Mĩ Nam Bức Hôn

Chương 14: Chất độc vô hình




Lý Băng có chút buồn cười khi nhìn thấy thái độ của anh như vậy, nhíu mày cười lạnh nói:

"Anh cho rằng anh là ai, Lý Băng tôi là người của anh sao? Anh có bản lĩnh này sao? Anh cho rằng anh là ai, nếu như anh dám nói với tôi vô lễ vậy thì hãy cẩn thận cái thứ đồ chơi trong đũng quần của mình, đừng chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho anh phải nói bye bye với thứ đồ chơi đó của mình đấy!"

Lý Băng cô là ai, nghĩ muốn liền thượng lên, cô cũng không phải là cô gái ở trên lầu kia, mềm yếu mặc cho người khác khi dễ.

Anh cho rằng mình Thị trưởng thành phố thì ngon chắc, lại muốn cường bạo cô, đây chẳng phải là chính là cầm thú hay sao!

Lý Duệ nhìn thái độ ngang ngược càn rỡ của cô giận đến cắn răng, nhưng những điều cô nói quả thật cũng không sai. Cô thật sự có bản lĩnh này, mặc dù anh rất muốn trừng phạt cô, nhưng cũng muốn suy tính xem khả năng này có thực hiện được hay không.

Nhìn cô, Diệp Duệ cảm thấy cô chính là người mà trời cao phái xuống trừng phạt mình. Thấy cô khiêu khích tính nhẫn nại của mình nhưng anh lại không có bất kỳ cớ gây sự với cô cả.

"Em đừng có quên tôi là Thị trưởng thành phố, chẳng lẽ em muốn cư xử vô lễ với tôi sao?"

Diệp Duệ ngay cả thân phận thị trưởng của mình cũng lôi ra làm Lý Băng cười lạnh nhìn anh cảm thấy vô cùng buồn cười.

"Anh cho rằng anh là ai? Thị trưởng, thị trưởng mà lại có thể cường bạo con gái nhà lành hay sao?"

Cô cũng không tin anh lại dám cường bạo mình. Lý Băng không biết tại sao mình lại muốn tranh cãi với anh, thế nhưng trong đầu lại tính toán có ý bỏ qua cho anh.

Cô đi quán rượu thì có liên quan cái rắm gì đến anh. Anh taị sao cứ xen vào việc của người khác, không cho phép cô đến quán rượu, anh là cái khỉ gì, tại sao hạn chế tự do của cô.

"Em đừng quên rằng chúng ta đã từng lên giường với nhau!"

Diệp Duệ nhắc nhở cô đến sự thật này, dù nói thế nào thì cô cũng là của người phụ nữ của anh. Anh sao có thể để mặc cho cô đến chỗ đó cùng với những tên đàn ông kia liếc mắt đưa tình, nghĩ tới việc cô và những tên kia tán tỉnh nhau, anh liền cảm thấy nổi trận lôi đình rồi.

Lý Băng khinh bỉ nhìn anh chằm chằm, cười lạnh châm chọc:

"Lên giường, anh nói là tình một đêm kia sao? Đây chính là anh tình tôi nguyện, coi như ngày đó không phải anh, tôi cũng sẽ tìm người khác, cái này cũng không có gì trọng đại cả!"

Không phải chỉ là giúp cô phá lớp màng kia thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, chuyện như vậy ta khỏi giường là chấm dứt, bây giờ nam nữ ở chung rồi chia tay rất nhiều, bọn họ chỉ là một đêm thì có tính là gì .

"Em nói cái gì! Tình một đêm!" Không ngờ ở trong mắt cô, quan hệ giữa bọn họ chỉ tính là tình một đêm, chẳng qua nếu như không phải tình một đêm, vậy thì tính là cái gì!

Diệp Duệ thấy mình cũng có chút mơ hồ, nhưng anh cũng không biết tại sao mình lại như thế, chỉ cần nhìn thấy cô tức giận thế phách lối, nghĩ tới cô và những người khác lên giường, trong ngực liền bị cái gì đó chặn lại rất khó chịu.

Lý Băng nhìn anh, lại nhìn xem một chút sắc trời bên ngoài.

"Về sớm một chút đi, buổi tối nếu túng dục quá độ thì ngày mai sẽ không dậy nổi đâu, hơn nữa sẽ bị tổn hao hết tinh lực mà bỏ mạng!"

Lý Băng ác độc nói làm Diệp Duệ sắp tức chết, anh cũng đã hơn một tháng không có đụng vào phụ nữ rồi, anh cũng không phải là loại người dễ dàng lên giường với người khác, chẳng lẽ cô lại coi anh là một người rất phong lưu!

"Tôi hiện muốn ngủ cùng em!"

Diệp Duệ lạnh lùng nói, anh là thị trưởng, muốn ngủ ở chỗ này có ai dám nói không, hoan nghênh cũng còn không kịp nữa là!

"Có thể, lầu một vẫn còn phòng, thị trưởng đại nhân xin cứ tự nhiên!"

Thật là một kẻ điên, cô không muốn gây gổ với một người điên, còn muốn ngủ cùng cô đúng là thật tức cười.

Ngáp một cái, Lý Băng chuẩn bị đi lên lầu, Diệp Duệ cũng đi theo phía sau.

Lý Băng mở cửa phòng ra đang muốn nói cho anh biết không cần phải theo mình nữa liền bị anh lôi vào, “ uỳnh” một tiếng liền đóng cửa lại, Lý Băng bị anh đẩy tới trên giường lớn, còn chưa kịp chất vấn, liền bị anh đè lên giường.

Lý Băng rất tức giận còn chưa kịp rút dao giải phẫu ra đã bị Diệp Duệ giữ chặt tay, như chim ưng sắc bén lạnh lùng khóa chặt xinh đẹp lạnh lẽo của cô.

"Đừng nghĩ hành động tà ác, muốn cùng tôi chơi, em vẫn còn non lắm!"

Lý Băng rất kinh ngạc, anh làm sao lại phát hiện được cô muốn động thủ, từ đó nhìn ra được anh tuyệt đối không phải là một thị trưởng bình thường.

"Anh muốn làm gì!"

Lý Băng lạnh giọng chất vấn, tên đàn ông này thật là con mẹ nó lợn giống, không ngờ cư nhiên mình lại chọc phải một người không nên dây vào như vậy.

Lý Duệ nhìn mặt cô chằm chằm, rất nghiêm túc nói.

"Làm người phụ nữ của tôi!"

"Phi phi. . . . . . Thật là không biết xấu hổ!"

Vô cùng khinh thường, người đàn ông này cứ như lợn giống vậy, không có tình cảm cũng muốn cô làm người phụ nữ của anh, chẳng lẽ không biết trong chuyện này còn phải có tình yêu sao!

Diệp Duệ quay gương mặt đang mỉm cười của cô sang để cô phải đối mặt với mình.

"Không biết xấu hổ, em biết cái gì gọi là không biết xấu hổ sao?"

Muốn làm người phụ nữ của anh là chuyện không biết bao nhiêu người phải mơ ước, anh coi trọng cô như vậy cũng xem như là phúc phần của co rồi mà cô lại còn ghét bỏ, muốn khiêu chiến cực hạn của anh hay sao?

Lý Băng nhìn anh chằm chằm.

"Như anh chính là không biết xấu hổ, tôi không đồng ý làm người của anh, anh liền đùa bỡn hung ác, anh cho rằng anh là gì, cho rằng mình là anh hùng hảo hán sao? Tôi vô cùng chán ghét anh!"

"Chán ghét tôi!"

Diệp Duệ cau mày, hoá ra là cô lại có cảm giác như vậy, vậy cô thích dạng đàn ông gì?

"Không sai, anh cho rằng anh là thứ gì, tại sao cứ chèn ép tôi như vậy, tại sao lại muốn tôi làm phụ nữ của anh!"

Hiện tại cũng không phải là xã hội cưỡng chế trước kia, giữa bọn họ chỉ từng có quan hệ trên thân thể, anh cho là còn có cái gì nữa!

Diệp Duệ híp mắt, nhìn chằm chằm bộ ngực của cô bởi vì đang cố gắng tranh cãi mà phập phồng không chừng, mà cô lại mặc áo cổ chữ v nên lộ ra cái rãnh vô cùng mê người, dụ dỗ cặp mắt của anh.

Chỉ nhìn như vậy thôi, dưới bụng đã lập tức có phản ứng, trở nên cứng rắn, hai mắt cũng rộ lên dục vọng.

Lý Băng thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào trước ngực mình thấy rất xấu hổ.

"Diệp Duệ, anh cút xuống cho tôi!"

Ánh mắt như thế cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, dĩ nhiên biết đây là có ý gì.

Tay chân vùng vẫy, nhưng lại vẫn như cũ không làm được gì, sức lực của Diệp Duệ rất lớn, đè ở trên người khiến cô không thể động đậy, giống như đang bị giam cầm vậy.

"Tôi nghĩ muốn em!"

Giọng nói của Diệp Duệ khàn khàn, cổ họng khô ráp, hầu kết ở cổ chuyên động rất khó khăn.

Lý Băng bị lời của anh làm cho giật mình.

"Này, Diệp Duệ, anh không cần làm loạn, anh đường đường là một thị trưởng còn tôi chỉ là một cô gái bình thường, anh không thể đối với tôi như vậy được. Anh làm vây đối với tôi cùng những tên lưu manh kia khác nhau ở chỗ nào, anh không thể coi thường luật pháp được!"

Diệp Duệ thế nhưng lại không để ý tới cô liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang nói không ngừng, trằn trọc hôn, trêu chọc, chỉ mới hôn thôi cũng đã làm sắp mất khống chế rồi, Diệp Duệ hiểu ra được thực ra anh rất mê luyến thân thể của cô.

Lý Băng trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt lại hôn mình rất hưởng thụ kia, lại từng hồi cảm giác tê liệt cuốn lấy toàn thân cô. Mùi thuốc lá trong miệng anh truyền vào trong khoang miệng của cô, khiến cho cả người cô vừa mềm vừa tê.

Diệp Duệ biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng là anh thật rất muốn cô gái này, rất muốn cô làm người phụ nữ của mình.

Bàn tay dò vào trong nội y của cô, lộ ra bộ ngực rất tròn, cảm giác như sét đánh xuyên suốt từ đầu tới chân, khiến cho thần trí của Lý Băng nhất thời không rõ ràng, còn chưa kịp kêu thành tiếng thì một cái tay khác lại luồn vào giữa hai chân của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.