Mị Cốt Chi Tư

Chương 7: Loạn cục




Ánh sáng mặt trời chiếu xuống rất nóng bức.

Ở bên ngoài quyết đấu tràng, Đồ Kiến Vĩ chau mày, nhẫn nại một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi:

- Các vị, tình huống ở bên trong như thế nào? Sao ta nhìn mãi không thấy gì vậy?

Kỵ sĩ quyết đấu là việc quang minh chính đại, ở bên ngoài quyết đấu tràng hẳn là có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của hai người bên trong.

Tuy Đồ Kiến Vĩ chưa bao giờ quyết đấu cùng người nhưng đã từng đứng ở ngoài quyết đấu trang xem kỵ sĩ chiến đấu, cho nên cũng không cảm thấy xa lạ.

Nhưng tình huống lúc này lại khác.

Từ sau khi Doanh Thừa Phong và Thượng Kiệt tiến vào quyết đấu tràng, toàn bộ đấu trường lập tức bị một vầng sáng bao phủ. Điều khiến y kinh ngạc nhất chính là lực lượng tinh thần của y không thể xuyên thấu qua vầng sáng này. Nói cách khác, y không thể nhìn được chuyện gì đang xảy ra ở trong trận đấu này.

Sắc mặt của Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà kia hơi cứng đờ, trầm giọng nói:

- Đây là quyết đấu tràng số bốn, tất cả tình huống bên trong đều bị che giấu. Cho nên chúng ta không thể nhìn thấy tình huống bên trong cũng không có gì là kỳ quái.

- Không thể nhìn được?

Đồ Kiến Vĩ hơi giật mình, sau đó lớn tiếng quát:

- Làm sao có thể như vậy?

Doanh Thừa Phong chính là một vị rèn đại sư. Nếu hắn xảy ra chuyện gì, bản thân y cũng sẽ phải chịu liên lụy thật lớn.

Sắc mặt của Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà kia hơi trầm xuống, nói:

- Sắp xếp chỗ tiến hành quyết đầu là quyền lực của chúng ta. Các hạ không có quyền nghi ngờ chuyện này.

Bốn vị Kỵ Sĩ Trưởng còn lại đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hơi nghi ngờ.

Thật ra, lúc thấy Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà sắp xếp nơi quyết đấu là lôi đài số bốn, bọn họ đã lập tức cảm thấy kỳ quái.

Chẳng qua đây là sự sắp xếp của đồng bạn, tuy trong lòng bọn họ kinh ngạc nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà đắc tội bạn mình. Dù sao người vào sân cũng không phải là bọn họ, cho dù có xuất hiện chuyện gì bất ngờ thì cũng không thể trách bọn họ đấy.

Đôi mày thanh tú của Văn Tinh nhíu lại, nói:

- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, dựa theo quy định Thánh giáo thì trận quyết đấu giữa các kỵ sĩ phải quang minh chính đại. Vì sao ngài không thể sắp xếp họ quyết đấu ở lôi đài bình thường?

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà hừ lạnh một tiếng, nói:

- Các hạ chớ quên, trận quyết đấu này, có một bên không phải là kỵ sĩ bình thường.

Văn Tinh nghiêm nghị nói:

- Đã như vậy thì càng phải sắp xếp họ quyết đấu ở một nơi bình thường. Vạn nhất xuất hiện điều bất ngờ, chúng ta cũng có thể ngăn cản đúng lúc.

Lời nói của nàng không rõ ràng. Nếu như Doanh Thừa Phong chiếm ưu thế, đánh Thượng Kiệt chạy trối chết, như vậy chắc chắn mọi người sẽ không ra tay ngăn cản. Nhưng nếu Doanh Thừa Phong bị Thượng Kiệt đuổi giết, như vậy tất cả mọi người sẽ ngồi không yên.

Nhưng Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà lắc đầu nói:

- Các ngươi cũng đã gặp Bá Vương rồi, còn nghĩ rằng Thượng Kiệt huynh thật sự có hy vọng chiến thắng sao?

Tất cả mọi người đều im lặng. Dùng Bá Vương đi đối phó một Kỵ Sĩ Trưởng bình thường, đây quả thật là ức hiếp người ta đấy. Cho dù trong lòng mọi người nghĩ vậy những cũng không ai nói ra lời này.

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Hơn nữa, nếu Thượng huynh đã biết phân phận của Doanh đại sư, như vậy cho dù hắn có thể áp chế Bá Vương nhưng chẳng lẽ vẫn còn dám vô lễ với Doanh đại sư sao? Hừ, ta thật không biết rốt cuộc các ngươi đang lo lắng cái gì.

Đồ Kiến Vĩ cứng họng. Tuy y và Văn Tinh biết rõ Doanh Thừa Phong không có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nhưng chẳng biết tại sao bọn họ vẫn không thể yên lòng. Có lẽ là do bọn họ không thể nhìn thấy Doanh Thừa Phong.

Mọi người đang kiên nhẫn chờ đợi thì đột nhiên, từ trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ lớn.

Ngay sau đó, một luồng sáng màu hồng từ trên trời phủ xuống khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi. Trên người năm vị Kỵ Sĩ Trưởng vốn có quang minh mãnh liệt, nhưng giờ phút này, họ đều vội vàng thu hẹp nguồn lực lượng quang minh của mình tới cực hạn.

Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ từ trong luồng sáng này. Sức mạnh khủng bố đó có thể dễ dàng nghiền ép lực lượng của bọn họ.

Đồ Kiến Vĩ lập tức tiến lên một bước, kéo Văn Tinh về phía sau.

Tuy trong lòng y cũng không ngừng kinh hãi nhưng y biết rõ quan hệ giữa Doanh Thừa Phong và Văn Tinh tuyệt đối không tầm thường. Nếu không cẩn thận khiến Văn Tinh bị thương, e rằng quan hệ mới có được giữa y với Doanh đại sư sẽ liền chấm dứt.

Cho nên y thà gặp nguy hiểm cũng phải chiếu cố tốt cho Văn Tinh.

Chỉ trong tích tắc, luồng sáng màu hồng kia đã vững vàng rơi xuống trên mặt đất.

Ánh sáng thu lại, lộ ra một người đàn ông trung niên, dáng người cao ráo, đầu đội vương miện.

Ánh mắt của hắn sáng ngời như sao thần, da thịt giống như đá cẩm thạch, thần bí mà khỏe mạnh, sáng bóng. Mặc dù hắn bình tĩnh đứng ở nơi đó nhưng ở trong mắt mọi người, hắn lại giống như một ngọn núi cao vút, khiến người ta phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được.

Sắc mặt của năm vị Kỵ Sĩ Trưởng đại biến, vội vàng thu hồi hào quang trên người, nói:

- Bái kiến Kha Vương điện hạ.


Đồ Kiến Vĩ và Văn Tinh cũng tiến lên chào.

Kha Vương chính là một trong hơn trăm Kỵ Sĩ Vương tại Thánh Giáo, hưn nữa còn nằm trong số mười hai cường giả đứng đầu.

Tuy Đồ Kiến Vĩ thuộc rèn thánh điện, Văn Tinh thuộc nữ thánh điện, nhưng sau khi gặp được vị Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh này, bọn họ đều không dám thất lễ.

Ánh mắt của Kha Vương chợt lóe lên, không thèm để ý tới bọn họ thi lễ mà nhìn chằm chằm vào lôi đài quyết đấu số bốn đang đóng kín kia.

Trong lòng mọi người đều phát lạnh. Thân phận của Kha Vương cực kỳ tôn quý, chính là một trong những Kỵ Sĩ Vương Thánh giáo.

Hắn đột nhiên đến chỗ này, đương nhiên là có chuyện. Nhưng rốt cuộc hắn với Doanh Thừa Phong có quan hệ như thế nào mà lại đích thân tới đây?

Ngay cả Văn Tinh cũng nghĩ Kha Vương đến đây vì Doanh Thừa Phong. Bởi vì Thượng Kiệt chỉ là một Kỵ Sĩ Trưởng nho nhỏ, không thể dẫn tới nhân vật hùng mạnh như Kha Vương được.

- Nơi này đã xảy ra chuyện gì dị thường sao?

Kha Vương lạnh lùng lên tiếng.

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà vội vàng nói:

- Ta ở đây thủ hộ truyền tống trận, không phát hiện ra chuyện gì bất thường.

Ông ta dừng một chút rồi nói:

- Trong mấy tháng này, truyền tống trận mở ra ba lần, tất cả kỵ sĩ và quái thú đều được chuyển cho tổng đàn, không người nào lọt lưới.

Kha Vương nhíu mày, khẽ nói:

- Kỳ lạ, chẳng lẽ ta đã cảm ứng sai.

Tất cả mọi người đều cúi đầu không nói, cũng không dám thở mạnh.

Bọn họ thầm nhủ trong lòng, ngài không sai nhưng cũng không thể nghi ngờ chúng ta đấy.

Ánh mắt của Kha Vương xoay chuyển một vòng, cuối cùng vẫn rơi xuống quyết đấu tràng số bốn. Hắn trầm giọng nói:

- Ai đang quyết đấu vậy? Vì sao phải sử dụng quyết đấu tràng số bốn?

Là một Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh, đương nhiên hắn biết rõ đặc thì của quyết đấu tràng số bốn này.

Tuy nhiên, việc mở ra và sử dụng nó là do năm vị Kỵ Sĩ Trưởng phụ tránh quản lý này quyết định. Kỵ Sĩ Vương như bọn họ cũng không rảnh để đi chú ý tới chuyện này.

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà vội vàng nói:

- Kha Vương điện hạ, ở bên trong quyết đấu tràng chính là Kỵ Sĩ Trưởng Thượng Kiệt và…

Ông ta dừng một chút rồi nói:

- Và Doanh Thừa Phong.

Lúc này Doanh Thừa Phong vẫn chưa được Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong làm đại sư, mấy người bọn họ bí mật gọi vậy thì không sao. Nhưng ở trước mặt bọn họ là một vị Kỵ Sĩ Vương, nên cũng không dám nói xằng nói bậy.

- Doanh Thừa Phong…

Kha Vương thì thào nói.

Thượng Kiệt là một Kỵ Sĩ Trưởng, hắn đương nhiên sẽ không để ý tới. Nhưng cái tên Doanh Thừa Phong này đối với hắn lại cũng không xa lạ gì.

- Hừ, Doanh Thừa Phong chính là người của rèn Thánh điện. Tại sao các ngươi có thể để hắn quyết đấu cùng với Kỵ Sĩ Trưởng?

Sắc mặt của Kha Vương trầm xuống, một nguồn lực lượng khổng lồ lập tức nghiền ép đi qua.

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà kinh hãi, vội vàng nói:

- Điện hạ, đây là Doanh Thừa Phong chủ động khiêu chiến Kỵ Sĩ Trưởng Thượng Kiệt.

Khí thế trên người Kha Vương vẫn không thay đổi, nói:

- Cho dù là như vậy nhưng tên Kỵ Sĩ Trưởng kia cũng không thể tiếp nhận. Hừ, quyết đấu với rèn đại sư, hắn muốn hại cả người nhà sao?

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà cười khổ nói:

- Lúc Thượng huynh chấp nhận khiêu chiến cũng không biết thân phận của Doanh Thừa Phong. Hơn nữa, lúc này Doanh Thừa Phong cũng không phải là một mình tiến vào, còn có cả vật cưỡi của hắn nữa.

Sắc mặt của Kha Vương điện hạ bây giờ mới tốt lên một chút. Hắn biết tới Doanh Thừa Phong, cũng biết người này có được một đầu vật cưỡi cực kỳ hung hãn và có thực lực cường đại.

Dường như muốn xoa dịu Kha Vương điện hạ, Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà nói tiếp:

- Điện hạ, Doanh Thừa Phong rèn cho vật cưỡi của hắn một bộ thánh khí trọn vẹn, khiến thực lực của nó vô cùng cường đại, tuyệt đối có thể nghiền ép bất kể cái gì cùng cấp.

- Cái gì? Các ngươi tận mắt nhìn thấy bộ Thánh khí sao?

Kha Vương điện hạ kinh ngạc hỏi.

- Vâng, ta đã tận mắt nhìn thấy.

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà quả quyết nói.

Trong đôi mắt của Kha Vương điện hạ bỗng hiện ra vẻ khác thường, đã đánh giá Doanh Thừa Phong cao hơn lúc trước.

Chúng đại sư trong rèn Thánh điện đã biết chuyện này, nhưng người ngoài vẫn chưa có ai biết. Ít nhất, những chân tay của Kha Vương điện hạ ở trong rèn Thánh điện cũng không biết được tin tức rung động này.

- Uỳnh…

Trên bầu trời lại truyền tới một tiếng nổ cực lớn. Một luồng sáng màu hồng phủ xuống, lần này là một nữ kỵ sĩ.

Vị nữ kỵ sĩ này cũng đầu đội vương miện, mặc bộ áo giáp có màu sắc rực rỡ. Luồng khí tức trên người nàng vô cùng khổng lồ, dường như còn nồng hậu hơn Kha Vương vài phần.

Sắc mặt của Kha Vương khẽ biến, nói:

- Ái Lệ Ti điện hạ, làm sao ngài lại tới đây?

Đám người Đồ Kiến Vĩ lại hít vào một hơi khí lạnh. Ái Lệ Ti điện hạ chính là một trong mười Kỵ Sĩ Vương đứng đầu Thánh giáo.

Làm sao nàng và Kha Vương điện hạ lại cùng đi tới đây?

Ánh mắt của Kỵ Sĩ Vương Ái Lệ Ti lạnh như băng quét một vòng. Lúc nhìn tới đám người Kỵ Sĩ Trưởng và Văn Tinh, ánh mắt dường như cực kỳ coi thường. Trong mắt nàng, mấy người này chẳng khác gì con kiến.

- Kha Vương điện hạ, ngài cũng cảm ứng được sao?

Sắc mặt của Kha Vương khẽ biến, nói:

- Ngai cũng cảm ứng được?

- Vâng.

Ái Lệ Ti trầm giọng nói:

- Trong số các Kỵ Sĩ Vương, chỉ có ngươi và ta là tu luyện bộ bí pháp kia. Nếu cả hai đều cảm ứng được, như vậy chắc chắn không sai rồi.

Ánh mắt của Kha Vương lãnh lẽo âm u, hắn chậm rãi nói:

- Tên bộ tộc kia thật sự là to gan lớn mật, bọn họ… Không tốt.

Đột nhiên hắn ta quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào quyết đấu tràng số bốn, lớn tiếng quát:

- Doanh Thừa Phong, nguy hiểm.

- Doanh Thừa Phong sao?

Ái Lệ Ti kinh ngạc hỏi.

Kha Vương điện hạ gấp gáp nói:

- Doanh Thừa Phong tại rèn Thánh điện đang quyết đấu cùng một vị Kỵ Sĩ Trưởng ở bên trong.

Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Doanh Thừa Phong chính là thiên tài rèn, trong mấy ngày này, hắn đã rèn ra nguyên bộ thánh khí cho vật cưỡi của hắn.

Sắc mặt của Ái Lệ Ti cũng thay đổi. Nàng không nói lời nào, đột nhiên vương tay ra. Lập tức một luồng hào quang rực rỡ tỏa ra, trong tay nàng đã ngưng tụ ra một Quang Minh Thánh Kiếm.

Nàng hô to một tiếng rồi vung kiếm xuống, cứng rắn trảm tại phía trên vòng bảo hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.