Mị Cốt Chi Tư

Chương 39: Phân cục




Vi Đoàn Nhi xông vào không đúng lúc, làm gián đoạn niềm vui của hai người, nhưng vào lúc này, Lý Trân lại làm một hành động khiến người ta không thể lý giải nổi, một cước đá bay cái bàn thấp bé, lay cái bàn hai cái, không cam lòng lật nghiêng đi, cái bàn cùng ánh nến mờ tối cùng tắt ngấm.

Trong doanh trướng nhỏ hẹp lập tức tối thui, Lý Trân xoay Địch Yến lại, đẩy mạnh vào bóng tối, ghé sát bên tai nàng nói một câu:
- Ngàn vạn lần đừng lên tiếng!

Địch Yến không nên ở đây, nếu bị Vi Đoàn Nhi phát hiện, hậu quả thật không lường được. Lý Trân xoay người, căm tức nhìn nữ nhân đê tiện này.

- Ta biết rồi!
Ánh mắt Vi Đoàn Nhi căm thù nhìn chằm chằm Lý Trân, đôi môi mỏng hé ra một câu, dường như lạnh băng, thấu tận xương tủy:
- Hóa ra ngươi thích nam nhân!

Lý Trân giờ mới ý thức được Vi Đoàn Nhi hiểu lầm, hắn dứt khoát đâm lao phải theo lao, khóe miệng nhếch lên ý cười châm biếm:
- Bây giờ cô mới biết sao? Nếu không sao ta có thể không có hứng thú với một mỹ nhân thiên kiều bá mỵ như cô?

- Câm mồm!

Vi Đoàn Nhi rít gào rống lớn:
- Ta phải giết ngươi!

Men say xông tới, làm nội tâm thù hận của ả càng thêm điên cuồng. Ả liều lĩnh dùng dao thái thịt đâm về phía Lý Trân, Lý Trân vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng nắm cổ tay ả, đoạt lấy con dao, lập tức đẩy ả trở về như con quay.

- Lý Trân, ta phải khiến ngươi sống không bằng chết, phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Vi Đoàn Nhi tâm thần điên cuồng gào thét, thanh âm ấy giống như của một con chó hoang đang hú, làm người ta sởn cả tóc gáy.

Đúng lúc này, ngoài trướng vải lại có một người đi vào, dáng người cao gầy mà không kém phần đầy đặn, mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, trên gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt dường như ngưng kết một tầng sương lạnh. Nàng lạnh lùng nhìn chăm chú Vi Đoàn Nhi:
- Ngươi gây chuyện đủ chưa!

Người tới hóa ra là Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng Lý Trân lập tức dâng lên một cảm giác xúc động không sao kể hết, hắn biết Thượng Quan Uyển Nhi bị thương ở vai vẫn chưa lành, lúc này nàng hẳn là đang nằm trong lều lớn nghỉ ngơi, nhưng nàng lại xuất hiện trước trướng của mình, không thể nghi ngờ, nàng đã nghe được tin Vi Đoàn Nhi tới quấy rầy mình rồi.

Vi Đoàn Nhi sợ hãi lùi lại hai bước, ả không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi lại đột nhiên xuất hiện, làm ả thẹn quá hóa giận, lòng dạ ác độc hơn, ả lớn tiếng thét to:
- Ngươi tới làm cái gì? Hắn là gì của ngươi?

Ả bỗng nhiên cười như điên:
- Ta biết rồi, chắc là chồng hờ của ngươi, ha ha!

Thượng Quan Uyển Nhi tức giận, cả người phát run, tiến lên liền văng một cái tát chát chúa vào mặt Vi Đoàn Nhi:
- Cút!

Vi Đoàn Nhi bị cái tát này đánh cho tỉnh, ả bụm mặt, giương ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi:
- Thù này không báo, Vi Đoàn Nhi ta thề không làm người!

Ả xoay người nổi giận đùng đùng mà đi, vài cung nữ đứng xa xa không dám lại gần ả, chỉ cách một đoạn xa theo sau ả trở về lều lớn ở Cấm trung.

Lý Trân lại đốt nến lên, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi đi vào trướng, nhìn thấy Địch Yến, nàng ngây ngốc một chút, lập tức không nhịn nổi cười:
- Hóa ra là Địch cô nương!

Địch Yến tiến lên thi lễ với nàng, cảm kích nói:
- Đa tạ Thượng Quan xá nhân đã kịp thời tới cứu viện!

Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày, vai trái truyền đớn cơn đau khiến nàng hơi lảo đảo, mắt thấy nàng sắp không đứng vững, Lý Trân tay lanh mắt lẹ, tiến lên đỡ lấy nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi chầm chậm ngồi xuống, xua xua tay, ra hiệu mình không có gì đáng ngại:
- Vừa rồi vô cùng tức giận, đánh tiện nhân kia làm miệng vết thương lại nứt ra rồi.

- Có cần ta đi gọi ngự y không?
Lý Trân lo lắng hỏi.

- Không cần, ta trở về ngay đây.

Thượng Quan Uyển Nhi bảo Địch Yến ngồi xuống, cười nói:
- Ta biết cô ở đây, chắc hẳn để truyền tin của Vi Viên Nhi, có thể noi cho ta biết không?

Địch Yến cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng tháo mũ ô lung xuống, một mái tóc đen nhánh lập tức xõa xuống, nàng nói qua về những việc của Vi Viên Nhi mà mình điều tra được, Lý Trân ở bên bổ sung những điều hắn phát hiện về Vi Viên Nhi và Võ Phù Dung.

- Xin hỏi Thượng Quan xá nhân, chúng ta có cần tố giác việc này với Thánh thượng không?

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ lắc đầu:
- Cho dù ả dùng Vi Viên Nhi để thay thế mình, cũng không phải tội danh gì lớn, không làm tổn hại đến ả, nói không chừng Thánh thượng còn có thể thấy hứng thú nữa. Chuyện này tạm thời đừng rút dây động rừng.

Trầm ngâm suy nghĩ một lát, Thượng Quan Uyển Nhi lại nói:
- Tuy nhiên trong khoảng thời gian này Vi Đoàn Nhi có phần tiến thoái lưỡng nan, ả phải sắp xếp đường lui cho mình, tất nhiên sẽ càng thêm điên cuồng vơ vét của cải, ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi lấy hộp dạ minh châu ra, đưa cho Địch Yến:
- Xin phiền Địch cô nương sáng mai tới Lạc Dương, thực thi kế hoạch lúc trước của chúng ta.

Địch Yến nhận lấy hộp gấm dạ minh châu, lặng lẽ gật đầu. Thượng Quan Uyển Nhi lại cười nói với Lý Trân:
- Cũng không thể bảo Địch cô nương ở lại chỗ của ngươi qua đêm được! Địch cô nương tới lều lớn của ta đi, trò chuyện cùng ta luôn.

Địch Yến đỏ mặt lên, vội vàng tiến đến cẩn thận đỡ Thượng Quan Uyển Nhi dậy, lại quay đầu nhìn thoáng Lý Trân. Lý Trân cười gật gật đầu, tiễn các nàng ra ngoài doanh trướng của mình, còn nhìn theo các nàng đi xa.



Thượng Quan Uyển Nhi trở lại doanh trướng của mình, cởi áo, để lộ bờ vai trắng như tuyết, tháo băng gạc trên vết thương ra.

Địch Yến thấy hai vết máu rất sâu, miệng vết thương đen sì, có dấu hiệu chuyển biến xấu, nàng âm thầm cả kinh, vội vàng lấy ra chai thuốc mang theo:
- Dùng thuốc của tôi đi, có thể có hiệu quả hơn!

Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn chai thuốc, cười nói:
- Suýt nữa ta quên, ta có Tuyết Cáp Hoàn của sư phụ cô, ở trong rương nhỏ cạnh cô đó.

Nghe nói có Tuyết Cáp Hoàn của sư phụ, Địch Yến lập tức mừng rỡ, xoay người lấy từ trong rương ra một hộp ngọc, mở hộp ra, bên trong là một viên thuốc màu đỏ thẫm như trứng chim bồ câu, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt thơm mát.

Nàng biết dùng viên thuốc này như thế nào. Nàng chia viên thuốc làm đôi, dùng rượu hòa một nửa, thật cẩn thận thoa lên vết thương trên vai Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi thấy một cảm giác mát lạnh thấu xương, nhất thời làm nàng thư thái rất nhiều. Nàng uống nửa viên thuốc còn lại vào, từ từ nằm xuống.

- Sư phụ của cô phối chế cao dưỡng nhan vẫn được Thánh thượng khen ngợi không ngớt, không ngờ thuốc trị thương bà ấy phối cũng lợi hại như vậy, Thánh thượng có ba viên Tuyết Cáp Hoàn, dù sao người cũng không cần, ta đã xin được ban thưởng đó.

- Nếu Thượng Quan xá nhân lấy được Tuyết Cáp Hoàn, có thể cho tôi một viên không?
Địch Yến ngượng ngùng cười nói.

- Nếu cô gọi ta là Thượng Quan a tỷ, ta sẽ đưa cô một viên.

Địch Yến nhẹ nhàng gật đầu, lúc này nàng nghĩ tới một chuyện, lại thấp giọng hỏi:
- Thượng Quan a tỷ, chuyện của cha ta, có thể xoay chuyển được không?

Thượng Quan Uyển Nhi cầm tay nàng cười nói:
- Muội yên tâm đi! Thánh thượng luôn nói với ta, nếu Địch khanh ở đây, chuyện này phải làm thế nào, chuyện kia nên làm thế nào. Ta biết ngay, kỳ thật người rất kỳ vọng phụ thân của muội có thể quay lại, chỉ có điều người sĩ diện, nói cho phụ thân muội biết, bảo ông ấy yên tâm chờ đợi nhé!

Trong lòng Địch Yến mừng thầm, cả nhà họ đều hy vọng phụ thân có thể sớm ngày về kinh. Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt nhìn nàng, lại cười nói:
- Sao muội không hỏi xem Lý Trân như thế nào?

Địch Yến chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, nàng nhăn nhó thấp giọng nói:
- Hắn thế nào đâu có liên quan gì tới muội?

Thượng Quan Uyển Nhi cười hiểu ý, trong lòng nàng cũng dấy lên một chút hâm mộ, nếu mình cũng trẻ trung như nàng thì tốt biết bao.

Nàng cầm tay Địch Yến, dịu dàng cười nói:
- Muội tới nằm bên cạnh a tỷ đi, chúng ta trò chuyện.

..

Trong khi Thượng Quan Uyển Nhi và Địch Yến đang ở trong lều lớn chuyện phiếm không ngớt, ở đại doanh Cấm trung kia, Tương vương Lý Đán đang nói chuyện cùng nhi tử Lý Long Cơ.

Lý Đán là con út của Võ Tắc Thiên, năm nay chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, dáng người bậc trung, hơi mập một chút. Trên gương mặt tròn tròn luôn mang theo ý cười ôn hòa, ngay cả thị vệ của y cũng thừa nhận, chưa bao giờ thấy Tương vương nổi giận.

Đây cũng không phải ngụy trang, Lý Đán giống huynh trưởng Lý Hiển của y, tính cách đều khá là yếu đuối nhát gan, tuy nhiên so với huynh trưởng Lý Hiển sợ vợ, y khá hơn một chút. Mười bốn tuổi y và thê tử Lưu thị thành hôn, mười lăm tuổi đã sinh ra đứa con cả là Lý Thành Khí.

Lý Đán lòng dạ thiện lương, khoan dung với người ngoài, tình cảm với hai người vợ Lưu thị, Đậu thị vô cùng tốt, từ sau kịch biến phát sinh ở Đông cung, hai người vợ bị Vi Đoàn Nhi giết hại, Lý Đán bệnh nặng một thời gian, mãi đến gần đây mới dần dần bình phục, nhưng nỗi đau mất vợ lại khiến y buồn bực không vui, trên mặt khó có thể tươi cười.

Hôm nay đứa con thứ ba Long Cơ trước mặt hoàng tổ mẫu đã đề xuất muốn được ban thưởng vòng tay của mẫu thân nó, quả thực khiến Lý Đán sợ hãi, tuy nhiên may mà Thánh thượng không tức giận, có lẽ bởi vì đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Tuy nhiên Lý Đán cũng không trừng phạt đứa con thứ ba Long Cơ này, trái lại còn đồng ý yêu cầu của nó, cho nó bái Lý Trân làm sư phụ, học tập cưỡi ngựa bắn cung.

Tuy rằng Lý Đán tính cách khoan dung, nhưng cũng không có nghĩa y ngu xuẩn, không có nghĩa y không có trí tuệ chính trị, trái lại, dưới cái nhìn uy nghiêm của mẫu thân mạnh mẽ cứng rắn, y có thể bình an sống đến giờ, cũng đã chứng tỏ y có đầy đủ trí tuệ chính trị rồi.

Y sẽ không ngu xuẩn mà bảo Lý Long Cơ đi bái Vương Hiếu Kiệt hoặc một tướng quân nào đó làm sư phụ để tự dẫn tới họa sát thân cho bản thân mình, mà đồng ý cho nhi tử bái một thị vệ làm sư phụ.

Cứ như vậy, cho dù là Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư gì đó cả ngày theo dõi y, cũng không tìm được cớ nói y có ý đồ nắm binh quyền.

Lý Đán cũng có ý nghĩ của y, hôm nay Lý Trân cứu mạng Thượng Quan Uyển Nhi, dựa vào tính cách ân oán phân minh của Thượng Quan Uyển Nhi, nàng đương nhiên sẽ đem lòng cảm kích với Lý Trân.

Nếu con mình bái Lý Trân làm sư phụ, dựa vào quan hệ ấy, Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ thay mình nói vài lời trong lúc quan trọng, hơn nữa Lý Trân còn là người do Cao Diên Phúc đề cử nữa.

- Tam Lang, tiểu hoạn quan kia là ai? Vì sao con muốn để hắn đọc sách cùng con?
Trong lều lớn, Lý Đán lấy làm lạ hỏi nhi tử.

Hôm nay Lý Long Cơ và tiểu hoạn quan Cao Lực Sĩ rất vui vẻ, một mặt, hai người bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, có rất nhiều tiếng nói chung.

Mặt khác cũng vì Cao Lực Sĩ thông minh lanh lợi, có thể làm Lý Long Cơ vui vẻ, Lý Long Cơ liền hy vọng Cao Lực Sĩ có thể bồi mình đọc sách.

Hắn dập đầu một cái với phụ thân, nói:
- Hồi bẩm phụ thân, Cao Lực Sĩ là con nuôi của Cao phủ quân, y cũng nguyện ý bồi con đọc sách, khẩn cầu phụ thân đồng ý.

Trong lòng Lý Đán khẽ động, con nuôi của Cao Diên Phúc, nhưng không biết Cao Diên Phúc có mấy người con nuôi? Y lại hỏi:
- Bây giờ cậu ta cũng đang ở trong cung ư?

- Hồi bẩm phụ thân, vốn dĩ Cao Lực Sĩ ở trong cung, sau được Cao phủ quân triệu về phủ, mời danh sư dạy y đọc sách, gần đây y cũng giống con, đang đọc “Lễ ký”.

Lý Đán chắp tay đi lại vài bước, Cao Diên Phúc coi trọng tiểu hoạn quan này như thế, hiển nhiên là muốn bồi dưỡng y thành người nối nghiệp, nếu nhân cơ hội này lôi kéo được Cao Diên Phúc, vậy cũng không tệ.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Lý Đán cũng biết, Cao Diên Phúc cũng không phải là một hoạn quan bình thường, ông ta là Nội thị Tứ phẩm, lại nhận được tước vị, chuyện này chỉ có mẫu thân đáp ứng vẫn chưa được, còn phải cần bản thân Cao Diên Phúc đồng ý, tuy nhiên trước khi bẩm báo với mẫu thân, y nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Cao Diên Phúc đã.

Nghĩ vậy, Lý Đán liền nói với nhi tử:
- Chuyện này cha đã biết, sẽ tìm một cơ hội bẩm báo hoàng tổ mẫu giúp con! Mặt khác, chuyện học cưỡi ngựa bắn cung con cũng không cần vội, cha cũng phải hỏi ý kiến tổ mẫu, nếu tổ mẫu đồng ý mới có thể sắp xếp cho con học bắn cung cùng Lý thị vệ, hiểu chưa?

Lý Long Cơ dập đầu, cung kính nói:
- Hài nhi đã hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.