Mị Sát

Chương 20: Anh yêu em!




Nhiếp Ngôn cực kỳ khẩn trương, hắn đang đợi Địch Hạo xác nhận.

“Hoa khôi vừa trả nhiệm vụ, đã lên level 53. Nghe nói Tạ Dao mới kiếm được 3 trang bị á truyền kỳ.” Địch Hạo nói, hắn nghĩ, dù sao Nhiếp Ngôn đã biết, hắn cười gian, tưởng tượng sắc mặt của đám người Lưu Vĩ.

Nhiếp Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cười tươi. Tạ Dao giấu diếm thật kỹ. Gần đây, khi đưa đón Tạ Dao, mỗi lần cả hai nói chuyện Tín Ngưỡng, Tạ Dao đều đánh trống lảng, đến giờ hắn mới biết.

Quả nhiên Địch Hạo đoán đúng, đám người Lưu Vĩ, Cát Bách Du đang há hốc miệng, Tạ Dao level 53 rồi? Tin tức này quá giật gân rồi. Người chơi level 53 có thể xếp top 20 bảng xếp hạng level rồi. Thêm ba trang bị á truyền kỳ cũng quá khủng bố. Hiện tại, 1 trang bị á truyền kỳ có thể bán được ít nhất mấy nghìn vàng. Thuộc tính tốt cũng có thể hơn vạn. Hơn nữa, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Thông thường, chỉ có những người chơi bá nhất mới có thể kiếm được trang bị á truyền kỳ. Mà kiếm được cũng sẽ không bán đi, không dùng được thì chắc chắn sẽ cho bằng hữu.

Lưu Vĩ chưa từng dám mơ mình có thể cầm được ba thần trang á truyền kỳ.

Lưu Vĩ đang đứng ngồi không yên, lúc trước hắn quên hỏi level của Nhiếp Ngôn, Địch Hạo, nếu level của bọn họ còn cao hơn hắn thì hắn chết nhục chứ còn!

Tạ Dao và Đường Nguyệt đang tám ở xa, thỉnh thoảng Tạ Dao lại nhìn Nhiếp Ngôn, thấp thỏm lo âu. Không biết Nhiếp Ngôn và Tưởng Oánh Ngữ đang nói gì mà vừa nói vừa cười. Lòng cô đang có chút ghen tuông. Bình thường cô ghét nhất Tưởng Oánh Ngữ, hai người thường xuyên xung đột. Vóc người của Tưởng Oánh Ngữ chuẩn đến mức cô còn thấy ghen tỵ. Hai cô này vẫn không hợp. Lúc này, cô còn thấy Tưởng Oánh Ngữ cười nói với Nhiếp Ngôn, tất nhiên là không thể ngồi yên rồi.

“Nhìn gì nữa, sang cmnl đi.” Đường Nguyệt quá hiểu tâm tư của Tạ Dao, nói hài hước.

Nghe được lời của Đường Nguyệt, Tạ Dao cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tưởng Oánh Ngữ cảm thấy thất vọng khi thấy Nhiếp Ngôn đổi đề tài, lại nhắc tới Tạ Dao, nhưng lại cười tươi ngay, nói: “Các bạn chắc cũng bận nhiều việc, bỏ qua đi, mình cũng chơi Tín Ngưỡng nè, nick là Oánh Oánh Chi Ngữ. Nếu được thì cho mình train chung với, nick Nhiếp Ngôn là gì?”

Tất cả đều dỏng tai lên, hóng tên nick của Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn đang chần chừ, hắn cũng không thể nói hắn là Niết Viêm, vậy thì shock quá.

“Nếu chụy Oánh Ngữ muốn tìm người train chung thì tìm em là được rồi, nick em là Yểu Yểu, Yểu trong từ yên tĩnh.” Tạ Dao đi tới, hồn nhiên khoác tay Nhiếp Ngôn.

Tất cả mọi người há hốc miệng, trợn mắt nhìn, Tạ Dao là nữ thần trong lòng bọn họ, cho dù có tin Tạ Dao yêu Nhiếp Ngôn nhưng bọn họ cũng không muốn tin sự thật đó. Với tính cách của Tạ Dao, chắc chắn sẽ không chủ động trong chuyện này. Cho dù Nhiếp Ngôn theo đuổi, có lẽ cũng chỉ là dã tràng se cát.

Song, sự thật đã chứng minh, tất cả chỉ là bọn họ tự tưởng tượng.

Chính mắt bọn họ thấy Tạ Dao chủ động khoác tay Nhiếp Ngôn. Đây không khác gì đòn trí mạng, làm bọn họ câm nín. Giờ khắc này, rất nhiều người tan nát cõi lòng. Mười thằng trẻ trâu ở đây thì có tám, chín thằng đều nhìn hình Tạ Dao quay tay mỗi đêm. Giờ thì ảo tưởng vỡ tan. Khuya hôm nay, không biết có bao nhiêu người uống đến quên đời.

Hành động của Tạ Dao không khác gì thị uy với Tưởng Oánh Ngữ, nhưng Nhiếp Ngôn mới là thằng lợi nhất.

Mùi thơm nhàn nhạt trên người Tạ Dao như thấm vào ruột gan, tay phải hắn chỉ cảm thấy sự mềm mại, mặc dù còn cách lớp vải nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự đầy đặn của Tạ Dao. (Mịa, sờ chán rồi còn không biết à?) Mặc dù không bốc lửa như Tưởng Oánh Ngữ nhưng cũng thuộc hàng khủng.

Hắn nhìn mấy thằng bên cạnh, vô cùng sung sướng khi nhìn bọn nó chảy nước dãi.

Mặc dù đã qua hai kiếp, tâm trí cũng trưởng thành, nhưng hắn vẫn không thể bình tĩnh được.

Bởi vì bên cạnh hắn là Tạ Dao, người hắn yêu hai kiếp!

Nhiếp Ngôn thấy Địch Hạo lén giơ ngón tay cái, không khỏi lộ vẻ đắc ý.

“Ok, lần sau đi train chị sẽ gọi Tạ Dao.” Tưởng Oánh Ngữ cắn môi, không cam lòng. “Chị đi đây, đoàn kịch còn cần luyện tập, nếu rảnh thì hai người qua xem chị diễn nhé.”

“Nếu bọn em có thời gian sẽ qua liền.” Tạ Dao nói, giờ cô cũng hơi choáng váng, không thể tin được mình lại làm thế giữa bao người. Thế nhưng Tưởng Oánh Ngữ làm cô cảm thấy nguy hiểm, cô đã quá manh động, quên hết tất cả. Giờ cô cảm nhận rõ ràng cánh tay của Nhiếp Ngôn đang cọ cọ ở vùng nhạy cảm, khiến cô nóng hết cả người, chân như nhũn ra. Rõ ràng là thằng này đang tranh thủ sờ mó. Tạ Dao điên đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại cô cũng không thể buông tay.

Đường Nguyệt bên cạnh cũng không nghĩ được Tạ Dao có thể bạo dạn như thế.

Tưởng Oánh Ngữ nhìn Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn há miệng, định nói thì trên cánh tay chợt cảm thấy đau nhói, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Tạ Dao vốn ôn nhu, thế mà khi ghen cũng không khác gì ma nữ.

Tưởng Oánh Ngữ không thấy Nhiếp Ngôn nói gì, chán nản quay đi.

Hai cô gái giật người tình, những thằng còn lại chỉ có thể đứng bên xem kịch.

Lưu Thụy ngồi ở phía xa đang tối sầm mặt, hắn đã nhìn thấy tất cả, tay hắn nắm chặt, cố gắng kìm nén giận dữ.

“Có kết quả rồi, đi xem đi.” Tạ Dao kéo tay Nhiếp Ngôn, nói với những người khác, “Đi thôi, gặp lại mọi người sau nhé.”

Nhiếp Ngôn vội chào mọi người, ngoan ngoãn đi sau lưng Tạ Dao.

Nhìn Tạ Dao kéo Nhiếp Ngôn, đám người Lưu Vĩ, Địch Hạo cảm thấy vô cùng hâm mộ.

“Đù má, ghen tỵ vãi, sao không phải là mình nhỉ.” Lưu Vĩ thở dài, nhìn mấy người bên cạnh, “Xem kết quả xong đi uống rượu, không say không về!”

“Không say không về!”

Lời nói của Lưu Vĩ nhận được sự đồng tình của mọi người, lần đầu tiên Địch Hạo thấy Lưu Vĩ nhìn cũng thuận mắt, không lẽ đồng cảnh ngộ nên thế.

Tạ Dao kéo Nhiếp Ngôn vào một góc.

“Nhiếp Ngôn, em muốn nói với anh một chuyện vô cùng nghiêm túc.” Tạ Dao vừa thở vừa nói.

Nhiếp Ngôn lập tức lộ ra bộ mặt trông đợi.

“Sau này anh mà dám nói chuyện với Tưởng Oánh Ngữ thì cẩn thận em…” Tạ Dao giơ giơ nắm đấm nhỏ, lộ ra vẻ uy hiếp.

Nhìn bộ dạng Tạ Dao, Nhiếp Ngôn bật cười, kiếp trước hắn đã nghe Tạ Dao dùng lời nói thân mật như vậy chưa? Nhất thời, hạnh phúc ngập tràn trái tim hắn.

Nhiếp Ngôn và Tạ Dao ngồi xuống, bạn bè bắt đầu lên trang chủ của Đệ Nhất Quân Giáo để tra thành tích của mình. Đầu tiên bọn họ thấy 1 danh sách. Trong hơn ba vạn thí sinh cả nước tham gia thi tuyển trường Đệ Nhất Quân Giáo, thành tích văn hóa của Tạ Dao xếp trong hơn 700 người, thừa sức vào Đệ Nhất Quân Giáo.

Nhiếp Ngôn thở phào khi thấy thành tích của Tạ Dao. Mặc dù biết năng lực của cô nhưng hắn vẫn lo lắng việc mình sống lại sẽ mang đến những nhân tố không lường trước được.

Thành tích của Nhiếp Ngôn khá đặc thù, có hơn 300 thí sinh trên cả nước tham gia thi văn hóa để dự tuyển vào vương bài chuyên nghiệp.

Tạ Dao xem kết quả của mình xong, lập tức đến bên cạnh Nhiếp Ngôn, hỏi: “Anh à, đã tra được kết quả chưa?”

“Vẫn chưa.” Nhiếp Ngôn nói, hắn đưa dữ liệu của mình vào trang chủ, lập tức xuất hiện 1 bảng, thành tích là 503 điểm, không ngoài dự đoán.

Thấy điểm số này, Tạ Dao hơi khổ sở, năm trước điểm thấp nhất để vào vương bài chuyên nghiệp cũng hơn 600.

Đúng lúc này, Nhiếp Ngôn click vào 1 bảng, nhìn xếp hạng của mình, thành tích văn hóa xếp thứ 3, tố chất thân thể xếp thứ nhất, tổng thành tích xếp thứ nhất.

Thấy thành tích xong, Tạ Dao ngẩn người, tại sao 503 điểm lại có thể xếp hạng cao như thế? Không thể đỡ được! Cô thấy bên dưới có một hàng chữ nhỏ: điểm trúng tuyển: 301. Nhiếp Ngôn còn cao hơn điểm sàn 202 điểm.

Phía dưới còn có một số giải thích chi tiết, đề thi vương bài chuyên nghiệp năm nay chú trọng thực tế, khó hơn năm ngoái mấy lần, nên thành tích khá thấp.

Đúng lúc này, đám người Địch Hạo bu đến.

“Nhiếp Ngôn, đỗ không?”

Tất cả đều đang hóng, bọn họ nhìn màn hình máy tính, nhìn điểm số, xếp hạng, và giải thích bên dưới, lập tức choáng váng.

“Trâu bò! Còn cao hơn điểm sàn hơn 200 điểm!”

“Mịa, thế này thì đú thế éo nào được!”

Từng tiếng than thở vang lên phía sau, thành tích của Nhiếp Ngôn lan khắp sân trường còn nhanh hơn cháy rừng. Tất cả các lớp khác cũng đang hóng, kết quả của Nhiếp Ngôn vừa được công bố, lập tức lan truyền khắp nơi qua di động.

Những người biết thành tích của Nhiếp Ngôn rồi chỉ có thể chết lặng.

Chỉ có trâu bò mới có thành tích dọa người như vậy.

Nhiếp Ngôn không ngờ, hắn nghĩ cuộc thi dự tuyển vào vương bài chuyên nghiệp khó như vậy, hắn hết hi vọng rồi, dù sao cũng có rất nhiều người giỏi, dù hắn có sống lại, học tập lâu hơn những người khác, nhưng có rất nhiều có tài năng thiên bẩm, hắn cũng không ngờ lại có thể xếp thứ ba.

Kiếp trước hắn nghe qua, đề thi vương bài chuyên nghiệp năm nay rất khó, nhưng cũng chỉ nghe nói, không có ấn tượng gì cả.

Tạ Dao cũng cao hứng thay Nhiếp Ngôn. Tương lai Nhiếp Ngôn đã trải đầy gấm, đồng thời cô cũng bắt đầu lo được lo mất, Nhiếp Ngôn ưu tú như thế, chờ đến lúc hắn vươn xa, trong lòng hắn còn có cô nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.