Mị Cốt Chi Tư

Chương 50: Mãnh kích (công kích mãnh liệt)




Xe chưa dừng hẳn mà Cố Bảo Bảo đã bỏ lại tiền rồi đẩy cửa xe nhảy xuống. Cô bước vội vã đến cây cầu, quả nhiên trông thấy Mục Sơ Hàn.

Cô ấy ngồi trên lan can, đôi vai run rẩy mang theo vẻ yếu đuối trước giờ chưa từng có.

"Sơ Hàn!"

Cố Bảo Bảo túm lấy cánh tay cô ấy: "Em làm sao thế?"

Mắt của Mục Sơ Hàn đã sưng đỏ lên, ầng ậc nước. Cô ấy nhìn Cố Bảo Bảo rồi lại quay đầu đi, không nói một lời.

Thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô ấy, lại nhìn mặt biển bên dưới cây cầu, lòng Cố Bảo Bảo nóng như lửa đốt.

Cô buộc phải mềm giọng, chậm rãi nói: "Sơ Hàn, ở đây gió lớn lắm, ngồi như vậy rất lạnh, chúng ta vào một quán cà phê ngồi nhé được không?"

Mục Sơ Hàn lại nhìn cô.

Còn may cô ấy chỉ khóc sưng mắt mà không uống rượu, tâm tình vẫn rất bình ổn.

Sau khi nghe Cố Bảo Bảo nói, cô ấy gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên.

Cố Bảo Bảo thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nắm chặt lấy tay cô ấy, vừa đi đến quán cà phê.

Cố Bảo Bảo cầm khăn khô do nhân viên phục vụ đưa đến cho cô ấy. "Sơ Hàn, son môi em nhòe hết rồi, thôi thì cứ lau sạch đi." Cô cẩn thận chọn từ, không dám nói là do nước mắt của cô ấy làm nhòe. Bằng không nếu dùng sai từ, không biết cô đại tiểu thư này còn nổi điên muốn làm gì.

Song hôm nay cô ấy có vẻ rất ngoan ngoãn, ngơ ngác cầm lấy lau trang điểm trên mặt mình.

Nhân viên phục vụ đưa cà phê đến cho bọn họ.

Cô còn nhớ khẩu vị của Mục Sơ Hàn nên liền gọi cho cô ấy. "Sơ Hàn, uống chút đi. Chị biết em thích nhất là Blue Moutain."

Mục Sơ Hàn vẫn im lặng, bưng cốc lên uống. Nhưng sau khi đặt cốc xuống, nước mắt khó lắm mới ngừng lại đã có dấu hiệu trào ra.

Trong lòng Cố Bảo Bảo cũng có chút khó chịu.

Tuy tính tình Mục Sơ Hàn như trẻ con nhưng cũng rất quật cường, sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

Không biết hôm nay cô ấy đã gặp phải chuyện gì?

Mà cô cũng không biết có nên hỏi hay không, cô cảm thấy Mục Sơ Hàn sẽ không nói với cô, có hỏi thì cũng chỉ khiến cô ấy buồn phiền hơn.

Nhưng Mục Sơ Hàn lại tự lên tiếng nói ra.

"Mục tiêu trước giờ của cô ta đều là anh Văn Hạo!" Nói xong lời phẫn hận, cô ấy lại bưng cốc lên uống.

Một câu nói không đầu không đuôi khiến Cố Bảo Bảo đờ ra.

Cô ấy nói tiếp: "Cô ta là kẻ lừa đảo, một tên lừa bịp! Tiểu nhân, dối trá, không biết xấu hổ!"

Cô ấy cắn răng nghiến lợi, bưng cốc lên uống hết cà phê.

Cố Bảo Bảo không biết mình có thể nói gì, cô ấy thình lình xoay lại nhìn cô: "Cố Bảo Bảo, có phải anh Văn Hạo thích chị không?"

"Không phải đâu." Cô tránh nặng tìm nhẹ. "Chị và Văn Hạo chỉ là bạn học chung hồi cấp 2 thôi!"

"Tôi đã bảo mà! Cô ta nói dối hết bài này đến bài khác!"

Cô ấy cực kỳ giận dữ. "Trong miệng nói một đằng mà làm một nẻo..." Nước mắt cô ấy lại rơi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: "Anh Văn Hạo lại ôm cô ta, hôn cô ta... Bây giờ cô ta đang ở cùng với anh Văn Hạo!"

Cố Bảo Bảo kinh ngạc mở to mắt.

"Sơ Hàn..." Cô lắc đầu không tin: "Vì... vì sao em nói vậy? Em thấy...?"

Mục Sơ Hàn lau nước mắt gật đầu: "Tôi có lòng tốt muốn đến thăm ba cô ta, thế nhưng..."

Nửa tháng qua, tuy cô ấy vẫn còn đang bực tức Trịnh Tâm Du nhưng nhà họ Trịnh đã phá sản, chú Trịnh và cô Trịnh đều ở bệnh vện, cô ấy lại lo Trịnh Tâm Du không chống đỡ một mình nổi cho nên mới quyết định đến bệnh viện xem.

Thật không ngờ, cô ấy còn chưa đến phòng bệnh thì từ xa đã thấy anh Văn Hạo và Trịnh Tâm Du đứng cùng nhau bên cửa sổ.

Anh Văn Hạo ôm cô ta, vỗ nhẹ lên đầu vai cô ta giống như đang an ủi.

Không biết bọn họ nói gì mà cô ta bất chợt ngẩng đầu lên, anh Văn Hạo liền cúi xuống hôn cô ta!

Nghĩ tới đây, nước mắt Mục Sơ Hàn càng tuôn ra mãnh liệt: "Cô ta nói sẽ giúp tôi và anh Văn Hạo, nhưng giờ... cô ta gạt tôi! Cô ta là một tên lừa đảo!"

"Đừng khóc, Sơ Hàn!"

Trong lòng Cố Bảo Bảo cũng rối loạn, chỉ có thể khuyên lơn cô ấy trước. Về phần vì sao Văn Hạo lại làm vậy, cô loáng thoáng hiểu được một chút nhưng lại không thể tin nổi.

Một lúc sau, Mục Sơ Hàn ngừng khóc, bất chợt nắm lấy tay Cố Bảo Bảo: "Cố Bảo Bảo."

Cô ấy cắn môi như đã hạ quyết tâm lớn nào đó: "Chị giúp tôi một chuyện!"

"Gì vậy?"

Mục Sơ Hàn có chút do dự. Cô ấy còn chưa từng xin Cố Bảo Bảo chuyện gì, bỗng nhiên nhắc đến một là không quen, hai là ngượng ngùng.

d!đ!l!Q!đ

Cố Bảo Bảo vỗ tay cô ấy: "Sơ Hàn, em nói đi, chỉ cần chị làm được, chị sẽ giúp em."

Cô ấy cúi đầu rồi ngẩng lên, rốt cuộc nói: "Tôi muốn... muốn gặp anh Văn Hạo!"

Cố Bảo Bảo thật ra không ngờ cô ấy lại có nguyện vọng này. Nhưng cô và Văn Hạo đều biết, nếu cô ấy muốn gặp anh thì cứ tự liên lạc không phải được rồi sao?

Thấy được nghi vấn của cô, Mục Sơ Hàn lắc đầu thương tâm. "Tôi có gọi cho anh ấy nhưng anh ấy nói chúng tôi không cần phải gặp mặt nhau."

Hóa ra là vậy!

"Sơ Hàn à, đã vậy thì sao em còn muốn gặp?"

Gặp rồi có thể làm gì?

Mục Sơ Hàn lau nước mắt. "Cố Bảo Bảo, chị biết không, lần đầu tiên gặp anh Văn Hạo tôi đã thích anh ấy rồi."

Trong đầu đầu cô ấy hiện lên buổi tối tuyệt vời khi lần đầu gặp nhau ấy, cô ấy cười im lặng mà lại có chút ưu thương.

"Tôi không ngại người khác nói tôi là thiên kim đại tiểu thư gì, muốn được người đàn ông nào mà không có, tôi chỉ muốn làm cô dâu của anh Văn Hạo..."

Tuy cô ấy hung hăng càn quấy, nói năng tùy tiện nhưng vẫn có một trái tim... thật lòng.

"Sơ Hàn..." Cố Bảo Bảo rút giấy lau nước mắt cho cô ấy. "Đừng nói nữa, chị hiểu mà..."

Không ai hiểu cảm giác đó hơn cô, cảm giác ngọt ngào nhưng lại tuyệt vọng ấy.

Mục Sơ Hàn lắc đầu. "Nhưng bây giờ... bây giờ không thể nữa rồi, anh Văn Hạo chọn cô ta, tôi không bao giờ có thể, không bao giờ có thể nữa! Thế nhưng..."

Cô ấy nhìn vào mắt Cố Bảo Bảo. "Nhưng tôi muốn chính tai nghe anh ấy nói, nghe anh ấy nói rồi, tôi sẽ không muốn nữa. Có muốn... cũng vô ích."

Tại sao phải như vậy?

"Sơ Hàn, sao em lại tàn nhẫn với bản thân như thế?"

(d_Đ)...l!ê...Q[úy]!d0n

Chẳng lẽ thật sự muốn nghe chính anh ấy nói anh ấy muốn cô gái khác, muốn sống cùng cô gái ấy mới có thể quên mối tình này ư?

"Sơ Hàn, em làm thế là tự làm khổ mình còn gì?"

Mục Sơ Hàn lắc đầu, kiên định nói: "Cố Bảo Bảo, lần này coi như tôi van chị."

Cố Bảo Bảo cau mày, cúi đầu trầm mặc.

***

Thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, Thân Văn Hạo hít sâu một hơi.

"Bảo Bảo à, có chuyện gì sao?"

Anh cố gắng khiến giọng mình nghe rất bình thường, cũng may, Trịnh Tâm Du vừa đi mua cơm rồi.

"Văn Hạo..." Cố Bảo Bảo suy nghĩ một chút, hỏi trước: "Anh đang ở đâu vậy?"

"Bây giờ anh đang bận, em có chuyện gì thì nói luôn được không?"

Giọng điệu giả vờ xa lạ khiến cô khó chịu nhưng cô vẫn cố nhịn: "Em không có chuyện gì cả, đã lâu rồi không gặp nên muốn gặp anh, không biết có được không?"

Anh nghĩ một lúc vẫn gật đầu: "Được!"

Gặp một lần cũng tốt. Nếu nói không hẳn cô ấy sẽ hoài nghi, gặp mặt trò chuyện lại có thể xua tan lo lắng của cô ấy!

Hẹn thời gian và địa điểm xong, ánh mắt Thân Văn Hạo buồn bã cúp máy.

Có lẽ, không có nguyên nhân gì cả. Anh bằng lòng đi gặp chỉ bởi vì... anh thật sự rất muốn thấy cô.

Cúp điện thoại, Cố Bảo Bảo nói lại thời gian và địa điểm gặp mặt cho Mục Sơ Hàn.

"Tối nay em đến chỗ này, anh ấy sẽ đến."

Mục Sơ Hàn gật đầu. "Chị cũng đi chứ?"

Thấy Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô ấy lập tức nói: "Chị cũng tới cùng có được không? Tôi..."

Nói thật, nếu chỉ có một mình cô ấy đi gặp anh Văn Hạo, có lẽ những điều cô ấy muốn hỏi sẽ không thể nói ra.

Bề ngoài cô ấy giống như không e ngại bất cứ ai, bất cứ chuyện gì nhưng thực ra cô ấy rất sợ anh sẽ tức giận.

"Vậy chị cũng đi."

Cố Bảo Bảo cười. "Chỉ cần em không chê chị nhiều chuyện thôi."

Bỗng tiếng chuông điện thoại vồn vã vang lên, là tiếng chuông Mục Tư Viễn cài riêng cho cô.

Cô lập tức vỗ mạnh đầu kêu lên: "Ôi trời, bữa trưa chị chuẩn bị cho anh em vẫn còn đang ở trong nồi!"

Cô nhanh chóng bắt máy: "Gì cơ, anh về nhà rồi, em... em ra ngoài mua xì dầu, lập tức về ngay!"

Nói xong cô vội vội vàng vàng cúp điện thoại, cầm lấy túi xách hỏi: "Sơ Hàn, em có về ăn trưa luôn không?"

Mục Sơ Hàn bĩu môi: "Tôi không đi. Tôi không muốn ăn cơm với anh."

Mục Tư Viễn từ nhỏ đã giáo huấn thói kén ăn của cô ấy, đến giờ cô ấy vẫn vậy, thỉnh thoảng những lúc ăn chung còn "minh trào ám phúng [1]" với cô ấy.

[1] mặt ngoài chế giễu còn trong thì âm thầm mỉa mai.

"Thế chị đi trước."

Cố Bảo Bảo cũng không miễn cưỡng. "Lát nữa chúng ta nói chuyện qua điện thoại nhé!" Cô đi nhanh ra khỏi quán cà phê.

Thấy cô vội vàng ngồi lên taxi, Mục Sơ Hàn không thể không thừa nhận rằng chính cô ấy có lúc hâm mộ cô.

Hâm mộ sự kiên trì của cô, hâm mộ sự ẩn nhẫn của cô.

Câu nói "thủ đắc nhân khai kiến nguyệt minh" có lẽ chính là chuẩn bị cho cô.

[2] thủ đắc nhân khai kiến nguyệt minh: cố gắng giữ gìn cho đến khi mọi chuyện trở nên tốt đẹp.

"Em đã đi đâu?"

Vừa chạy vào vườn hoa đã thấy anh đứng một mình trên bậc thang, lửa giận phừng phừng nhìn cô.

Trong lòng cô không ngừng kêu khổ. Cô vội vã chạy về lại quên mất mua xì dầu để che đậy!

"Bé con!" Anh đến gần. "Xì dầu của em đâu rồi?"

"Em..."

Úp úp mở mở hồi lâu mà không nghĩ ra được lý do, cô cũng không thể nói là ngoài kia người ta không bán xì dầu được!

Anh thì đã đến gần, kéo cô lại, nhìn cô từ trên xuống: "Rốt cuộc em đã đi đâu?"

Cô tốt nhất nên có lý do để giải thích cho anh xem vì sao mà bữa trưa còn ở trong nồi!

Thấy dáng vẻ ấp úng của cô, lẽ nào...

"Em đã đi đâu vậy hả?" Anh cuống lên.

Không phải Công Tôn Diệp về rồi kéo cô ấy ra ngoài chứ?

"Em..."

Nghĩ một chút thì nói cho anh biết cũng không có sao cả!

Là một người anh, chẳng lẽ anh không nên quan tâm em gái nhiều hơn sao?

Huống hồ vừa rồi Sơ Hàn gọi đến cũng định tìm anh mà!

Vì vậy cô đáp: "Em đi gặp Sơ Hàn!"

"Sơ Hàn?" Nghe vậy, Mục Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, gãi đầu: "Con bé chết tiệt đó tìm em làm gì?"

"Sao anh lại gọi cô ấy như thế?"

Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ trợn mắt: "Hai người là anh em, cô ấy là con bé chết tiệt thì anh chính là thằng anh chết tiệt!"

Nói đến việc này anh lại giận. "Chẳng nhẽ anh nói sai? Em xem nó lớn thế rồi mà làm gì cũng có dùng đầu bao giờ đâu, còn không bằng cả Hoan Hoan!"

Cố Bảo Bảo thở dài, kéo anh ngồi xuống. "Anh Tư Viễn, anh có biết không, có những việc không cần dùng đến đầu."

"Giống như tình cảm ấy, không thể dùng đầu để suy tính được mà chỉ có thể để tâm cảm thụ nó."

Cô kể lại chuyện vừa rồi đi gặp Sơ Hàn với anh, kể cả việc tối nay cô đi cùng Sơ Hàn gặp Văn Hạo.

Mục Tư Viễn do dự. "Cho nó đi gặp tên họ Thân cũng tốt, chịu chút đả kích còn tốt hơn là cứ để nó tưởng trái đất xoay quanh mình."

Anh lại nắm tay cô, giọng điệu trở nên ngang ngược: "Không cho phép em đi!"

"Vì sao?"

Anh oán hận: "Em đừng tưởng anh không biết, tên họ Thân kia lần nào thấy em, mắt như dính da trâu kéo không đứt!"

"Sao anh có thể nói vậy?"

Cô bóp mặt anh. "Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, về sau bên ngoài không được nói vậy đâu."

"Anh nghĩ đi, nếu Văn Hạo thật sự kết hôn với Tâm Du, để Tâm Du nghe được thì cô ấy sẽ khó chịu lắm."

Nói đến đây cô thật sự rất muốn hỏi anh xem, Trịnh Tâm Du kết hôn thì trong lòng anh có ý kiến gì.

Nhưng cô nhất thời không nói ra được, mà anh cũng nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện.

"Thôi, không nói tới bọn họ nữa."

Anh đứng dậy kéo cô lên: "Bụng anh đói muốn chết, em xem phải làm sao giờ?"

Cái này... Cô nghĩ một lúc. "Canh vẫn còn, em nấu mỳ cho anh nhé!" Cô xoay người chạy lên bậc thang.

Anh cố ý đổi chủ đề phải không?

Dẫu sao, cho dù như chính anh nói, anh không yêu Trịnh Tâm Du nhưng Trịnh Tâm Du đã từng là cô gái anh luôn muốn kết hôn.

Giờ người con gái này lại sắp lấy người đàn ông khác, trong lòng anh ít nhiều cũng có chút bực dọc!

Nghĩ vậy, cô không kìm nổi khẽ thở dài.

Mục Tư Viễn đi sau cô, cô vào bếp còn anh thì ngồi xuống salon.

Nhìn bầu trời màu xanh bên ngoài cửa sổ, anh thở dài.

Thân Văn Hạo là người cô ấy luôn thích, bây giờ họ đã ở bên nhau, cô ấy chắc hẳn sẽ không làm những chuyện cực đoan nữa!

Thân Văn Hạo, anh mau kết hôn với Tâm Du đi, như thế thì tôi sẽ không cần phải lo lắng hai vị ngấp nghé đến bé con của tôi nữa!

Hai người mau chóng kết hôn, tôi cam đoan sẽ gửi tiền lì xì thật lớn!

Nghĩ tới đây, trên gương mặt anh lại hiện lên ý cười.

***

Cố Bảo Bảo vội vã vào quán cà phê đã hẹn, nhìn đồng hồ, đã tám giờ hai mươi chín phút.

Vừa rồi cô khuyên Mục Tư Viễn mãi, lấy ra đủ lý do, quan trọng nhất là cô đã đáp ứng Sơ Hàn, sao có thể lỡ hẹn?

Có thể nghĩ rằng có Sơ Hàn ở đó cùng nên cuối cùng Mục Tư Viễn đã cho cô đi.

Hi vọng không muộn!

"Bảo Bảo!"

Giọng nói quen thuộc bỗng vang lên phía sau, cô xoay người liền thấy Thân Văn Hạo cũng đang đi vào.

"Văn Hạo!" Cô cười, nghiêng đầu tỏ ý đi vào phòng riêng. "Đi, mau vào thôi."

Thân Văn Hạo hơi sững sờ, có vẻ như buổi gặp mặt tối nay không chỉ có hai người bọn họ.

Quả nhiên, vào trong phòng thì liền thấy Mục Sơ Hàn.

Anh tức thì hiểu ra nội dung của cuộc nói chuyện tối nay.

"Anh Văn Hạo, anh đến rồi à, anh ngồi đi!"

Mục Sơ Hàn vẫn nhiệt tình chào hỏi anh như thường ngày, chỉ là cô ấy không còn đứng lên quấn lấy anh nữa.

Thấy Cố Bảo Bảo ngồi xuống anh cũng ngồi.

Ba người ngồi quây quanh một bàn, ai cũng không dựa vào ai.

Thân Văn Hạo mở lời hỏi trước: "Sơ Hàn, là em muốn gặp anh đúng không?"

Mục Sơ Hàn hờ hững nhìn anh, suy nghĩ cả chiều nên tâm tình cô ấy đã hoàn toàn ổn định.

"Anh Văn Hạo, đã lâu rồi em không gặp anh, em muốn cùng anh ăn một bữa cơm, không biết có được không?"

Thân Văn Hạo mỉm cười: "Đương nhiên là được. Trong lòng anh em giống như em gái vậy, anh là anh trai thì nên chủ động quan tâm em mới phải."

Mục Sơ Hàn không nói gì, bưng cái ly trước mặt lên, không biết là nước hay rượu mà uống cạn sạch.

Đặt ly xuống, cô ấy lấy can đảm, lại hỏi: "Lần trước em gọi điện cho Tâm Du, cô ấy nói gần đây hai người ở chung rất tốt, là thật sao?"

Đây hẳn mới là nguyên nhân thật sự cô ấy tìm anh.

Nếu Bảo Bảo cũng ở đây, vậy hôm nay cô đại tiểu thư này sẽ không cố tình gây sự.

Cô ấy muốn hỏi cho rõ để được an lòng hay là để hết hi vọng?

Bọn họ quen nhau đã lâu, anh biết mình nên giảm mức độ tổn thương cho cô ấy xuống thấp nhất, nhưng anh... Thật sự có người quan trọng hơn cần bảo vệ.

"Đúng vậy, Sơ Hàn." Anh cười. "Em có thấy vui cho bọn anh không?"

Rất xin lỗi, Sơ Hàn.

"Vui?"

Cô ấy đề cao âm cuối, chịu đựng đuôi mắt đang run rẩy, hạ thấp giọng: "Vui chứ!"

"Em thật sự rất vui cho hai người!"

Cô cười nhưng nước mắt rơi xuống. "Anh Văn Hạo, nếu từ đầu cô ta không lừa em, em... sẽ càng vui vì hai người hơn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.