Mĩ Nam Bức Hôn

Chương 38: Lưỡi bén như gươm




Sính Đình nhìn Lý Băng, trong khoảng thời gian ở chung này, có rất nhiều chuyện muốn cất giấu nhưng vẫn giấu không nổi rồi, cô quả thật rất nhớ Mạc Thiên Kình, không biết vì sao sao rõ ràng là anh làm chuyện không đúng với cô, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến anh. . . . . .

Rõ ràng là anh đã làm cho trái tim của cô tan nát, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ đến anh.

Có thể đây chính là tình yêu, trong vòng mấy tháng ở chung với nhau kia, tình cảm của cô đối với Mạc Thiên Kình đã thay đổi rất lớn, cô yêu Mạc Thiên Kình, nhưng tình yêu của anh lại biến chất mất rồi.

Cũng không biết hiện giờ anh thế nào, có phải đã cùng Lam Thiến Thiến kết hôn rồi hay không, cô cũng không dám hỏi han đến tin tức của anh, vì cô rất sợ, sợ phải nhìn thấy tin tức kết hôn của anh.

"Băng, cô nói xem có phải chuyện kia tôi làm có thật sự quá đáng hay không?"

Lý Băng nhìn Sính Đình, thật ra thì cô cũng không hiểu rõ lắm, ngày đó nghe thấy Lam Thiến Thiến lẩm nhẩm như thế, mặc dù rất mềm mại, nhưng giọng của Mạc Thiên Kình thì vẫn rất bình thường, không bị sự kiện kia làm cho thở dốc, cũng không có khàn khàn, hoàn toàn bình thường.

Cô cũng không biết có phải mình đã hiểu lầm rồi hay không, lúc đó chỉ nhìn thấy Sính Đình hiểu lầm như vậy liền theo cô ấy . . . . . .

Thật ra thì suy nghĩ kỹ lại thì có lẽ bọn họ nên cho Mạc Thiên Kình một cơ hội để giải thích, tối thiểu bọn họ nên để chính miệng Mạc Thiên Kình nói cho biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại nghĩ đến hôm đó anh ta tin tưởng Lam Thiến Thiến mà lại không tin tưởng Sính Đình, Lý Băng cũng không biết bọn họ có đúng hay không nữa.

"Sính Đình, cô có muốn nói cho Thủy Nhi biết chuyện cô đã sinh không?"

Có lẽ bọn họ có thể cho Mạc Thiên Kình một cơ hội giải thích, nếu như Mạc Thiên Kình không có ý hối cải, thì về sau không cần phải tha thứ cho anh ta.

Sính Đình nghĩ tới Thủy Nhi, cũng không biết bây giờ cô ấy và Thượng Quan Quân Triết như thế nào.

"Nói cho bọn họ biết đi, gọi cho ông nội của tôi nữa, đem chuyện tôi đã sinh thuận lợi báo cho bọn họ một tiếng!"

Còn việc có trở về hay không thì tạm thời cô cũng không muốn nghĩ đến!

"Vậy thì tốt, trước tiên tôi sẽ báo cho ông nội của cô biết rồi sau đó sẽ gội điện cho Thủy Nhi!"

Lý Băng lấy điện thoại di động ra, Sính Đình bảo cô lấy điện thoại của mình để gọi, không biết vì sao cô rất muốn dùng sốt rước kia của mình để gọi. Ba tháng qua, vào buổi tối cô cũng sẽ len lén mở máy ra xem một chút, nhưng thật thất vọng , Mạc Thiên Kình cũng không nhắn cho cô một cái tin nào.

Mặc dù biết rất có thể anh và Lam Thiến Thiến ở cùng một chỗ, nhưng tay của cô vẫn không khống chế được muốn xem một chút, có phải anh đối với cô không còn chút tình cảm nào hay không.

Lý Băng nhìn cô, gật đầu một cái, cầm điện thoại di động của cô lên bấm số điện thoại của Ngọc Kỳ Lân.

"Alo, ông nội, cháu là Lý Băng, Sính Đình mới vừa ở bệnh viện thuận lợi sinh hạ long phượng thai rồi!"

"Thực vậy sao, thật là tốt quá, Sính Đình có khỏe không? Cháu nói nó nghe điện thoại đi!"

Ngọc Kỳ Lân không ngờ lại nhận được điện thoại của Lý Băng báo rằng Sính Đình đã sinh, quả thật đã sinh ra một đôi long phượng.

"Ông chờ một chút. . . . . . Sính Đình, ông nội bảo cô nghe điện thoại!"

Lý Băng đưa điện thoại cho Sính Đình, Sính Đình mới đưa điện thoại lên tai liền nghe thấy âm thanh tắc nghẹn của Ngọc Kỳ Lân.

"Sính Đình, cháu gái bảo bối của ông, cháu bây giờ ở nơi nào, làm sao xảy ra chuyện lớn như vậy lại không nói cho ông, cháu có biết ông rất lo lắng hay không?"

Nước mắt già nua của Ngọc Kỳ Lân lại tung hoành, nghe thấy Sính Đình sinh thuận lợi ông thật vui mừng, nhưng nghĩ đến cháu gái một thân một mình ở bên ngoài, trong lòng lại chua xót đến rơi nước mắt.

Sính Đình nghe được âm thanh tắc nghẹn của ông, cổ họng không khỏi cũng tắc nghẹn theo rồi.

"Ông nội, thật xin lỗi, Sính Đình đã để cho người lo lắng rồi, cháu bây giờ đang ở Mĩ, cháu rất khỏe, bảo bảo cũng rất khỏe mạnh, ông có thể làm ông cố rồi!"

"Đúng vậy, ta là ông cố rồi!"

Giọng nói của Ngọc Kỳ Lân đã biến mất đau buồn, sung sướng cười, "Sính Đình, cháu chừng nào thì trở lại, có muốn ông đi đón hay không ?"

Đứa bé cũng đã sinh, cũng nên trở lại rồi!

Mặc dù đứa bé và Mạc Thiên Kình có quan hệ, nhưng là Mạc Thiên Kình đối với Sính Đình không tốt, hai cái đứa bé này chính là cô, không có phần của Mạc gia trong đó !

Sính Đình do dự một lát rồi nhàn nhạt nói.

"Không, cháu bây giờ đang ở nước Mĩ, chờ đầy tháng rồi hãy nói, ông nội à ông cũng phải tới đây chứ!"

Mặc kệ như thế nào, cô vẫn hi vọng ông tới đây, có lẽ như vậy thì sau khi đầy tháng cô cũng có thể không phải về nước rồi !

"Dĩ nhiên là đến, cháu gái bảo bối của ta và cháu cố ở nơi nào thì ta đương nhiên phải đến nơi đó rồi!"

Một ông già như ông còn có thể đi được nơi nào, đương nhiên là phải ở cùng với người thân duy nhất của mình rồi.

"Ông nội, cám ơn ông, cháu hiện tại ở Los Angeles, ông đến nơi thì gọi điện thoại cho cháu...cháu sẽ bảo Belle đi đón ông!"

Sính Đình nhìn Belle, nhàn nhạt cười một cái, bây giờ cô và Belle là bạn tốt, hơn nữa Belle là một người tốt, anh sẽ rất vui mừng, rất thích khi giúp đỡ cho cô, mà hiện tại cô cũng chỉ có thể nhờ Belle giúp một tay!

"Belle?"

Ngọc Kỳ Lân nghi ngờ nhắc cái tên này, tên như vậy chắc là người ngoại quốc rồi, hơn nữa còn mang hơi hướng của đàn ông.

"Ông nội, Belle là của bạn tốt của cháu, tới rồi hãy nói!"

Sính Đình từ tốn nói, lúc đó bảo bảo lại đột nhiên khóc lên nên Sính Đình vội vàng nói.

"Ông nội, không nói nữa, bảo bảo khóc rồi!"

Sính Đình nói xong liền ngắt điện thoại, Ngọc Kỳ Lân nhìn điện thoại, vội vàng lấy mấy bộ quần áo mang theo giấy tờ liền đi ra cửa.

Mạc Thiên Kình vốn định lái xe tới hỏi một chút xem Ngọc Kỳ Lân có chịu nói cho anh biết chỗ của Sính Đình hay không, lại không ngờ đã nhìn thấy ông cầm túi rời khỏi biệt thự.

Mạc Thiên Kình vội vàng lái xe đi theo, sau đó nhìn thấy ông mua vé máy bay chuyến gần nhất đi Los Angeles.

Chẳng lẽ Sính Đình ở Los Angeles?

Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân đáp máy bay đến Los Angeles liền tự lẩm bẩm, chẳng lẽ Sính Đình đã sinh đứa bé rồi nên ông đến đó gặp cô ấy?

Nghĩ tới khả năng này, Mạc Thiên Kình liền gọi điện thoại bảo lão K tới đây , còn anh thì vội vàng lên chuyến bay tiếp theo đuổi theo Ngọc Kỳ Lân.

Có lẽ đi theo ông có thể tìm được Sính Đình, mặc kệ như thế nào, lần này anh vẫn muốn thử một lần!

Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi đang ăn cơm trong nhà hàng thì đột nhiên Thủy Nhi nhận được điện thoại của Lý Băng, gương vốn đang âm trầm rốt cuộc lộ ra nụ cười sáng lạn.

"Cô nói là thật sao? Sính Đình đã sinh bảo bảo rồi!"

Thủy Nhi cười nói, cô rốt cuộc đã nghe được tin tức mẹ tròn con vuông của Sính Đình nên trên mặt cũng nở nụ cười được rồi.

Thượng Quan Quân Triết cau mày, nhìn Thủy Nhi cười sáng lạn như vậy, trong đầu dấy lên nghi ngờ, vểnh lỗ tai lên nghe.

"Đúng vậy, cô cũng nên tới đây chơi, bảo bảo thật sự rất đáng yêu!"

Lý Băng nhìn đứa anh đang uống sữa, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Cô đang ở đâu, tôi sẽ đến đó!"

Thủy Nhi nghe thấy cô nói vậy, đương nhiên là phải đi rồi, hiện tại trong khoảng thời gian này cô nhàn nhã đến phát sợ, cả ngày cũng không có chuyện gì để làm.

"Chúng tôi đang ở Los Angeles!"

Lý Băng nói địa chỉ, đối với Thủy Nhi cô cũng không muốn giữ bí mật.

"Được rồi, tôi sẽ lập tức bay qua đó!"

Thủy Nhi cúp điện thoại, nhìn Thượng Quan Quân Triết nhưng vẫn không nói gì, liền nghe thấy Thượng Quan Quân Triết hỏi.

"Sính Đình ở Los Angeles?"

Thủy Nhi gật đầu nói: "Không sai, em sẽ đi Los Angeles thăm cô ấy, hôm nay cô ấy vừa sinh được một đôi long phượng!"

"Anh sẽ đi cùng với em !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.