Mĩ Nam Bức Hôn

Chương 27: Người bạn má hồng




Diệp Duệ không lên tiếng, trực tiếp đem Lý Băng kéo lên lầu sau đó ném vào bên trong phòng của cô, một tay đẩy cô nhét lên trên giường lớn.

Lý Băng còn chưa kịp đứng dậy chạy trốn liền bị Diệp Duệ áp cả người xuống với lực lớn đến dọa người, còn chưa kịp đẩy ra thì quần áo trên người đã bị cởi ra, đôi môi lạnh lẽo bao trùm xuống hôn lên môi của cô.

"Ưmh ưmh. . . . . ."

Lý Băng trừng mắt, ưmh ưmh phản kháng, tay bị Diệp Duệ giữ chặt, chân cũng bị giữ chặt, cả người hiện tại liền mặc cho anh khi dễ.

# đã che giấu #

"Diệp Duệ, không cần. . . . . ."

Diệp Duệ vừa buông lỏng môi của cô ra Lý Băng liền run rẩy nói, cô rất rõ ràng, Diệp Duệ giờ phút này muốn làm cái gì!

Diệp Duệ hơi mở mắt ra nhìn chằm chằm cô, tay vẫn còn đang đùa bỡn nụ hoa của cô, trêu chọc, anh muốn gợi lên cho cô cảm giác **.

"Không cần. . . . . ."

Lý Băng bị anh vuốt ve vô cùng không muốn liền chảy nước mắt, rất muốn lấy tay đẩy anh ra nhưng không có tí khí lực nào, tay muốn ngăn cản anh ngừng tiến công nhưng lại không thể động đậy.

Diệp Duệ nâng lên nự cười tà ác ở giữa đùi cô nhẹ nhàng lướt đi, mỗi một lần đều khiến cô run rẩy một hồi, Lý Băng cảm giác mình sắp gọi lên thành tiếng nên đành cắn chặt cánh môi lại.

Cô không thể phát ra tiếng kêu được, cô không thể tự cấp cho mình bất cứ cơ hội nào.

"Kêu lên, nói em muốn tôi. . . . . ."

Giọng nói Diệp Duệ trở nên khàn khàn, hai mắt tràn đầy **, nhìn người phía dưới đang cắn chặt cánh môi cảm thấy rất tức tối.

Lý Băng vẫn cắn chặt cánh môi, yên lặng thừa nhận từng trận từng trận trêu đùa, cảm thụ khoái cảm ** do nó mang lại .

# đã che giấu #

"Ưmh ưmh. . . . . ."

Tràn đầy hơi thở nóng bỏng của đàn ông ** khiến Lý Băng ưmh ưmh kêu lên thành tiếng, nhưng lại chỉ có thể mở miệng ra mà thôi.

Diệp Duệ nhìn thấy cô trợn to hai mắt, phía dưới lại mang lại cho anh khoái cảm khó có thể hình dung.

Lý Băng hung dữ nhìn anh chằm chằm, tên đàn ông biến thái này, vốn nghe đồn còn có hình thức này nhưng lại không ngờ anh lại có thể áp dụng nó với cô. . . . . .

Diệp Duệ co rút hai lần, Lý Băng lập tức bị bảo bối của anh làm cho bị sặc, nghĩ đến một người bác sĩ không biết sợ hãi như mình cư nhiên bị anh lăng nhục như vậy.

Nếu cô không phải là cô nhi cũng sẽ không bi thảm như vậy, nghĩ đến bản thân mình thật thê lương đã bị cha mẹ vứt bỏ, hôm nay lại. . . . . .

Nước mắt của Lý Băng không khống chế được chảy xuống trên gương mặt trắng nõn hoàn mỹ, cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu không khóc rồi, nhưng hiện tại cô thật rất đau lòng.

# đã che giấu #

"Tôi sẽ dịu dàng một chút!"

# đã che giấu #

Lý Băng nắm thật chặt hai chân của mình, cánh môi cũng cắn chặt, không muốn để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh gì, cô không thể sa đọa như vậy được.

Cánh môi bị cắn đến bật máu, nhưng vẫn không hề lên tiếng, yên lặng chảy nước mắt.

Diệp Duệ nhìn cô, bị sự quật cường của cô làm cho càng thêm kích thích, càng thêm điên cuồng ra sức luật động.

"Ưmh ưmh. . . . . ."

Diệp Duệ lấy tay đưa vào trong miệng của cô, môi bị cạy mở ra, trong miệng tràn ra tiếng khóc. . . . . .

"Ưmh ưmh. . . . . ."

Lý Băng khóc càng hung hơn, nước mắt càng rơi càng nhiều, càng ngày càng cảm thấy uất ức.

Diệp Duệ nhìn cô khóc lớn tiếng như vậy, trên mặt tràn đầy uất ức, trong lòng dâng lên cảm giác ăn năn, có cảm giác như mình là tội phạm cường gian vậy.

Trong cơ thể ** từ từ yếu dần, ngồi ở trên người cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô.

"Em thật ghét tôi như vậy sao?"

Lý Băng nhìn anh chằm chằm, giận dữ hét lên:

"Anh vì sao lại đối với tôi như vậy, không phải là đã có vợ chưa cưới sao? Tại sao không đi tìm cô ta, tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm người tình của anh nữa !"

Lý Băng thật rất uất ức, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra, tại sao cô lại chọc tới người này, tại sao lại muốn như vậy đối với cô.

Cô chỉ là muốn phá lớp màng trinh kia mà thôi tại sao lại chọc đến người khí phách ngang tàng này mà cô thì lại đánh không thắng được anh.

Diệp Duệ có chút ngây ngẩn cả người, chỉ là anh rất thích cảm giác được cùng cô lên giường, cái loại cảm giác để cho anh muốn ngừng mà không ngừng được.

Anh không nghĩ tới cô lại có thể chán ghét mình như vậy, uất ức như vậy.

"Tôi chỉ là có cảm giác rất thích khi lên giường với em. . . . . . Chát!"

Diệp Duệ lời còn chưa nói hết liền bị Lý Băng tát một cái lên trên mặt, tức giận toàn thân phát run.

"Diệp Duệ, anh cho rằng Lý Băng tôi là gái làm tiền sao? Tại sao anh lại đối với tôi như vậy, cảm giác thích lên giường cùng tôi sao, vậy thì tốt, tôi liền đi tìm một người đàn ông khác, cũng muốn tìm cảm giác lên giường giống anh vậy!"

Anh ta cư nhiên coi cô như gái gọi, thật sự là rất quá đáng rôi, làm cô thấy ghê tởm.

"Tôi không có ý này!"

Diệp Duệ bị cô giáng cho một cái tát liền thấy tỉnh táo, ý thức là mình đã nói sai, nhưng khi nghe thấy cô nói muốn đi tìm đàn ông khác để lên giường thì trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa tức giận.

"Không cho phép em cùng đàn ông khác lên giường, trừ tôi ra, em không thể cùng bất kỳ tên đàn ông nào lên giường hết!"

Diệp Duệ bá đạo nói, Lý Băng hung dữ nhìn anh chằm chằm.

"Anh tại sao lại muốn quản tôi, anh nghĩ tôi cả đời này sẽ làm người tình của anh sao? Anh không cần phải quá đáng, chúng ta đến đây chấm dứt, anh về sau trải qua cuộc sống của anh còn tôi đi đường của tôi."

Cô cũng không muốn cùng anh có bất kỳ quan hệ gì, cô không phải là cô nhi sao?

Anh lại muốn khi dễ cô như vậy sao?

Diệp Duệ cũng thấy rất mê mang, cũng không nghĩ tới sau này mình và cô sẽ như thế nào nhưng anh lại không muốn cùng cô chấm dứt như vậy.

"Tôi. . . . . ."

"Anh cái gì cũng không cần phải nói, anh đã có vợ chưa cưới cũng sẽ phải kết hôn, cầu xin anh không cần phải trêu chọc đến tôi nữa."

Cho dù có phải cầu xin cũng được, cô thật không chịu nổi yêu cầu này của anh.

Diệp Duệ nhìn cô sau đó rút ra tiểu đệ đệ vẫn đang rất hùng dũng **, ngồi ở trên giường, châm một điếu thuốc lên rít một hơi.

"Em cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ không để cho em rời khỏi cuộc sống của tôi!"

Diệp Duệ không biết mình đối với cô có cảm giác gì nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cho cô rời khỏi mình.

"Không cần, giữa chúng ta đã xong rồi!"

Lý Băng đứng dậy, nhìn những vết thâm tím trên người mình, uất ức rơi nước mắt như mưa.

"Nếu như mà tôi lấy em thì sao!"

Diệp Duệ đột nhiên hỏi, Lý Băng nhìn anh cười lạnh thành tiếng.

"Coi như anh muốn lấy tôi thì tôi cũng sẽ không gả cho anh đâu"

Lý Băng đau đớn nhắm mắt lại, cảm giác ở cùng với anh thật mệt mỏi, thật sự không nên dây dưa với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.