Mị Tâm

Chương 57




Hóa ra người phụ nữ tên Anne này là trợ lý sinh hoạt mà Ferrari cung cấp cho Winston.

“A… Thích thật…” Hunt vô cùng ngưỡng mộ Winston. Cậu cũng muốn có một trợ lý như vậy.

Khi xe dừng dưới chân khu nhà trọ của Hunt, cậu mới đột nhiên nhận ra một điều: từ đầu tới giờ mình chưa từng nói địa chỉ nhà, tại sao Winston biết được?

“Hẹn gặp ở Montréal.” Winston nói.

Giọng nói rõ ràng vẫn lạnh băng như khi đối phó với truyền thông, nghe vào trong tai Hunt lại dường như có điểm gì không giống.

“Được, ngủ ngon nhé.”

Hunt đi lên lầu.

Montréal sao? Đến lúc ấy, Winston sẽ băng băng lướt trên đường đua, còn mình lại chỉ có thể đứng nhìn…

Đột nhiên hối hận quá, sao mình không thể cố gắng thêm chút nữa trong những chặng đua trước chứ?

Người trợ lý Anne vừa lái xe vừa quan sát biểu cảm của Winston qua kính chiếu hậu.

Cậu ta có vẻ hơi lạnh lùng, không biết đang vui hay đang buồn, rõ ràng hai người cùng ngồi một chiếc xe, thế mà lại có một khoảng cách không sao vượt qua được.

Evan Hunt… hình như là một tay đua mới gia nhập F1 năm nay thì phải? Ba chặng đua trước thành tích ra sao? Làm sao mà quen được Winston nhỉ?

Winston lại còn gọi điện thoại nhờ mình tới đón, chứng tỏ trước đó hai người chỉ có một chiếc xe!

Nhưng theo những gì mình biết được, Winston hình như không hề cho bất cứ ai ngồi lên xe… Đến cả dạ tiệc cũng không có bạn gái theo cùng cơ mà… Winston lúc nào cũng tự đến tự đi, cô đơn đến nỗi khiến người khác nghi ngờ cậu ta tự kỷ.

“Có phải cậu rất thích Evan Hunt không?” Vừa hỏi xong Anne đã thấy hối hận.

Khi thuê Anne làm trợ lý, giám đốc đội đua đã từng nói: Không bao giờ được hỏi chuyện riêng tư của Winston!

Mà căn cứ theo quan sát hơn một năm qua của Anne, đời sống cá nhân của Winston cũng không có gì đáng nói. Không nói đến thời gian tham gia Grand Prix phải bay đi bay lại khắp nơi, ngay đến cả thời gian nghỉ ngơi, cậu ta cũng sinh hoạt theo quy luật, tựa hồ không giao tiếp với ai cả.

“Ừm.” Winston khẽ đáp lại một tiếng.

Anne lái xe thành hình chữ S.

Winston vừa “ừm” đấy à?

“Ừm” nghĩa là đồng ý với lời mình vừa nói?

Cậu ta có hảo cảm với cậu thanh niên Evan Hunt kia?

Hunt vừa về đến nhà trọ đã cảm thấy vô cùng hưng phấn!

Ai mà tin được cơ chứ! Vann Winston giờ đã là bạn của mình rồi!

Cậu chạy quanh khắp phòng, trong đầu không ngừng tua lại mọi những chuyện đã xảy ra từ khi mình nói chuyện lần đầu tiên với Winston cho đến nay.

Sau đó… cậu ngoẹo đầu khó hiểu…

Tại sao Winston lại chú ý đến mình nhỉ? Còn cả những lời hắn nói, gì mà “tôi muốn làm cậu”, “nếu đó quần lót của cậu, mười triệu đô cũng đáng” nữa chứ. Tuy vẻ mặt vẫn cứ bất biến, thế nhưng hắn hoàn toàn chẳng giống như trên TV và theo lời kể của người khác gì cả!

Bên phòng cách vách, ngài dáng chuẩn và cô bạn gái lại bắt đầu làm việc.

Hunt muốn chuyển giường của mình đi chỗ khác… À không, phải là cũng muốn tìm bạn gái cùng lên giường ngày đêm, đọ xem ai khiến ai mất ngủ!

Thôi được… Dù sao cũng không ngủ nổi, chi bẳng làm phiền người khác.

Hunt bấm số Bruce, một cậu bạn thân thời trung học của mình.

“A lô… Ai đấy, tôi là Bruce…” Bruce chắc đã ngủ rồi, giọng nói có vẻ mệt mỏi.

Hunt lại không thấy áy náy chút nào, làm phiền người khác là việc cậu thích làm nhất.

“Này, Bruce, tôi có chuyện này muốn kể với ông!”

“… Hunt… Ông ở nước ngoài à? Sao lại gọi điện cho tôi vào giờ này?”

“Tôi đang ở New York.”

“Được lắm! Ở New York mà ông không biết bây giờ là mấy giờ à? Nói đi, mẹ nó ông có chuyện gì hả! Chắc không phải ông sắp rời khỏi làng F1 đấy chứ? Không sao, đến phòng nhảy của tôi cũng được!”

“Tôi vẫn chưa định rút lui đâu… chỉ có chuyện này muốn nói với ông… Ở nhà vệ sinh sau giải Grand Prix Tây Ban Nha ấy, tôi đã gặp được một tay đua cực cực nổi tiếng.”

“Ố? Rồi sao?” Giọng Bruce có vẻ thiếu hăng hái.

“Lúc tôi đi ra khỏi phòng vệ sinh, hắn nhắc tôi chưa kéo khóa kìa, sau đó còn tự thân kéo lên giúp tôi nữa.” Hunt tự động bỏ qua việc mình đã dùng bom nước tấn công McGrady thế nào.

“Há? Giúp ông kéo khóa quần? Hai người làm trò gì hả?” Hình như Bruce đã ngồi dậy rồi, giọng nói có chiều buồn ngủ cũng biến mất.

“Không làm gì cả, hắn chỉ gọi tên tôi thôi.”

“Thế ông dựng tôi dậy chỉ để bắt tôi nghe chuyện này à?” Bruce muốn dùng điện thoại đập vào mặt Hunt.

“Sau đó lúc ở siêu thị mua đồ, thẻ của tôi hết tiền, hắn là người giúp tôi thanh toán, còn khuyên tôi không nên mua quần lót ở siêu thị vì chất lượng không tốt.” Hunt lại tự động tỉnh lược sự khác nhau giữa M và L.

“Tốt quá nhỉ, dù chẳng quen thân gì mấy nhưng chắc tên đó biết ông đua xe, thanh toán hộ cũng là hợp tình hợp lý. Sau đó thì sao?”

“Sau đó… Bọn tôi lại gặp nhau ở tiệc từ thiện, hắn chi mười nghìn đô để mua mũ lưỡi trai của tôi.”

“Vậy… tên đó đúng là nể mặt ông… mà tiền chắc chắn cũng kiếm được nhiều hơn ông.”

“Đúng là hắn kiếm nhiều hơn tôi. Nhưng ông biết hắn còn nói gì nữa không? Hắn nói nếu là quần lót của tôi, có tốn mười triệu đô hắn cũng sẽ mua. Ông thấy có quái không?”

“Nếu hai ông không thân thì đúng là cũng quái thật. Tất nhiên, nếu có ngày tôi trở thành tỉ phú, tôi cũng sẽ dùng trò này để giễu cợt ông, ha ha ha!”

“Trên đường về nhà, con Jeep của tôi bị hỏng.”

“Tôi đã nói ông phải đổi con xe nát ấy đi từ đời rồi! Sớm muộn gì nó cũng vứt ông lại giữa đường cho coi!”

“Quả nhiên tôi lại đụng phải hắn, hắn đưa tôi đến đường chạy thử của Ferrari, còn để tôi lái xe của hắn đến mức cháy máy…”

“Đờ mờ! Xe đua của tên đó loại nào?”

“Tất nhiên cũng là Ferrari rồi…”

“Thế ông có phải đền không?”

“Không.”

“Tên này đúng là hào phóng! Cái thằng này ông ăn may thế à?”

“… Chỉ là gặp may thôi phải không? Tôi hỏi hắn sao lại đối… đối tốt với tôi thế…”

“Vì sao?” Bruce cũng trở nên hiếu kỳ.

“Hắn đưa ra ba nguyên nhân. Thứ nhất là vì đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở thành một tay đua đỉnh cao như hắn, thứ hai là vì hắn muốn tán tôi…”

“Ha ha ha ha… Làm trò lâu thế, hóa ra là vì có thằng “nhìn trúng” ông! Cẩn thận phía sau nhá!”

“Thế… ông thấy hắn đúng là có ý đồ như thế với tôi à?” Hunt bắt đầu lo sợ, nghĩ lại những lời khác nữa của Winston, chẳng lẽ hắn có ý với mình thật?

“Không phải ông nói có ba nguyên nhân à? Cái còn lại là gì?”

“Hắn muốn đánh bạn với tôi…”

“A ha ha ha ha! Phương thức kết bạn của thằng cha này đúng là lên xuống thất thường, vô cùng độc đáo! Tên này chắc chắc đã làm cho con tim ông run hết cả lên rồi đúng không?”

“Ý của ông là hắn muốn kết bạn với tôi?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tên kia muốn làm ông thật? Ông trông thì dễ mến đấy, nhưng cũng chẳng đến nỗi không ai sánh bằng. Tính cách ông lại càng không ra gì! Làm bạn với ông đã đủ xui xẻo, lại còn lên giường cùng ông nữa à, nhất định sẽ suy sụp mất!”

“Này! Ông có phải anh em tôi không đấy?”

“Tất nhiên! Là anh em tôi mới nói thật lòng… Mà đợi đã, nhìn điệu bộ của thằng cha, hình như cũng hơi giống như theo đuổi ông thật!”

Giọng Bruce tràn đầy ác ý vui sướng khi nhìn người ta gặp nạn, Hunt cũng thấy có nguy cơ.

“Vậy… vậy sau này tôi sẽ tìm cách tránh xa hắn ra…” Hunt ôm đầu.

Cậu chẳng có bạn bè gì ở F1 cả, khó khăn lắm mới có một người chủ động làm quen, cậu thật sự cảm thấy tiếc nuối.

“Thằng cha đấy là ai thế?” Bruce hỏi.

“Vann Winston…” Hunt đang ngẫm nghĩ, vô tình nói ra tên của Winston.

“Gì cơ? Vann Winston? Ông nói là “Đao băng siêu tốc” Vann Winston của Ferrari á?”

“Đúng thế. Sau này chắc tôi sẽ giữ khoảng cách với hắn…”

“Ông dở người à! Nếu là Vann Winston, cả ba lí do trên đều không thể thành lập!”

“Vì sao?”

“Ông trở thành tay đua đỉnh cao á— mơ đi! Mà cái kiểu người siêu phàm thoát tục như Vann Winston nhìn cứ như đỉnh Alps ấy! Hắn muốn làm ông khác nào dãy Alps đột nhiên rơi xuống hòn đá lở!”

“Ông so sánh kiểu quái gì vậy! Hắn là núi Alps, tôi là hòn đá lở?”

“Chẳng lẽ không đúng? Nhìn hắn đang đi trên đỉnh cao đời người thế kia, sao có thể muốn đánh bạn với loại củi mục như ông được?”

“Vì cô đơn quạnh quẽ nên muốn có người bên cạnh?”

“Thôi được. Được rồi, ông bạn! Vann Winston dù sao cũng đã chủ động nói chuyện với ông rồi phải không? Vậy lần sau tôi muốn chụp chung với hắn!”

“Từ từ, ông thấy hắn muốn làm bạn với tôi thật à? Chắc không phải muốn làm cái kia kia với tôi đấy chứ?”

“Ừ? Nếu không thì ông chờ mong hắn làm cái kia kia đấy chắc?”

Hunt cười thật rạng rỡ.

“Tuyệt! Ngủ thôi!”

“Ớ, sao ngủ rồi? Ông còn chưa kể tôi nghe Winston đã nói những gì mà!”

Dù tiếng đôi nam nữ phòng bên kia làm việc có rõ ràng đến mức nào, trên mặt Hunt vẫn treo một nụ cười ngọt ngào.

Lịch thi đấu liên tiếp căng thẳng vẫn tiếp tục diễn ra.

Hunt và đồng đội cùng bay tới Montréal.

Trên máy bay, McGrady lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt như vừa ăn phải trứng thối.

Hunt vuốt cằm thầm nghĩ: Ngày nào mình còn chưa bị đá khỏi đội đua, chắc ngày đó tên này còn chẳng vui nổi.

Xuống máy bay xong là đến lúc lượt đua tập ban đêm diễn ra.

Hunt nhìn mọi người phi như bay hết vòng này đến vòng khác, trong đầu lại nhớ đến một buổi tối nọ, trên đường chạy thử của Ferrari, mình và Winston đã lái xe đến nỗi cháy máy.

Vừa có cảm giác điên cuồng khi không phải để ý tới tốc độ, vừa có cảm giác chắc chắn sẽ lao khỏi đường đua bất cứ lúc nào.

McGrady và Luke hiện giờ là trung tâm của cả đội đua, còn cậu thì ngược lại, trở thành một kẻ có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Hunt đi tới một góc không người, rút ra một điếu thuốc lá.

Mỗi lần trước khi thi đấu, cậu đều phải dùng một thứ gì đó giúp mình phấn chấn hơn. Cậu không thích hương vị cà phê nguyên chất, vì thế, thuốc lá trở thành lựa chọn thường xuyên, nhưng vì hút thuốc lá không có lợi cho tim phổi, Hunt tiết chế mỗi lần chỉ hút một điếu.

Cậu híp mắt lại, hưởng thụ cảm giác nicotin thông qua máu, tràn vào não.

Mặc cho tiếng động cơ vang lên từng đợt nối tiếp từng đợt, chẳng chút liên quan đến cậu.

“Cho tôi hút một hơi.”

Giọng nói lạnh giá vang lên bên tai cậu, hòa với khói hương vấn vít, tựa như sự dung hòa giữa lửa và băng.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Nhiều ngày về sau

Hunt: Bruce… đúng là hắn không muốn làm bạn tôi, hắn thật sự coi tôi là OREO, còn hắn là ly sữa!

Bruce: Ý khỉ gió gì?

Hunt: Hắn muốn làm tôi!

Bruce: Tôi… xin thay đổi lời đã nói lúc trước. Phương thức tán giai của thằng cha này đúng là lên xuống thất thường, vô cùng độc đáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.