nghe thấy, vẫn cứ cười điên cuồng không ngừng. Trời đất càng rung chuyển ghê gớm hơn, vốn là trụ đá toàn vẹn, lúc này cũng xuất hiện vài vết rách. Thế nhưng hắn lại vẫn không cho là đủ, lại vung tay lên, sát khí trong mắt càng hiện rõ.

Sắc mặt Anh Lạc lập tức tái nhợt, tim như ngừng lại “Không!”

Nhưng hắn vẫn không ngừng tay, trực tiếp xuyên qua thân thể Hồng Lệ, xuyên thẳng vào tim, máu lập tức vấy ra. Thân thể của người nọ, như tràn ra muôn vàn đóa hoa, vòi máu đỏ tươi chói mắt kia, phun thẳng lên trụ đá phía sau nàng.

Ngay lúc ấy, phong ấn cũng ầm ầm rung chuyển, khí âm tà màu đen cũng xông ra. Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn trong không khí, cứ như đang ca thán cho những sinh linh đã chết.

Thời gian cứ như dừng lại ở giây phút này, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người mang đôi mắt dịu dàng nhất đời kia, lại một lần nữa tan nát trước mắt nàng, nhìn máu tươi phiêu tán khắp bốn phía, rơi đầy trên đất, có giọt máu vẩy đến trên mặt nàng, thấm vào tận tim.

Lại lần nữa…lại lần nữa…nàng trơ mắt nhìn mẫu thân chết trước mặt mình.

Ngay lúc ấy, mắt nàng như tối sầm đi. Nàng không để ý đến khí âm tà đang tràn ra, cũng làm như không nghe thấy những tiếng kêu thê lương kia, càng như không nghe được tiếng cười điên cường lớn lối của Ân Hoài Đan, lại càng không nghe được tiếng Miểu Hiên nóng lòng nhắc nàng lùi về sau.

Chỉ có tình cảnh vòi máu không ngừng phun ra kia, từng mảng lớn đỏ tươi như nhấn chìm nàng.

Lòng nàng trống rỗng, nàng không còn gì nữa.

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên kéo nàng qua, sợ nàng bị đá từ trên trụ đá rơi trúng, muốn đưa nàng đi, lại phát hiện nàng không hề nhúc nhích “Lạc Nhi!”

Hắn càng gọi lớn tiếng hơn, liếc mắt nhìn vào đáy mắt nàng, ánh mắt vốn trong trẻo, lúc này đã chìm vào mê mang, như vẫn đang chăm chú nhìn về phía trước, nhưng lại hoàn toàn không có tiêu cự, trống rỗng.

Ý thức của nàng, đã không còn.

Trong lòng hắn lập tức căng thẳng, tình cảnh này của nàng, hắn chỉ nhìn thấy một lần, chính là lúc ở Kiếm Vân trên đỉnh Thần sơn, nơi mà nàng đã gần như giải khai phong ấn của chính mình.

“Lạc Nhi, Lạc Nhi!” Hắn muốn lay tỉnh người trước mắt, nhưng nàng lại không hề phản ứng.

“Lạc Chưởng môn, nơi này sắp sụp, mau rời khỏi đây!” Thiên Tiếu Thượng tiên ở bên cạnh nhắc nhở.

Nói xong, hồng liên đầy đất cũng bắt đầu bị đè nát, Viêm Hoa sơn đang dần sập xuống, rơi vào trong dung nham. Miểu Hiên đnag muốn đi đến kéo Anh Lạc đi, dưới chân lại loạng choạng, quay đầu lại, chỉ thấy có một luồng ánh sáng đen đang trờ đến.

“Ai cũng không thể chạy thoát!” Ân Hoài Đan lạnh lẽo lên tiếng, hắn đang hấp thụ sức mạnh từ phong ấn thứ ba, lúc này, dù là Thiên Kiếm cũng không thể ngăn cản hắn.

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên hoảng hốt kêu ra tiếng, đưa tay kéo lấy tay nàng, nàng lại không nhúc nhích. Lúc này đã không còn kịp rời đi, vẻ mặt hắn lạnh lẽo, hắn không chút suy nghĩ, lập tức di chuyển, chắn trước người nàng, muốn dùng thân thể của chính mình ngăn cản thế công.

Ánh sáng đen càng lúc càng gần, chỉ một chút nữa thôi sẽ đoạt lấy tính mạng cả hai, Anh Lạc vốn không nhúc nhích ở phía sau, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh sáng đen kia.

Tay Miểu Hiên vốn đang nắm lỏng thì lại bị hất mạnh ra, không hề lưu luyến. Chỉ một lát sau, một luồng ánh sáng đột nhiên bắn ra từ cơ thể nàng, quét về phía trước, khí âm tà của Ân Hoài Đan lập tức biến mất.

Miểu Hiên kinh ngạc quay đầu, liền sửng sốt, quanh thân nàng đã bị một luồng ánh sáng bảy màu bao bọc, cứ như một kiệt tác hoàn mỹ nhất đời. cao nhã mà thánh khiết, tóc xõa dài, rủ xuống đất.

Trong mắt nàng vẫn trống rỗng, khi nhìn hắn cũng không hề mang chút ấm áp nào, chỉ có trong trẻo lạnh lùng. Sự khác biệt xa lạ này chính là sự lạnh lùng của thần thánh, cứ như chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt ấy cũng là điều không thể tha thứ.

Trái tim hắn lại đập mạnh, người này…không phải Lạc Nhi của hắn.

Trời đất trong lúc ấy đều như yên tĩnh lại.

Viêm Hoa sơn ban nãy đang sụp đổ, lúc này như được chống đỡ, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hít thở. Dưới chân nàng, mùa xuân cứ như đang thức tỉnh, hoa nở khắp nơi. Từng mảng lớn xanh biếc sinh trưởng quanh thân Anh Lạc, dưới sự chứng kiến của bao người, ngay cả dung nham nóng hổi bị bùn đất dập tắt, lúc này cũng mọc lên thành một mảng xanh tươi.

Khí âm tà vốn nhuộm đẫm bầu trời bao la, lúc này lại trở nên trong sáng vô cùng, trên trời đều là ánh sáng bảy màu, hoa bay đầy trời.

Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc nàng bay nhẹ. Nàng vẫn mặc một thân áo màu sáng, vốn dính vết máu, lúc này lại sạch sẽ vô cùng, thuần khiết đến không ai có thể nhích đến gần.

Sức mạnh đã thức tỉnh.

“Thiên…Thiên Đế!” Âm thanh đầu tiên, chính là giọng nói không thể tin nổi của Ân Hoài Đan.

Chuyển mắt nhìn về phía phong ấn gần Ân Hoài Đan, hai mắt lạnh nhạt của Anh Lạc như không hề dung chứa bất cứ thứ gì, lại như chứa trọn cả thế gian. Nàng đột nhiên khẽ bước, đi ngang qua người Miểu Hiên, không hề chần chờ. Miểu Hiên muốn kéo nàng lại, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, cứ như trong tiềm thức, đó là người hắn không thể chạm vào, rõ ràng hai người cách nhau gần đến thế, lại xa tựa chân trời.

Nàng đi thật chậm, một bước chân đều sinh ra một đóa sen thuần trắng, không nhiễm bụi trần, ngay cả những đóa sen đỏ được hóa ra từ máu của nàng, cũng trong khoảnh khắc đó, hóa thành màu trắng tinh khiết.

Từng bước sinh sen, đây là Thần!

“Không, không thể nào!” Ân Hoài Đan liều mạng lắc đầu, lui từng bước về sau, vẻ mặt vốn lạnh lẽo mang theo mấy phần bối rối, còn cả vẻ không thể tin được. Phong ấn của nàng còn chưa được giải. sao có thể thức tỉnh, không thể, không thể nào.

Sắc mặt hắn lại trở nên lạnh lẽo, hắn ngưng tụ tất cả sức mạnh, cứ như điên cuồng tấn công về phía bóng dáng đang càng lúc càng gần kia, nhưng tất cả đều hóa thành vô hình. Trong mắt người kia, chỉ có những cánh hoa đang bay múa trong không trung và màu xanh biếc đang không ngừng lan tràn kia.

Từ xưa đến nay, không một vị thần nào có thể biến hư không thành vạn vật, đây là sức mạnh của Thần sáng thế, chỉ có thể là Thiên Đế.

Hắn thua, hắn đã thua. Cứ như tất cả sức mạnh trong chớp mắt đều bị rút đi. Nhìn bóng dáng càng lúc càng gần kia, chỉ đến gần thôi cũng đã đủ khiến hắn không tự chủ được phát run, đó là sợ hãi khi nhìn thấy kẻ địch, không phải hắn, mà là sức mạnh của Ma Thần trong cơ thể hắn.

Bịch, hai đầu gối cũng tự động khuỵu xuống.

Đối phương vẫn không hề dừng bước, nàng vươn ra một tay, mở lòng bàn tay, như muốn gọi ra thứ gì, môi hé mở.

Miểu Hiên chấn động, đột nhiên đoán được nàng muốn làm gì, xoay người rống to thành tiếng: “Không được!”

“Thiên Kiếm!”

Âm thanh biến ảo đến kì diệu kia, rõ ràng âm lượng không lớn nhưng cũng đủ cho người nghe, tai như nghe thấy từng trận nổ vang. Đây không phải là âm thanh mà người thường có thể tiếp nhận.

Nói xong, thân hình Thính Phong chợt run lên, bóng dáng dần trong suốt, bị hút vào Thiên Kiếm, hòa thành một thể. Thiên Kiếm tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, tự động bay về trong tay Anh Lạc đang đơn độc đứng trước mặt Anh Lạc.

Miểu Hiên ngây người như phỗng, nhìn bóng dáng quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ kia, không cách nào lên tiếng, chỉ vì trừ ma, nàng quả thật đã gọi Thiên Kiếm về.

…..Thiên Đế!

Thiên Kiếm hội tụ tất cả ánh sáng, ở trong tay nàng dần hóa trong suốt, nàng giơ kiếm lên cao, phát ra lời nói của Thần.

“Vật ô uế, không thể tồn tại đến đời sau!”

Nói xong, kiếm liền chém đến! Nàng chính là người tồn tại vì thế gian này, chỉ là lúc này, nàng đã không còn là Anh Lạc.

Một tiếng kêu to vang lên.

“Lạc Nhi!”

=============================

Bầu trời mưa rơi tí tách, bầu trời vốn phải xám xịt, lúc này lại tỏa ra những tia sáng kì dị, cứ như những sợi vải không ngừng buông xuống, mag màu sắc hơi nhạt, cứ như đang múa.

Trong sân, đầy đất cũng có đầy những đóa hoa đủ màu sắc, một người đang đứng giữa vườn hoa, ngẩng đầu nhìn lên trên, như đang tự hỏi khi nào thì những giọt mưa kia sẽ chảy hết, hoặc chỉ đơn giản là nhìn bầu trời đầy mưa phùn kia, hoặc chỉ là muốn ngẩng đầu mà thôi.

Có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, một người áo lam đang chậm rãi đến gần, lẳng lặng đứng bên người nàng, không nói lời nào, chỉ đứng cạnh nàng mà thôi, tùy ý để những giọt mưa kia tạt vào người nàng, cũng làm bản thân mình ướt sũng,

Một lúc lâu sau…

“Ca ca, thân thể của huynh không thể dính mưa được!” Nàng khẽ nhắc nhở, ánh mắt cố sức chớp chớp. cứ như đang suy nghĩ điều gì.

“Không sao!” Miểu Hiên khẽ đáp. Vết thương của hắn đã tốt lắm rồi, dính chút mưa cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

“Aizzz!” Nàng thở dài, đưa tay dụi dụi mắt, lúc này mới quay đầu lại, vừa xoa mắt, vừa như oán giận nói: “Ca ca cố tình chọc giận muội sao? Nếu huynh muốn Lạc Nhi về phòng bây giờ, không thể được!”

“Cũng không phải!” Hắn quay đầu nhìn nàng, sắc mặt hơi nặng nề “Muội muốn đợi, thì đành chịu thôi!”

Anh Lạc sửng sốt, không ngờ hắn lại đáp ứng, nghĩ lại một chút lại hiểu ra. Hôm nay nàng quả thật không thể đáp ứng sự quan tâm của hắn được.

Ánh mắt nàng ê ẩm, hơi sưng đau, nàng theo thói quen đưa tay lau, lau hơi mạnh tay, kì lạ là càng lau, nàng lại càng khó chịu.

Có lẽ nàng ngẩng đầu quá lâu, nên mắt mới khó chịu.

Ừ, chắc là vậy!

Nàng lại ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời bao la, cười ha ha, như đang đùa: “Ca ca, huynh đoán xem, ánh sáng nơi này khi nào mới tắt đây?”

Miểu Hiên quay đầu nhìn qua, cũng không nói gì, ánh mắt trở lại trên mặt nàng, mi tâm khẽ nhíu.

“Cũng đã mấy ngày rồi, ánh sáng này lúc nào cũng lóe lên, ngay cả buổi tối cũng thế.” Nàng khẽ nói, vừa cười vừa chảy vào những tia sáng bảy màu kia “Ban ngày thì không nói, nếu ngay cả buổi tối cũng thế, quả thật khiến người ta phiền toái, ngủ cũng ngủ không yên?”

Thấy hắn cũng không trả lời, nàng cười càng sâu “Ca ca cũng đồng ý với lời của muội đúng không? Huynh nhìn xem, ngay cả khi trời mưa, ánh sáng kia vẫn sáng lên!” Nàng như tức giận, bĩu môi, cúi đầu nhìn về những đóa hoa trên đất, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm “Nếu mưa cứ rơi như thế, mấy đóa hoa này sẽ khó khăn lắm….”

Nàng nói đến một nửa, lại dừng lại, bởi vì khi nàng vừa chạm vào, mấy đóa hoa vốn đang hấp hối, đột nhiên lại sinh trưởng trở lại, khôi phục sức sống.

Một lúc lâu sâu nàng mới đứng lên “Thứ gì nhìn quá lâu, đều sẽ phát chán. Mấy đóa hoa này….trước kia muội thấy cũng rất vui vẻ, lúc này….nhìn c’ũng chán rồi. Người người đều mong nhớ bạn cũ, muội lại đang ở đây phát chán lên. Ca ca! Huynh nói xem, có phải muội rất vô lương tâm không?”

“Lạc Nhi!” Hắn thở dài, cuối cùng mở miệng, ánh mắt như biển sâu, tiến lên một bước, kéo mạnh nàng vào lòng, kề bên tai nàng nói nhỏ “Nếu muội đau lòng….cứ khóc lên! Ca ca đang ở đây!”

Anh Lạc sửng sốt, khóe môi hơi giật giật, cười ha ha thành tiếng, đẩy đẩy hai cái, hắn lại không buông tay.

“Ca ca nói gì đó? Muội sao phải đau lòng chứ! Lạc Nhi rất vui mà, vui chết đi được ấy! Huynh nhìn hoa khắp núi này, đều là hoa Lạc Nhi thích. Còn có….Lạc Nhi có thể khống chế sức mạnh của mình rồi, sau này có thể muốn gì làm đấy, muốn sao cũng được, sao lại….sao có thể….đau lòng chứ! Ha ha….”

Ca ca nhất định là hồ đồ rồi, nàng bây giờ rất lợi hại! Nàng là Thần, là vị thần thật sự, thế gian này không có ai là đối thủ của nàng, nàng không sợ gì nữa, chuyện gì cũng tốt đẹp cả.

Vui sướng….Nàng rất vui sướng mà!

“Nếu muội quả thực vui vẻ, bầu trời sao có thể đổ mưa mãi!” Trời mưa mấy ngày mấy đêm, đều là do tâm tình của nàng. Trong lòng nàng rõ ràng rất đau khổ, nhưng lại cố tỏ vẻ mạnh mẽ, sao lại khổ như thế chứ?

“Lạc Nhi! Ta là ca ca của muội, cho dù có khóc lên, cũng không sao.”

Nàng giãy dụa cánh tay đã cứng đờ, vẫn cố mạnh mẽ nở nụ cười, hơi có chút khó xử “Muội thật sự…thật sự không sao. Lạc Nhi không khổ sở…vì sao…vì sao phải khóc? Vì sao chứ….” trên mặt như ẩm ướt, nàng đưa tay muốn lau đi lại phát hiện mình đã sớm rơi lệ đầy mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Nàng lại tự lẩm bẩm “Gì chứ….đây là gì đây? Muội đang khóc sao? Không phải mà,muội không hề đau lòng! Không hề khóc, đúng không? Muội không nên khóc đúng không? Rõ ràng muội rất vui vẻ mà….vui vẻ….”

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên càng gọi tên nàng lớn hơn, muốn nàng thôi tự mình dối người đi.

Anh Lạc đờ người quay đầu lại, nhìn ánh mắt nặng nề của hắn, dần bóc từng lớp ngụy trang của nàng.

Nhất thời, bao nhiêu chua xót, ủy khuất, đau lòng ẩn nhẫn trong nhiều ngày qua đều như được bộc phát, tích tụ trong lòng cũng đều như tràn ra ngoài. Nàng không thể khống chế được nữa, cũng không cách nào giãy dụa, cúi đầu, chậm rãi vùi đầu vào lòng hắn, nức nở thành tiếng.

Ngực áo hắn đều ướt đẫm.

“Ca ca…là muội, là muội giết Thính Phong, muội đã chính tay giết y rồi!”

“…..Y là kiếm linh!”

“Không, nếu như muội không đưa Thiên Kiếm cho y, nếu như muội không lần nữa mở phong ấn ra, nếu như muội không phong y vào Thiên Kiếm, tất cả, đều là muội, đã chính tay giết y rồi! Chính tay….”

“Đây không phải lỗi của muội!”

“Muội ngay cả mẫu thân cũng không bảo vệ được! Lại một lần….lại một lần, nàng lại lần nữa chết trước mặt muội!”

“……”

“Tại sao muội không thể cứu được ai cả, tại sao….”

“….Lạc Nhi!”

“Muội không cần phải làm Thiên Đế gì cả, muội không nên! Ca ca…là muội hại họ, là muội….”

“….”

Mưa to vẫn rơi thẳng xuống, cứ như cọ rửa cả mặt đất, cũng rửa sạch những vết thương kia, đau đến đáy lòng, đau đến tận tim, phá tan thành từng mảnh nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.