Mị Cốt Chi Tư

Chương 37: Phiến cục (mưu kế)




Lý Trân vội vàng lấy từ trong ống tay áo ra cây thước chặn giấy bạch ngọc rồi đưa cho nàng. Thượng Quan Uyển Nhi cầm lấy cây thước rồi nhẹ nhàng vuốt ve, một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng nói:
- Đây chính là vật mà Thánh thượng vô cùng yêu quý, cây thước này đã ở bên Thánh thượng suốt mười năm, ta không ngờ giờ đây người lại đem tặng cho ngươi.

- Thần thấy là bởi vì Thánh thượng coi trọng Thượng Quan xá nhân nên mới đem cây thước này thưởng cho tại hạ.

- Nói không sai, Thánh thượng quả thật rất coi trọng ta, hoặc là có thể nói Thánh thượng không nỡ rời bỏ ta.
Thượng Quan Uyển Nhi chưa bao giờ phủ nhận điểm này, nhưng có lẽ nàng cũng là người phụ nữ bị đám tể tướng ghen ghét nhất.

- Tuy nhiên có người cũng thường nói Hoàng thượng không thể rời xa ả, ta thấy cũng chưa chắc, một đế vương của thiên hạ luôn bị tiểu tì bên cạnh nhìn thấu tâm tư, lâu rồi người cũng không thể tha thứ được, ngươi nói xem? Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nhìn qua Lý Trân.

- Ta cũng cho rằng như vậy!

Hai người nhìn nhau mỉm cười như đã hiểu ý, bọn họ đều biết người này là ai.

Thượng Quan Uyên Nhi lại liếc qua Lý Trân hỏi:
- Hoàng thượng phong tước vị cho ngươi, ta cũng mừng cho ngươi, có điều hình như ngươi không bằng lòng làm thị vệ bên cạnh người, tại sao?”

- Cái này….ta chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái.

– Cũng tốt mà! Tuy rằng so với Đông cung thị vệ ngươi làm lúc trước có chút không thoải mái, bởi vì có việc để làm! Có điều ngươi cũng không cần lo lắng sẽ mất tự do đến như vậy.



Thượng Quan Uyên Nhi bước tới gần hắn, hạ thấp giọng hỏi:
- Ngươi nói thật cho ta biết, tại sao?

Mặt Lý Trân nóng lên, trước mặt người đẹp hắn sao có thể mở miệng nói ra chuyện đó? Hắn ấp úng đáp: - Là vì chút nguyên nhân khác, chỉ là không tiện nói ra, ta e rằng….Thượng Quan chắc là hiểu ý của ta chứ!”

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nở nụ cười, khuôn mặt ửng hồng của Lý Trân khiến nàng cảm thấy hắn rất đáng yêu, nàng đương nhiên hiểu rõ Lý Trân đang muốn nói gì.

Quả thực rất có thể, nàng nhận thấy Hoàng thượng rất thích Lý Trân, hơn nữa loại cảm giác này giống như một loại bản năng thưởng thức, ví như nhìn thấy một phong cảnh đẹp mê hồn, đọc được một đoạn văn khoái khẩu vậy.

Dường như Hoàng thượng rất thích phong thái của hắn khi giương cung, đây mới chính là nguyên nhân hắn bị điều đến thị vệ bên cạnh bà.

Thượng Quan Uyển Nhi trầm ngâm một lúc rồi nói: - Ta mặc dù không thể thao túng sự yêu thích của Hoàng thượng, nhưng ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi, không để xảy ra chuyện gì làm ngươi lo lắng.

Lý Trân lặng lẽ gật đầu, lời nói của Thượng Quan Uyên Nhi không hề mang lại cảm giác an toàn cho hắn, nghĩ đến việc một người phụ nữ mang lại cảm giác an toàn cho hắn, hắn cảm thấy thật nực cười, thế gian hoàn toàn bị đảo lộn rồi, không phải sao? Hoàng đế lại là nữ nhân, bà ta có thể thích bất kì một người đàn ông nào mà bà ta nhìn trúng, dường như mình cũng trở thành một trong số đó.

Ngoài cảm thấy nực cười hắn còn cảm thấy rất bất lực.



Vụ việc con báo đả thương người xảy ra vào buổi chiều rốt cuộc được Võ Tắc Thiên cho là ngoài ý muốn, đã là ngoài ý muốn vậy thì không thể ảnh hưởng đến tiệc rượu lửa trại đêm nay.

Đây là truyền thống săn bắn vào mùa đông, ngày đầu tiên của lần săn bắn phải bàn luận bình chọn khen thưởng, tổ chức một bữa tiệc lửa trại lớn, cho dù thời gian săn bắn là ba ngày, nhưng mọi người ai cũng hiểu rõ, sau khi kết thúc ngày săn bắn đầu tiên, bầy thú kéo nhau bỏ chạy gần hết, hai ngày sau sẽ không thu hoạch được gì nữa.

Vì vậy kết quả thu hoạch được trong ngày săn bắn đầu tiên về cơ bản đã quyết định được thành tích săn bắn cuối cùng của lần săn bắn này, các tướng quân đều tính toán một cách rành mạch, vì tranh giành một con nai, con cáo mà cãi nhau, thậm chí không ngại trở mặt, rút quyền đấu đá.

Trong lòng Võ Du Tự rất căng thẳng, đúng như y đã dự đoán trước, bọn họ bây giờ chỉ có thể trông cậy vào ngôi đầu hạng mục cá nhân để lấy lại chút thể diện, y nghe Lý Lâm Phủ nói, Lý Trân săn được một con hổ đem tặng cho Lâm Truy Vương Lý Long Cơ.

Tin Tức này lập tức làm cho Võ Du Tự kích động, vậy ngày hôm nay săn được một đầu hổ duy nhất, nếu đầu hổ có thể tính cho Thiên Ngưu Vệ vậy thì xem ra y cũng vớt vát được chút thể diện rồi.

Đương nhiên y không cần mãnh hổ nhưng ghi chép về việc săn hổ phải được tính cho người Thiên ngưu vệ của y, y nói chuyện với quan chủ kế Võ Tam Tư hồi lâu, Võ Tam miễn cưỡng đồng ý, nhưng ông ta có một điều kiện, phải chính miệng Lý Long Cơ thừa nhận đầu hổ này là do Lý Trân săn được.

Võ Du Tự đến bên ngoài lều lớn, lén lút nhìn xung quanh, trong lều lớn, ba cha con Tương Vương Lý Đán, Thọ Xuân quận vương Lý Thành Khí, Lâm Truy quận vương Lý Long Cơ đều quỳ trên mặt đất, Lý Thành Khí và Lý Long Cơ mặt đầy nước mắt, thị vệ Lý Trân lúng túng đứng bên cạnh lều lớn.

Võ Du Tự ngây người ra không hiểu đã xảy ra chuyện gì, y liền vội vàng thấp giọng hỏi một thị vệ: - Xảy ra chuyện gì vậy?

Thị vệ vội vã bẩm báo:
- Hoàng thượng khen ngợi Lâm Truy quận vương có thể săn hổ, nhưng Lâm Truy quận vương lại nói con hổ này là do Lý Trân săn được đem tặng cho hắn, Hoàng thượng lại hỏi Lý Trân, Lý Trân lại nói Lâm Truy quận vương bắn bị thương con hổ trước.”

- Sau đó thì sao?

- Hoàng Thượng đương nhiên rất vui, nói Lâm Truy quận vương còn nhỏ tuổi mà có thể bắn một mũi tên trúng con hổ cũng là không dễ dàng gì, huống hồ còn thành thực, chủ động nói ra chân tướng sự việc.

- Vậy tại sao lại căng thẳng như vậy?
Võ Du Tự không hiểu liền hỏi.

- Tương Vương đề nghị, đem đầu hổ này dâng tặng cho Hoàng Thượng, điều này càng làm cho Hoàng Thượng vui mừng hơn, hỏi Lâm Truy quận vương muốn được ban thưởng cái gì, kết quả là Lâm Truy quận vương đưa ra yêu cầu gì đó, làm cho không khí trong lều lập tức trở nên căng thẳng.

- Đưa ra yêu cầu gì?"

Thị vệ lắc lắc đầu:
- Ta không nghe rõ, hình như cái gì mà vòng tay ấy.

- Vòng tay?
Võ Du Tự càng không thể hiểu nổi.

Đúng lúc này, Lý Trân từ trong lều từ từ bước ra, Võ Du Tự liền vội vã kéo hắn sang một bên, thấp giọng hỏi:
- Lâm Truy Quận vương đưa ra yêu cầu gì?

Lý Trân cười đau khổ:
- Lâm Truy vương muốn xin Thánh thượng lấy vòng tay của mẫu thân làm phần thưởng.

Võ Du Tự “A!” lên một tiếng rồi ngây người ra, Lâm Truy Quận vương lại muốn vòng tay của mẫu thân làm phần thưởng, điều này, điều này Hoàng Thượng làm sao chịu nổi đây!

Hai hoàng phi, Lưu Thị là mẫu thân của Lý Thành Khí, Đậu thị là mẫu thân của Lý Long Cơ, hài cốt hai người hoàn toàn không có, còn tìm đâu ra trang sức trên người được nữa?


Bên trong lều, Võ Tắc Thiên không hề nổi giận, chỉ yên lặng ngồi ở đó, không nói một lời.

Một lúc lâu, Võ Tắc Thiên mệt mỏi nói với Lý Đán:
- Đán nhi, dẫn hai cháu của trẫm lui xuống đi!

Lý Đán trong lòng rất buồn, y dập đầu lạy ba cái, đứng lên đỡ hai đứa con trai lên, thấp giọng nói:
- Đi thôi!

Ba cha con lui xuống với dáng đi lảo đảo, nhìn theo bóng lưng bọn họ khuất dần liền nhớ tới khuôn mặt trở nên gầy gò của đứa con trai, nhớ tới khuôn mặt đầy nước mắt của hai đứa cháu.

Cho dù bà cả đời cương nghị, quả quyết là thế cũng khó tránh khỏi những lúc niệm tình thân, Võ Tắc Thiên bất giác thở dài một tiếng, trong lòng chợt có chút cảm giác hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.