Mĩ Nam Bức Hôn

Chương 37: Vu oan giá họa




Sính Đình ôm bụng, cảm giác giữa hai chân có thứ nước gì đó chảy xuống, hơn nữa nơi đó đau đến khó chịu như sắp bị xé mở ra rồi, vừa đau lại khó chịu.

"Ưmh. . . . . . Băng, thật rất đau!"

Lại thêm một cơn đau bụng nữa ập đến, Sính Đình đau đến sắp khóc, nhưng lại cắn cánh môi thật chặt, không muốn hét lên.

Lý Băng nhìn cô, mặc dù cô đã từng đỡ đẻ qua, nhưng đang ở trước mặt cô bây giờ là một người chị em tốt, nhìn cô ấy đau thành ra như vậy, Lý Băng so với cô ấy còn sốt ruột hơn, so với cô ấy còn thấy sợ hãi hơn.

Belle nhìn Sính Đình, rất dũng cảm đưa cánh tay của mình ra, đau lòng nói.

"Nếu như em đau, thì cứ cắn lên tay tôi đi! Để cho tôi giúp em chia sẻ một chút!"

Belle cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua phụ nữ sinh con như thế nào, nhưng nhìn hiện tại thấy cô đớn như vậy, anh thấy thật rất đau lòng, vô cùng đau lòng.

Sính Đình nhìn Belle, trong lòng thấy rất ấm áp, nếu Mạc Thiên Kình ở chỗ này không biết có giống Belle đưa tay cho cô cắn hay không, nghĩ đến Mạc Thiên Kình, Sính Đình liền cảm thấy bụng của mình đau hơn.

"Belle, cám ơn anh!"

Sính Đình cắn răng nghiến lợi nói, trong bụng từng cơn từng cơn đau thi nhau ập tới, càng ngày càng nhiều, Belle nhìn thấy Sính Đình toát hết mồ hôi lạnh phải cắn chặt cánh môi như vậy thì cực kỳ đau lòng.

"Cắn tôi đi!"

Belle nâng tay lên nhưng Sính Đình lắc đầu một cái, nhìn cánh tay trắng nõn của anh, cô sẽ không cắn lên đó!

"Belle đi gọi bác sĩ đi, tôi sắp sinh rồi!"

Sính Đình cảm giác đau bụng sinh càng ngày càng nhiều lên rồi, tái mặt bảo Belle đi, hiện tại cảm thấy sinh con thật rất đau đớn, cô cần có Lý Băng ở bên cạnh làm bạn.

"Em chờ nhé, tôi sẽ gọi bác sĩ đến!"

Belle nói xong liền chạy ra ngoài.

"Băng, phía dưới của tôi như bị xé ra vậy, tôi thật rất sợ hãi!"

Sính Đình cảm thấy có cái gì đang muốn đi xuống, càng ngày càng xuống, giống như muốn đi ra khỏi rồi !

"Phải là bảo bảo đấy, Sính Đình, kiên trì lên, tôi giúp cô!"

"Ừm!"

Sính Đình nằm ở trên giường, mở rộng hai chân, đây là phòng bệnh độc lập, ngoài bảo vệ chỉ có Lý Băng và Belle, hiện tại chỉ còn lại Lý Băng cùng với cô.

"A! ! ! Thật là đau!"

Một lát sau, Sính Đình không nhịn được hét to, dọa Lý Băng giật mình, vừa lúc đó bác si cũng tới nơi, nhìn thấy phản ứng của Sính Đình, lập tức nói.

"Chuẩn bị, lập tức vào phòng sinh đi, cô ấy sắp sinh rồi!"

Mấy y tá và bác sĩ lập tức chuẩn bị sau đó liền đẩy Sính Đình đi vào phòng sinh.

Sính Đình nằm ở trong phòng sinh, bụng nơi đó cứ đau từng cơn từng cơn, hiện tại cơ hồ là không có ngừng, nửa người dưới giống như bị xé ra vậy.

"Bây giờ làm cùng với tôi nào, trước dùng sức hít vào, sau đó đang dùng lực rặn, rồi lại lặp lại!"

Bác sĩ rất nghiêm túc dạy, đem hai chân của cô mở rộng ra, quần áo đã sớm bị cắt thành mảnh vụn.

Sính Đình hiện tại không còn thấy xấu hổ nữa, chẳng qua là cảm thấy ra đến đâu thì chỗ đó lại đau đến cực điểm, cô thề sẽ không bao giờ sinh con nữa !

"A!"

Sính Đình dùng sức hít sâu một hơi, sau đó dùng sức rặn xuống.

"Lại dùng sức đi nào! Đầu của em bé đã sắp ra rồi!"

Bác sĩ lớn tiếng nói, Sính Đình nghĩ đến con của mình, chỉ có thể phối hợp với bác sĩ mà dùng sức.

"A! ! ! !"

"Oa. . . . . ."

Tiếng trẻ con thanh thúy vang lên phá vỡ yên tĩnh bên trong phòng bệnh, Sính Đình mới vừa nghĩ nhẹ được một chút liền nghe thấy bác sĩ nói.

"Đừng có ngừng, tiếp tục đi, vẫn còn một đứa bé nữa!"

Sính Đình lúc này mới nhớ tới mình mang thai đôi, tóc đã ướt đẫm rồi, phía dưới lại bắt đầu đau trở lại, càng lúc càng đau, hơn nữa hình như so với lần trước càng thêm khó khăn.

"A!"

Sính Đình lớn tiếng kêu lên , đau đến mức không thể chịu được nữa, bác sĩ nhìn cô, nắm thật chặt ga giường, ra sức rặn ra.

"Cố gắng lên, nhanh nào, cô là mẹ của bảo bảo, nghĩ tới cha của đứa bé, cố gắng lên!"

Bác sĩ khích lệ nói.

Sính Đình nghĩ đến Mạc Thiên Kình không nhịn được lớn tiếng mắng.

"Mạc Thiên Kình, cái người này khốn kiếp!" Hào khí mười phần hét lớn một tiếng, liền nghe ‘ oa ’ một tiếng, ba phút sau, thuận lợi sinh thêm một em bé nữa.

Mạc Thiên Kình lái xe tới đến biệt thự Sính Đình, nhìn biệt thự trống rỗng, nhớ tới anh và cô ở chỗ này va va chạm chạm, suốt ngày cãi nhau, hình như mỗi một góc trong nhà đều có tiếng cười vui và náo nhiệt.

Tất cả đều ký ức vẫn còn rất mới mẻ, chỉ là người và vật không còn, hôm nay chỉ còn lại một mình anh mà thôi.

Tính tính toán toán ngày, cũng đến ngày dự sinh của cô rồi, cũng không biết có sinh được thuận lợi hay không, chỉ tiếc cho người làm chồng làm cha như anh, ba mẹ con cô ở ở nơi nào cũng không biết.

Mạc Thiên Kình ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn ngôi nhà trống rỗng, nhớ lại chuyện ngày đó, càng nghĩ, anh càng cảm thấy mình không nên không tin Sính Đình, nói thế nào, Sính Đình cũng là phụ nữ có thai mà Lam Thiến Thiến là quân nhị đại, cô ấy so với một phụ nữ có thai tất nhiên là mạnh hơn, Sính Đình làm sao có bản lãnh khi dễ cô ấy được.

Mà đáng chết nhất chính là, lúc cô cần sự tin tưởng của anh nhất thì anh lại không thể cho cô, đây chính là điểm thất bại nhất của anh.

Là anh yêu cô không đủ hay còn bởi vì phản ứng của bản thân anh quá trì độn rồi, tại sao lại làm Sính Đình đau lòng đến mức phải ra khỏi nước như vậy.

Tại sao anh không thể bao dung cô nhiều hơn, không phải đã từng nói yêu cô sẽ phải bao dung tất cả sao? Tại sao anh lại không làm được điều đó?

Mạc Thiên Kình càng nghĩ, tâm tình lại càng mất mát, cũng không biết Sính Đình lần này rời đi có phải sẽ thật sự không trở lại hay không, nếu quả như thật sự không trở lại nữa thì sau này anh còn có thể tìm được cô hay không.

Nếu như trời cao cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng Sính Đình.

Mạc Thiên Kình ngồi ở chỗ đó, càng nghĩ, càng cảm thấy mình là một tên khốn kiếp, là một người chồng không xứng làm chồng, từ lúc bắt đầu với Sính Đình, mãi cho đến khi cô rời đi, cũng là anh cưỡng ép cô ở lại bên cạnh mình, cho tới bây giờ cũng không để ý đến cảm nhận của cô.

Nếu chỉ là vì quan hệ chỉ hôn, anh thật sẽ muốn Sính Đình sao?

Đáp án nhất định là không, anh yêu rất nông, rất nông, nếu như yêu thì tại sao cái cái cơ bản nhất giữa những người yêu nhau vốn phải tin tưởng nhau cũng không làm được.

Mạc Thiên Kình ảo não mắng mình, lần nữa cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Sính Đình.

"Xin chào, số điện thoại đang gọi hiện thời đang bận. . . . . ."

Mạc Thiên Kình thật ngoài ý muốn, lần này cư nhiên lại không có khóa, xem ra số này của Sính Đình vẫn còn sử dụng!

Chỉ là cô và ai đang gọi điện thoại cho nhau, Mạc Thiên Kình không cam lòng suy nghĩ. . . . . .

Bên trong bệnh viện, Sính Đình mới vừa sinh xong, nhìn Belle và Lý Băng hưng phấn ngắm nhìn hai em bé sơ sinh, trên mặt của cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Sính Đình, cô đã nghĩ đặt tên cho chúng là gì chưa !"

Lý Băng nhìn đôi long phượng ở trước mắt, đứa ra trước là anh trai, ra sau là em gái, hai đứa chỉ có hai cân tư thôi, rất nhỏ, rất nhỏ.

"Đúng vậy, hai bảo bảo này thật đáng yêu, phải đặt tên cho chúng thật hay vào!"

Belle ôm đứa anh vào trong ngực, tươi cười giống như người cha đang ôm con của mình vậy.

"Các người giúp tôi đặt tên cho chúng đi! Tôi vẫn còn chưa nghĩ ra!"

Sính Đình nhìn Belle, nếu như Mạc Thiên Kình được như anh thì thật tốt, nghĩ tới đây Sính Đình bất giác cười khổ, tại sao lại nhớ anh rồi !

"Sính Đình, có phải lại nghĩ đến Mạc Thiên Kình hay không !"

Lý Băng nhìn Sính Đình, vẻ mặt của cô ấy đã nói cho cô biết, hiện tại lại nhớ đến Mạc Thiên Kình rồi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.