Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
"Chuyện chính trị luôn luôn làm người ta nhức đầu."
Ta mim cười nói:
"Ta đôi vói Thác Bạt Thuần Chiếu tương đôi hiếu rõ, người này lòng ôm chí lỏn, đã sớm có dã tâm nhòm ngó Trung Nguyên, nhưng mà ngại sự tồn tại của Đông Ho, cho nên mói tạm thòi không di chuyến mục tiêu lên người của chủng ta. Hiện giò' Đại Khang đã không còn sức chông lại hắn, sau khi Thác Bạt Thuần Chiếu chiếm đoạt xong đất đai Đông Hồ, chắc chắn sẽ di chuyến mục tiêu sang chúng ta."
Côc Tiêm Tiêm nói:
"Vậy thì vô cùng phiền phức, nếu như hắn cấu kết vói các nước ờ phía Nam, tiến hành vây công chủng ta, tinh thế của chủng ta lúc đó không được lạc quan cho lắm."
Ta mim cười nói:
"Cho nên, ta không thế nào đế hắn đôi phó chủng ta được"
Cốc Tiêm Tiêm u oán thò dài một hoi nói:
"Huynh và Thác Bạt Thuần Chiếu sớm muộn gì cũng phải đánh vói nhau một trận, lúc đó Lục Châu sẽ vô cùng thương tâm."
Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu:
"Mong rằng ngày đó càng muộn càng tốt."
Khi tròi hoàng hôn, chủng ta rốt cục đã tói mục trường trên Lục Hải Nguyên, các vị ái thê và tướng lình nghe tin ta tói, ai nấy đều tói đón tiếp.Sò' nhi, Lệ Cơ, Tư Hầu, Yến Lâm đã trông mòn con mắt vói ta, nhưng mà ngại sự có mặt của mọi người ờ đây, không cách nào biếu lộ tinh cảm của minh vói ta được.
Hừu tướng quốc Hoàng Đoan Phòng và Gia Cát Tiếu Liên cũng ò đây nghênh tiếp ta, còn có cả Tuyên Thành thành chủ Triệu Đông Tề và Công Tôn Lộc, ngoài ra các châu quận gần đây như Tình vương Dận Trì, Đạt vương Dận Đông nghe tin ta tói cũng đích thân tói gặp.
Sau khi ta cùng các vị kiều thê nói chuyện vói nhau một lát, ta lập tức đi tói doanh trướng, Hoàng Đoan Phòng nghe nói ta tói Lục Hải Nguyên lúc, cho nên mang theo Hứa Vũ Thần và Trần Tử Tổ tói thương nghị.
Chủng ta ngồi trong doanh trướng, Hoàng Đoan Phòng biếu tinh nghiêm túc, ta thấy hắn có bộ dáng như vậy, thì cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Nghe nói Thác Bạt Thuần Chiếu đã suất lình các vị chủng thần đi tói Lục Hải Nguyên."
Ta cười nói:
"Lần này hắn tói cũng không tốt lành gì, tói đàm phán vói ta mà thổi."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Hứa tướng quốc và Trần tiên sinh đều cho rằng: lần này Thác Bạt Thuần Chiếu tói là vì chuyện của Đông Hồ."
Ta mim cười nói:
"Đông Ho tan tác, mảnh đất màu mờ đang đọi chủ nhân, chủng ta và Bắc Ho có xung đột trực tiếp về lọi ích, đúng là cần phải ngồi nói chuyện vói Thác Bạt Thuần Chiếu một lần."'
Gia Cát Tiếu Liên nói:
"Bắc Hô và chúng ta đều là người giành chiến thắng, phân chia lợi ích sẽ không dề."
Triệu Đông Tề gật đầu nói:
"Bắc Ho và Đông Ho từ xưa vốn là một Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ không nhượng bộ chút nào ò cố thổ của minh."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Nếu như không có Khang - Tần liên quân, Bắc Ho rất khó đánh bại Đông Hồ, chiến tranh gian khố như vậy, sao có thế cho Bắc Ho độc chiếm được?"
Ta mim cười, trong trận chiến này, thu hoạch lớn nhất của ta đó là Tần quốc, dưói mưu kế của ta và Tinh Hậu, binh lực và thực lực của Tần quốc đã bị hao tôn vô cùng lớn. Toàn bộ quốc gia đã bị binh lực của ta không chế, chuyện Đông Ho chi tính là một chuyện ngoài ý muôn mà thôi.
Ta hướng Hoàng Đoan Phòng nói:
"Hoàng tướng quốc, Hứa tướng quốc và Trần tiên sinh nói như thế nào?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Hai người bọn họ nhất trí ý kiến, phần đất chủng ta đã chiếm được của Đông Ho tuyệt đôi không giao vào trong tay của Bắc Ho."
Hoàng Đoan Phòng trước khi làm chuyện gì hắn đều có chuẩn bị đầy đủ, hắn trải bản đồ lên bàn,
'Hiện tại Tần Khang liên quân đã chiếm được nhừng vùng này, vốn đây toàn là đất đai của Đông Ho chiếm của Tần quốc, đương nhiên, cũng có hai tòa thành của Đông Ho."
Hắn chi vào nhừng ký hiệu trên bản đồ.
Ta nhìn địa đồ nói:
"Hoàn Nhan Liệt Thái tuy rằng bị thua, thế nhưng Đông Ho vẫn đang co đầu rút cổ ở phía bắc của
Đông Hô, cho tiếp giáp vói biên giói iriều ỉ lên.
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Trần đại nhân kiến nghị, Tần Khang liên quân dừng lại không công kích lên phía bắc."
Ta nhịn không được nò' nụ cười:
"Cách nghi của Trần tiên sinh và ta đúng là trùng họp, lúc nãy ta đã cho người thông báo cho Vân Na đình chi tiến quân lên phía bắc, trận chiến ác liệt tiếp theo cứ đế cho Thác Bạt Thuần Chiếu đánh đi."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Ngoại trừ hai tòa thành trì của Đông Ho, chủng ta lần này tông cộng thu phục được 13 trọng trân phía bắc của Tần quốc, phỏng chừng lần này Thác Bạt Thuần Chiếu tói đây cũng vì mảnh đất này."
Gia Cát Tiếu Liên nhíu mày nói:
"Lê nào Thác Bạt Thuần Chiếu muôn lấy 13 tòa thành trì này của chủng ta sao?"
Ta cười nhạt nói:
"Vói tính cách của hắn, nhất định sẽ làm như vậy."
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Công tử sẽ trả lại cho hắn ?"
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ta, họ đang trông đọi câu trả lòi.
Ta nờ nụ cười đứng dậy:
"Vân đề này chi có thế đọi Thác Bạt Thuần Chiếu tói mói có đáp án chính xác được"
Đi ra ngoài doanh trướng, bầu tròi đã đầy sao, Gia Cát Tiếu Liên theo thói quen nhìn về phía tinh không, ta đi tói bên cạnh hắn, mim cười nói:
"Gia Cát tiên sinh đã nhận ra điều gì từ trong thiên văn?"
Gia Cát Tiếu Liên bí hiếm nò' nụ cười, hắn dùng đôi mắt thâm thúy nhìn lên bầu tròi, nói:
'Mấy ngày nay, lúc nào ta cùng theo dõi tinh vị của chủ nhân, từ khi chủ nhân đi Tần quốc, ánh sáng của tinnh vị đã trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Lúc đó ta còn lo lắng cho chủ nhân, nhưng mà sau đó ánh sáng của nó lại rực rờ hon lúc trước rất nhiều."
Ta đờ lấy Gia Cát Tiếu Liên tựa vào xe lăn, hắn chưa bao giò' nịnh ta một điều gì, ta vô cùng tin tường, không nghi ngờ hắn bao giờ.
Gia Cát Tiêu Liên nói:
"Ta đã suy đoán ra, lần này chủ nhân tói Tân quốc chắc chắn có biến co', nhưng mà từ đó về sau, quang mang của người không bao giờ che lấp được nừa."
Ta yên lặng ngưng mắt nhìn tinh không, thấp giọng nói:
"Gia Cát tiên sinh, tiên sinh có tin tường ngoài chủng ta ra, vẫn còn nhừng thế giói khác tồn tại?"
Gia Cát Tiếu Liên có chút kinh ngạc xoay người lại, nhìn vào hai mắt của ta.
Gia Cát Tiếu Liên có chút kinh ngạc xoay người lại, nhìn vào hai mắt của ta.
Ta binh tình nói:
"Lần này ta tói Thanh Thục Sơn, đã gặp rất nhiều chuyện không biết nói thế nào, nhừng chuyện ta không dám tin tường cứ liên tiếp xảy ra."
Gia Cát Tiếu Liên gật đầu.
Ta tiếp tục đến:
'Thải Tuyết, Huyền Anh, Lãnh Cô Huyên, thậm chí toàn bộ ma giáo, dường như bốc hoi khỏi thế giói này, không còn dấu vết, ta không muôn tin tường, thế nhưng nhưng không tin không được. "
Gia Cát Tiếu Liên thấp giọng nói:
"Trong Mặc thị chân kinh có ghi chép về một số hiện tượng thiên văn, cũng ám chi đạo lý "nhân ngoại hừu nhân, thiên ngoại hừu thiên", nhưng mà vói trí tuệ của ta, không cách nào hiếu được chân lý trong đó."
Ta thò dài nói:
"Chuyện có quan hệ tói Ma giáo và chuyện có liên quan tói Thanh Thục Sơn dường như đã biến mất, ta hoài nghi bọn họ có năng lực nào đó xóa đi mất đoạn ký ức này của người khác."Trong ánh mắt Gia Cát Tiếu Liên toát ra đồng tinh vẻ, hắn đương nhiên hiếu tinh cảm của ta vói Thải Tuyết, nói:
M/^» Ạ_______, » ___ 1 1 Ạ A r
Cong từ VI sao không quenể'
Ta cười khố nói:
"Đôi khi nhớ lại còn thống khố hon so vói mất đi ký ức!"
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Nếu mà như vậy, tốt nhất công tử nên nghi biện pháp quên nó đi, có một số việc, không ai có khả năng vãn hồi, cho dù người đó có là vương giả bề nghề thiên hạ, vẫn chi giông như bách tính tầm thường mà thổi."
Sau khi trở lại phòng, các vị ái thê đã đi vào giấc ngủ, tâm tinh của ta vốn đang bị vây trong tâm sự.
Ta trở về phá hỏng giấc ngủ của các nàng, khi ta ôm từng vị ái thê một, thì Sở nhi nhẹ giọng nói: "Dận Không, huynh tói thăm Dao Như đi."
Ta ngơ ngác, không biết Dao Như lại xảy ra chuyện gì.
Yến Lâm nói:
"Huynh không nên suy nghi bậy bạ, chủng ta phát hiện Dao Như đã khôi phục nhừng ký ức trước kia, chăng qua là nàng ta không chịu ta thứ cho minh. Bây giò' Tuệ Kiều đang chiếu cô' cho nàng ấy, cho nên hôm nay hai người bọn họ không ra đón huynh được."
Trong lòng ta như có một dòng nước ấm chảy qua. Tròi xanh dù sao cũng đôi đãi vói ta không tệ, mang đi Thải Tuyết, lại đem Dao Như trả lại cho ta.
Ta mim cười nói:
"Vậy thì ta phải đi thăm họ một chút."
Sỡ nhi nói:
"Lúc này bọn họ đang ờ căn nhà nhỏ mà trước kia Lệ Cơ ở, cho dù chủng muội có khuyên thế nào, Dao Như cùng không muôn trờ lại..."
Sò' nhi dừng lại một chút nói:
"Muội không dám đem tin tức huynh trở về nói cho Dao Như, sợ nàng ta lại làm ra hành động gì đó quá khích. Tuệ Kiều sợ nàng ấy gặp chuyện không may, hiện giờ một tấc cùng không ròi."
Ta đứng lên nói:
"Xem ra khúc mắc này chi có ta mói có thế cời."
Sở nhi u oán thờ dài một hoi nói:
"Huynh đã tạo thành vô số tinh nghiệt, không biết kiếp này có thế trả được không."
Ta ôm thân thế mềm mại của nàng, hôn lên đôi môTanh đào của nàng một cái, mim cười nói:
"Kiếp này kiếp sau, ta muôn vinh viền thiếu các nàng."
Khi Yến Lâm tiền ta ra khỏi cừa, đã kéo ta qua một bên, nhỏ giọng nói:
"Muội dạy cho huynh một biện pháp."
Ta hứng thú nói:
"Vần là Lâm nhi ngoan nhất, nói nghe một chút.''Yến Lâm bám vào tai ta nhỏ giọng nói:
"Khi huynh thấy Dao Như không đế ý tói huynh, vậy thì hãy dùng Bá Vương Ngạnh Thượng Cung."
Ta suýt nừa bật cười.
Yến Lâm cả giận nói:
"Huynh cười cái gì?"
Ta nói:
'Muội cho là chiêu sô' dùng vói muội lại có thế dùng vói người khác hay sao?"
Yến Lâm vừa thẹn vừa vội, véo lỗ tai của ta, nói:
"Dâm tặc, lúc trước nếu như huynh không gian dâm muội, muội lại theo huynh hay sao?"
Thiên lý ở đâu cơ chứ, lúc trước rõ ràng là nàng hạ thủ vói ta, sao bây giờ lại có thế nói như vậy, ta chi còn cách cười khố gật đầu.
Sò' nhi ở phía xa ngoắc tay ta nói:
'Mấy người đừng ở đây nói chuyện nừa, mau cho Dận Không đi đi."
Ta nhỏ giọng nhìn Yến Lâm nói:
"Cời hết ờ trên giường chò' ta, sáng sớm ngày mai, ta nhất định sẽ quay lại tim nàng."
Yến Lâm đỏ mặt mà gật đầu, nhưng nhỏ giọng nói:
"Chi sợ ngày mai huynh mệt tói mức không động đậy được nừa ấy chứ."Sỡ nhi nói:
"Tối nay chủng muội không tiếp huynh được, nhưng vẫn còn Lệ Cơ tỷ tỷ, tô't nhất huynh cũng nên làm cho tỷ ấy có thành quả."
Ta mim cười gật đầu, lại nghe phía sau có một tiếng ngựa hí, hóa ra là Lệ Cơ cười một con tuân mã đỏ thầm đi tói bên cạnh ta.
Ta vung roi ngựa lên, nặng nề vụt vào mông ngựa một cái, tuân mã lao vút đi.
Bóng đêm trên thảo nguyên vẫn mỹ lệ như trước, gió nhẹ hết sức ôn nhu, ta xoay người nhìn lại, đã thấy Lệ Cơ mặc trang phục của người Ho bó sát người, vóc người càng thướt tha, ngực nhỏ phập phồng, vô cùng mê người.
Lệ Cơ ánh mắt của ta như vậy, mim cười ngọt ngào nói:
"Huynh nhìn cái gì?"
Ta mim cười nói:
"Muội là thê tử của ta, đương nhiên ta muôn nhìn gì thì nhìn.''
Lệ Cơ xấu hố gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Lệ Cơ không bao giò' thấy phiền khi huynh nhìn."Ta chuyến cương ngựa, vòng tay nhấc toàn bộ thân hình của nàng sang ngựa của ta. Lệ Cơ tựa vào lòng ta, chủng ta hôn nhau cho tói khi nàng không còn thò' được nừa mói buông ra, Lệ Cơ nhẹ giọng
"Mồi ngày muội đều nhớ huynh."
Ta gật đầu, đưa tay vuốt ve bộ ngực sừa của nàng, Lệ Cơ ôm lấy thắt lưng của ta, tựa đầu vào ngực ta, nhỏ giọng nói:
"Cưỡi ngựa cho tốt."
Ta cười to nói:
"Bằng vào kỵ thuật của ta, chuyện nhỏ này sao có thế làm khó ta được?"
Ta còn chưa nói xong, tuân mã đột nhiên hí dài một tiếng, hai vó trước dựng lên, ta bất ngờ không kịp đề phòng, bị nó ném xuống mặt đất, Lệ Cơ roi đè lên ta, cùng may là bãi cỏ xốp, hai người chủng ta mói không bị tôn thươngế
Ta cả giận nói:
"Cái con súc sinh này, cùng dm khi quân phạm thượng."
Khi ta nhìn lại, đã thấy nó chạy đi rất xa rồi.
Lệ Cơ cười rộ lên, vươn bàn tay nhỏ nhắn kéo ta dậy, cùng may con ngựa của nàng vẫn ở phía sau, chủng ta lại một lần nừa lên ngựa. Sau khi đi được chừng 3 dặm đường, phía trước của chủng ta truyền tói một tiếng ngựa hí.
Ta mim cười nói:
"Con súc sinh này quả nhiên không dám chạy xa, ta phải một đao chém đầu nó mói dược.''
Lệ Cơ ôn nhu nói:
'Không thế, nó chăng qua chi là một con súc sinh, huynh không cần nối giận."
Kỳ thực ta cùng chi nói vậy mà thôi, từ chỗ này nhìn lại, Tử Vân Ho đã ờ ngay phái trước, dưới ánh trăng và ánh sao chiếu rọi, mặt hồ tỏa ra quang hoa mê ly.
Trên một bãi cỏ ven hồ, có hai con tuân mã đang đứng vói nhau một chồ, ta nhịn không được nò' nụ cười, Lệ Cơ khi nhận rõ chủng đang làm cái gì thì nhịn không được đỏ bừng khuôn mặt, nhẹ giọng phi nói:
"Thật là vừa... vừa nãy nó bỏ chạy, hóa ra là tói đây tim tinh nhân!"
Ta cắn vai nàng nói:
"Muội có muôn hay không..."
Lệ Cơ tức giận véo ta một cái, nói:
"Bại hoại, huynh lại so sánh muội vói con súc sinh kia hay sao."
Ta cười ha ha lên, hai con tuân mã nghe thấy tiếng động, cuông quít xa nhau, có thế chúng nó đã coi ta là một vị khách không mòi mà tới, phá hỏng chuyện tô't của chủng.
Nụ cười của ta đột nhiên biến mất, con ngựa đực kia vôn là con 'Hắc Sư Tử" mà trước kia ta giao cho Tiêu Trân Kỳ, không biết tại sao nó lại ờ chồ này?
Lệ Cơ cùng nhận ra nó:
"A! Nó hình như là tọa kỵ của huynh trước kia mà!"
Lệ Cơ cùng nhận ra nó:
"A! Nó hình như là tọa kỵ của huynh trước kia mà!"
Ta gật đầu, Hắc Sư Tử hiến nhiên nhận ra ta, nó hí lên một tiếng chạy tói chồ ta, ta xoay người xuống ngựa, đã thấy trên minh nó chỗ nào cùng là bùn đất, xem ra đã không có ai chăm sóc lâu rồi, lê nào nó từ biên giói Yên - Hàn chạy tói đây?
Ta vỗ nhẹ nhẹ bộ lông dơ bẩn của nó, thấp giọng nói:
"Xem ra ngươi đã chịu không ít khố sở, nếu đã tói noi này, vậy thì tắm rửa đã, không nên làm chuyện câu dần con gái nhà lành!"
Lệ Cơ nhịn không được cười ra tiếng.
Ta còi dây cương, vồ vồ cái mông Hắc Sư Tử, nói:
"Đi thôi, ta sẽ không quấy rối chuyện tốt của các ngươi."
Hắc Sư Tử nhẹ giọng hí một tiếng, mang theo con ngựa cái chạy tói bên hồ.
Chồ này cách căn nhà của Dao Như không xa, ta vói Lệ Cơ nắm tay nhau đi vào trong.Thấy căn nhà vẫn còn ánh sáng, ta và Lệ Cơ nhìn nhau cười, cuộc sông vôn là như vậy, bây giò' là Dao Như, trước kia là Lệ Cơ và Tuệ Kiều. Các nàng đều đã từng là người mà ta nghi ngờ, nhưng các nàng cùng mang một tình yêu khắc cô't ghi tâm vói ta.
Ta nhẹ nhàng dập gõ cửa, qua hồi lâu mói có một giọng nừ ôn nhu vang lên:
"Ai?"
Ta nhận ra đây chính là giọng của Dao Như, trong lòng kích động không nói nên lòi
Lệ Cơ nhẹ giọng đáp:
"Là ta, Lệ Cơi"
Cửa phòng mở ra, Dao Như mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, tay cam một cái đèn dầu đứng trước cừa. Khi ánh mắt của nàng vói ta gặp nhau, nước mắt đã vòng quanh, nàng đánh roi ngọn đèn tỏng tay, xoay người chạy vào trong phòng.
Khi nàng muôn đóng của thì bị ta chặn lại, nói:
"Dao Như, cho ta vào đi!"
Động tác của chúng ta làm cho Tuệ Kiều phải giật minh tinh giấc, nàng mói ngủ không lâu, khi thấy ta tói, thìcuống quít đi tói bên người Dao Như khuyên lon:
"Dao Như, có chuyện gì thì cứ đế cho huynh ấy vào rồi hãy nói."
Dao Như mờ cửa phòng, gục ờ trên giường, lớn tiếng khóc ồ lên.
Lệ Cơ và Tuệ Kiều ngầm hiếu đi ra cừa.
Ta cô' nén sự kích động trong lòng, đi tói bên người Dao Như, nhẹ nhàng xoa vai nàng nói:
"Dao Như, vì sao muội không muôn gặp ta?"
Dao Như xoay người lại, nước mắt đã tràn ngập khuôn mặt thanh tú, nàng cô' sức lắc đầu nói:
"Công tử, Dao Như không còn mặt mùi nào nhìn thấy người, nếu như người còn thương Dao Như, vậy thi hãy đệ Dao Như ở đây tự sinh tự diệt là được rồi."
Ta muôn ôm thân hình của nàng, nhưng lại bị Dao Như giãy ra, nàng, quỳ rạp xuống trước mặt ta,
"Dao Như trải qua lần sinh tử này, thì đã khám phá được hồng trần, hiếu rõ cuộc đòi ảo huyền, mong rằng công tử có thế thành toàn muội."
Ta chậm rãi lắc đầu, dùng thanh âm trầm trọng nói:
"Ta sẽ không bao giò' đồng ý cho muội, cùng không bao giò' bỏ muội, chi vì trong lòng ta không bao giờ quên được muội. Nếu như muội thực sự muôn ròi xa ta, ta sẽ không cách nào chịu đựng nồi thống khố này..."
Ta bồng nhiên nghi tói Tinh Hậu, nhớ lại Thải Tuyết, nhớ lại Huyền Anh, nhớ lại u u... cuộc đòi ta không còn cách nào chấp nhận được nồi đau mất đi người minh thương yêu nừa.
Vành mắt ta đỏ lên, cam lấy bàn tay của Dao Như, động tinh nói:
"Cho ... ta một cơ hội nừa, ta nhất định sẽ không đế nàng phải chịu đựng bất cứ ủy khuất và thống khố gì."Dao Như lớn tiếng khóc lên, run giọng nói:
'Không phải là Dao Như không muôn tha thứ cho công tử, mà là Dao Như không còn mặt mùi nào đôi mặt vói công tử nữa..."
Ta hôn lên đôi môTanh đào của nàng, lập tức cảm nhận được sự tang thương trong đó, sự oán giận trong lòng ta đã tiêu tan thành mây khói từ lâu.
Huống chi hiện giò' Điền Tuần đã chết, Điền Ngọc Lân trước kia đôì nghịch vói ta, bây giò' cùng chi là một phế nhân. Nếu như ta muôn giết hắn thì chẳng khác gì giết một con kiến hổi, ta cần gì phải tính toán vói hắn cơ chứ?
Ta kéo cánh tay của Dao Như, yêu thương nhìn lên vết thương trên cổ của nàng, nếu như Dao Như có thế vì ta mà chết, vậy thì có thế nhận thấy được sự thương yêu của nàng vói ta.
Trải qua bao nhiêu năm tháng cuộc đòi, mói thấy chân tinh tương đôi quý, ta sao có thể đế nàng ròi xa ta được nừa.
Ta cố họng nức nò nói:
"Còn nhó thòi gian ta làm con tin bên nước Tần không?"
Dao Như rưng rưng gật đầu.
Ta thấp giọng nói:
"Tôn tiên sinh đã về cõi tiên từ lâu rồi, Thải Tuyết cùng đã ròi khỏi ta, người cùng ta chung hoạn nạn chi còn lại một minh muội..."
Nói đến đây nước mắt của ta lại tự động chảy ra, Dao Như khóc càng lúc càng thương tâm.
Ta chân thành tha thiết nói:
"Ta không muôn kiếp này minh lại có thêm một tiếc nuôi nừa, ta muôn muội làm thê tử của ta, chăm sóc cho ta, chiếu cô' cho ta, giông như khi chủng ta còn ờ Đại Tần..."
M/^» Ạ, 7 ft
Cong tử...
Dao Như nhào vào trong lòng ta, thân hình nàng không ngừng run rẩy, chân tinh của ta cư ôi cùng cùng có thế tim được lối vào cánh của nội tâm vôn đang đóng kín từ lâu của nàng.
Ta hôn lên đôi mắt đầy nước của nàng, thường thức đôi môi như khô hạn, có thế nói là sau khi mưa gió qua đi mặt tròi lại mọc, phương đông tiếp tục ừng hồng...
Sáng sôm sau khi ta tinh lại, ba vị kiều thê đã thức dậy chuẩn bị xong tất cả cho ta. Sau khi ta rửa mặt xong, ra khỏi phòng, thấy Tuệ Kiều đang ngồi ở bãi cỏ trước nhà chờ ta tói uống trà, Dao Như và Lệ Cơ đứng ò bên cạnh ăn ô mai.
Ta đi tói bên người Tuệ Kiều ngồi xuống, hỏi sự nghi vân trong lòng ta:
"Mầu hậu ra sao rồi?"
Tuệ Kiều u oán thò' dài một hoi nói:
"Người đã an nghi trong cung rồi, muội thấy tô't nhất chúng ta không nên quấy rầy sự yên nghi của người nữa..."
Ta cô' sức mấp máy môi, ý của Tuệ Kiều sao ta lại không hiếu cơ chứ.
Bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Kiều đặt lên bàn tay của ta:
"Chi sợ là muội không còn cách nào cứu người..."Ta gật đầu, ánh mắt nhìn sang ven hồ, thấy Dao Như và Lệ Cơ đang cười thật tươi, có lê ta phải học cách quên đi tất cả quá khứ.
Tuệ Kiều nói:
"Chi khi nào có huynh ờ bên cạnh, bọn muội mói vui vẻ như vậy."
"Ta sẽ làm cho các nàng ngày nào cùng được vui vẻ như vậy!"
Ta vào đôi mắt của Tuệ Kiều nói:
"Ngày đó đã không còn xa nừa!"
Khi trở lại mục trường, mặt tròi đã lên rất cao, các vị kiều thê biết ta đã thành công giải quyết được chuyện của Dao Như, ai nấy đều vui vẻ vô cùng.
Trong đám người ra đón ta, ta vẫn không nhìn thấy Yến Lâm, sau khi hỏi Sở nhi ta mói biết được, Yến Lâm không được khỏe, hiện đang ờ trong phòng nghi ngoi.
Trong lòng ta cười thầm, chắc chắn là Yến Lâm vẫn còn nhớ câu nói của ta nói vói nàng từ tôi hôm qua, chắc vẫn đang nằm trên giường chò' ta tói.
Vất vả lắm ta mói tim được một lý do đế tói phòng của Yến Lâm.
Thị nừ trước cửa nhìn thấy ta thi cuông quít quỳ xuống hành lề, ta mim cười nói:
"Nàng có ờ bên trong không?"
Thị nừ nói:
"Nương nương nói là rất đau đầu, cho nên bây giờ vẫn chưa thức dậy."
Ta gật đầu nói:
"Ngươi đi trước đi, ta sẽ tự chăm sóc nàng ấy."
Đi vào bên trong phòng, ta trò' tay khép cửa phòng lại, thấy màn che bên trong đã buông. Ta nhịn không được tưoi cười, vén màn che lên, thấy Yến Lâm vẫn đang ngủ, ta vỗ vỗ nàng, nhưng nàng không thèm đế ý tói ta.
Ta đưa tay luồn vào trong chăn gấm, mân mê thân hình mê người của nàng, cô gái nhỏ này quả nhiên là tuân thủ lòi hứa.
Yến Lâm nhịn không được khanh khách nờ nụ cười, trở tay trùm chăn lên đầu ta, kéo ta lên giường. Trong bóng tôi đã hôn lên đôi môi ướt át của nàng, Yến Lâm còi y phục của ta, chủng ta lập tức họp lại thành một đôi, thân hình giông như củi khô bị đô't.
Yến Lâm dịu dàng nói:
"Vua không nói choi, sao huynh đế muội đọi lâu như vậy..."
Ta mim cười nói:
"Lần này là ta sai, ta sẽ bồi thường gấp bội cho nàng!"
"A!"
Yến Lâm bị ta làm cho hét ầm lên.
Ba ngày sau, đám người của A Đông và Lang Thứ cùng lục tục quay trờ về Lục Hải Nguyên, bọn họ mặc dù ròi đi trước ta, nhưng vì phải tạo ra nhừng động tình khác, cho nên về muộn hon ta rất nhiều.
Ta đôi vói Hô't Ho không lạ gì cả, cùng bòi vì đánh hắn một trận, mà bị các hảo tỷ muội của hắn phục kích, cùng nhờ hắn mà ta quen biết Tác Mạt Nhi.
Ta không có hảo cảm nhiều lắm vói tiêu tử kiêu căng ngạo mạn này, thế nhưng du sao lần này hắn tói đây cùng mang thân phận là Sử Tiết, cho nên ta phải lấy lề đón hắn.
Ta tiếp đãi nhóm người Hô't Ho ở trong doanh trướng của minh, mấy năm không gặp, ta thấy hắn thay đốỉ rất nhiều, trên bộ mặt bóng loáng của hắn đã có thêm một bộ râu quai nón, có vẻ là tang thương và hiếu đòi hon trước nhiều.
Hô't Ho dùng lề tiết của người Ho, tay phải đặt ở trước ngực hành lề vói ta, nói:
"Đại Ho Quốc Sử Tiết Diệt Lang tướng quân Hô't Ho tham kiến Đại Khang thái tử điện hạ."
Ta khoát tay áo nói:
"Hô't Ho tướng quân không cần phải khách khí như vậy, chủng ta giông như là bạn thân tương phùng, đâu phải hành lề vói nhau làm gì."
Hôt Ho lúc này mói ngẩng đầu lên, hắn đương nhiên là hiếu câu nói "bạn thân tương phùng" của ta là có ý gì, xấu hố cười nói: Thái tử vẫn còn nhó ta hay sao."
Ta giả bộ nhiệt tinh, cam bàn tay của hắn, bảo hắn ngồi xuống vị trí ờ bên phải của ta, nói:
"Hô't Ho tướng quân đi đường tói đây có được thuận lợi hay không?"
Hôt Ho hiến nhiên không ngờ ta lại đôi vói hắn nhiệt tinh như vậy, có chút được yêu mà sợ nói:
"Rất thuận lợi, rất thuận lợi."Trong lòng ta cười thầm, khí tức vô lại ở tiếu tử này đã ít hon xưa rất nhiều, xem ra Bác Thiếp Nhì đã quản lý và giáo dục hắn rất nhiều trong thòi gian hai năm qua.
Ta xoay người hướng Sát Cáp Thai nói:
"Sát Cáp Thai, tiệc tôi đã chuẩn bị thế nào rồi?"
Sát Cáp Thai cung kính nói:
"Khời bấm chủ nhân, tất cả đã chuẩn bị xong."
Ta nhìn Hôt Ho nói:
"Hô't Ho tướng quân đường xa tói đây đương nhiên là có chút mệt mỏi, ta đã chuẩn bị xong doanh trướng, có lẽ tướng quân nên đi tắm và nghi ngoi trước."
Hôt Ho gật đầu, ròi khỏi doanh trướng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Sát Cáp Thai nhìn hướng hắn ròi đi, đi tói bên cạnh ta thấp giọng nói:
"Hắn chi là một phế vật vô dụng, chủ nhân không cần đôi vói hắn khách khí như thế?"
Ta mim cười nói:
"Ngươi cùng có thế nhận ra hắn là một phế vật, đương nhiên Thác Bạt Thuần Chiếu cùng có thế nhìn ra được."
Sát Cáp Thai có chút không giải thích được nhíu mày.
Ta thấp giọng nói:
"Thác Bạt Thuần Chiếu bảo hắn tói đây làm tiền trạm, tất có lo lắng điều khác"
Sát Cáp Thai bồng nhiên tinh ngộ nói:
"Chủ nhân nói đúng, Thác Bạt Thuần Chiếu muôn lọi dụng hắn áp chế Bác Thiếp Nhì?"
Ta gật đầu nói:
"Bác Thiếp Nhì và Thác Bạt Thuần Chiếu từ trước tói nay không họp nhau, Thác Bạt Thuần Chiếu làm như vậy cũng không phải là không có lý..."
Ngoài cừa bồng nhiên truyền đến tiếng cười của Thác Bạt Lục Châu, ta dừng cuộc đôi thoại lại, rồi đi ra ngoài.
Đã thấy Lục Châu mặc trang phục sặc sờ của người Ho chạy tói chỗ của ta.
Ta cười nói:
"Có gì mà muội vui vẻ như vậy?"
Nàng xoay người một vòng, nói:
"Có đẹp hay không?"
Ta khen:
"Y phục đẹp, nhưng người càng đẹp hơn!"
Lục Châu kéo cánh tay ta nói:
"Huynh đi theo muội!"
"Có chuyện gì vậy?"
Ta không giải thích được nói.Lục Châu cười nói:
Tới rồi huynh sẽ biêt.
Ta biết nàng vôn có tâm tính trẻ con, mà trong khi lúc này cùng không có chuyện gì, cho nên theo nàng tói mục trường.
Đi tói bên ngoài danh trướng của Lục Châu, Lục Châu đấy ta lên trước, sau đó bịt mắt của ta, nói: "Huynh đoán xem, là ai tói đây?"
Trong lòng ta ngẩn ra, ta ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này không giông vói mùi cơ thế của Lục Châu.
Trong chuyện này ta có thế nói là tròi sinh có sờ trường, trên môi nỡ một nụ cười, nhẹ giọng nói:
"Tác Mạt Nhi, quả thật là cô nàng sao?"
Trong doanh trướng có một thanh âm tràn ngập e thẹn, nói:
"Là muội!"
Lục Châu buông hai tay, dương dương đắc ý cười nói:
"Muội đã nói, trong lòng của nàng ấy không bao giờ quên được huynh!"
Tác Mạt Nhi im lặng đứng đôi diện vói ta, trong đôi mắt đẹp của nàng tỏa ra vô hạn nhu tình, nàng mặc một bộ võ sĩ phục màu trắng, hoi rộng thùng thình, giấu đi vóc người xinh đẹp của nàng.
Từ kiếu dáng của võ sĩ phục này thì ta có thế đoán được đây là một bộ trang phục của nam nhân, xem ra lần này Tác Mạt Nhi đến đây hoàn toàn là do tự chủ trương, lẽ nào nàng tói đây chi vì gặp ta, nghĩ tói đây, tim ta đập thình thịch.
Lục Châu nói: "Muội không làm cản trờ hai người nói chuyện"
Nói xong nàng xoay người ra khỏi doanh trướng.
Ta mim cười nói:
"Vừa rồi ta còn nghi tói nàng, không ngờ nàng lại xuất hiện ngay ờ trước mặt."
Tác Mạt Nhi khuôn mặt ủng hồng nói:
"Gạt người mà!"
Ta cam lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, Tác Mạt Nhi nhẹ nhàng giãy một chút, sau đó đế mặc ta nắm, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói:
'Muội còn tường rằng ngươi đã quên muội từ lâu rồi chứ..."
Nói tói đây, thân hình của nàng bị ta kéo vào trong lòng minh.
Bòi vì sợ Lục Châu đột nhiên từ bên ngoài xông vào, ta chi lướt môi qua đôi môTanh đào của nàng.
Tác Mạt Nhi ôn nhu nói:
"Lần này muội tói đây, là vì chuyện của ca ca..ẻ"
Ta gật đầu nói:
"Chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói!"
Tác Mạt Nhi nói:
"Ca ca của muội chưa từng có kinh nghiệm lình quân, lần này đại hãn đột nhiên bảo huynh ấy dần r 1000 người đi tiền trạm, trong chuyện này có ý đồ khác."
Ta mim cười nói:
"Nàng nói không sai, có lẽ là Thác Bạt Thuần Chiếu muôn dùng ca ca của nàng áp chế phụ thân của nàng, đế cho phụ thân nàng không dám có dị động gì ờ sau lưng."
Tác Mạt Nhi thò' dài nói:
"Cha muội và phụ thân muội tuy rằng không họp ý, thế nhưng người vẫn luôn trung thành và tận tâm vói Bắc Ho, đại hãn là người tính tình đa nghi, từ sau khi nhậm chức đã biếu hiện ra mặt, mượn cớ chiến tranh vói Đông Ho làm suy yếu đi binh quyền trong tay của người. Phụ thân muội đã sớm nản lòng thoái chí, có dự định từ quan hồi hương, không ngờ đại hãn lại không có ý định buông tha."
Ta nhẹ nhàng vuốt vai của nàng, an ủi.
Tác Mạt Nhi sâu xa nói:
"Mấy tỷ muội rất lo lắng cho sự an nguy của ca ca, sợ rằng lần đi này huynh ấy sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muôn, cho nên mói đề cử muội giả nam trang tói đây."
Ta cười nói:
"Vì sao phải đề cử muội tói đây?"
Ta nói xong câu này, khuôn mặt của Tác Mạt Nhi đỏ bừng lên, dùng nắm tay trắng ngọc đấm ta một cái, nhỏ giọng nói:
"Còn không phải là bòi vì huynh hay sao?"