Mị Cốt Chi Tư

Chương 28: Xuất cục




Đột nhiên ngửa đầu kêu lên một tiếng bi thiết, lão nhân đã lâm vào tuyệt vọng chợt quỳ sụp xuống cạnh hố to mình đào ra, cầm lên một cục đất khô cằn nứt nẻ, nhìn lên không trung, thất thanh khóc ồ lên:

- Xin lạy ngài, xin ngài cho trời mưa đi, van cầu ngài…

Trên lòng sông cứng rắn như xi măng, lão nhân liên tục phục lạy, máu tươi dần dần nhuộm đỏ mảnh đất trước người ông lão, nhưng máu cũng không thoát khỏi ánh mặt trời chói chang, nháy mắt đã hoàn toàn cạn khô…

Khi lão nhân đang phục lạy ông trời, cách chỗ lão nhân chừng 900m, có hai trung niên nam nhân mặc sơ mi trắng đang đứng, nhìn những hố to nhỏ nằm khắp lòng sông khô cạn, hai nam nhân yên lặng nhìn nhau, đôi môi khô khốc mang đến đau đớn tựa hồ làm cho họ không hề có chút cảm giác nào.

Yên lặng nhìn nhau hồi lâu, nam nhân bên trái cúi người đào lên một khối đất cứng rắn như đá, khô cằn nói:

- Nếu còn không có mưa, huyện của chúng ta xong rồi, thật sự…xong rồi.

- Hai giờ trước tôi gọi điện cho sở khí tượng tỉnh.

Nam nhân còn lại thần tình chua xót, hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

- Trong bảy ngày tới chẳng những là huyện Hội Đông chúng ta, hơn phân nửa Tứ Xuyên cũng sẽ không có mưa.

Nói tới đây, hắn thoáng ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời không một bóng mây, mặt trời chói chang chiếu xuống, gian nan nuốt ngụm nước bọt, tiếp theo thấp giọng nói:

- Một mảnh ruộng ớt lớn như vậy, năm nay chỉ sợ hủy hết rồi.

- Ai…

Hai người đồng thời thở dài, từ trên mặt họ có thể nhìn ra, giờ phút này họ thật vô lực cùng tuyệt vọng, thân làm một chủ tịch huyện cùng bí thư huyện ủy, khi đối mặt cùng thiên tai, bọn họ căn bản không có chút lực nào kháng cự.

Hiện tại làm cho họ càng thêm lo lắng chính là hệ thống cung cấp nước trong huyện đã ngừng nửa tháng, thật nhiều người trong huyện lựa chọn rời nhà, đi sang tỉnh khác mưu cầu con đường sống, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ cả huyện Hội Đông sẽ biến thành một tòa tử thành.

Ngay khi mấy tỉnh khu tây nam vì đại hạn mà lòng người bàng hoàng, khu Hoa Đông như An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến lại bị mưa to liên tục khiến luống cuống tay chân, hôm nay đất đá trôi bùng nổ, ngày mai hồng thủy xâm lấn, ngày mốt…

Sức chứa của đập chứa nước đã đến cực hạn, mở đập thả nước sẽ sản sinh uy hiếp thật lớn đối với hạ du, nhưng nếu không thả nước, lũ mang tới áp lực cực lớn, thậm chí sẽ làm vỡ đập chứa nước, trực tiếp biến hạ du thành một mảnh mênh mông.

Khu tây nam bị đại hạn làm sầu trắng tóc, khu hoa đông vì lũ lụt lại loạn thành một đoàn.

Sâm Châu nằm ở đông nam bộ An Huy, là nơi giao giới giữa dãy núi Nam Lĩnh cùng dãy núi La Tiêu, là mảnh đất được khơi thêm dòng của Trường Giang cùng Châu Giang, bên trong cảnh nội sông rạch chằn chịt, là vùng đất nổi tiếng của suối nước nóng, cũng là nơi có tư nguyên nước cực kỳ phong phú của An Huy, là một trong những thành thị có số lượng đập chứa nước nhiều nhất.

Chỉ riêng tại Sâm Châu, số lượng các con sông lớn nhỏ đã lên tới bảy trăm, ngày thường những con sông này là một trong những chiêu bài của Sâm Châu, nhưng từ đầu xuân tới nay liên tục mười ngày mưa lớn trút xuống, những con sông nơi này đã biến thành nguy hiểm nhất đối với Sâm Châu.

Mực nước sông không ngừng dâng lên, đã khiến thành thị bị ngập úng nghiêm trọng, đồng ruộng ngập lụt, liên tục phát sinh lũ lụt, đất đá trôi, đủ loại dấu hiệu đã đem cả Sâm Châu đắm chìm trong bầu không khí ngạt thở.

Lúc này cơn mưa lớn vẫn không ngừng trút xuống, đoàn người của bí thư thành ủy Sâm Châu thị xuất hiện trên đê đập chứa nước Đông Giang Sâm Châu, cầm theo dù mang ủng đi mưa, nhìn nước sâu đục ngầu đã vượt qua cảnh giới tuyến cực cao, vẻ mặt của mỗi người đều vô cùng ngưng trọng.

Người phụ trách đập chứa nước xuất hiện bên cạnh bí thư thành ủy, cầm dù màu đen, thấp giọng khuyên nhủ:

- Bí thư, xả nước đi…

- Nhân dân hạ du làm sao bây giờ?

Bí thư thành ủy Lưu Xương Hoa nhướng mày, nhưng hắn cũng biết nếu còn không xả nước giảm sức ép cho đập chứa, có thể xuất hiện hậu quả càng thêm khó lường.

Tạm dừng chốc lát, hắn hỏi:

- Hiện tại đập chứa còn chống được bao lâu?

- Việc này…

Nghe Lưu Xương Hoa hỏi, người phụ trách đập chứa khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen dày đặc, cắn răng nói:

- Nếu bây giờ vẫn mưa liên tục thêm mười hai giờ, mà đập chứa không được xả nước, đập chứa Đông Giang…sẽ gặp nguy hiểm vỡ đê!

- Cái gì?

Nghe câu trả lời, Lưu Xương Hoa vốn nghĩ rằng đập chứa còn kiên trì thêm được vài ngày rốt cục không còn áp chế nổi chấn động trong lòng, thất thanh kinh hô.

Đập chứa nước Đông Giang lớn nhất cảnh nội Sâm Châu, thậm chí còn có danh tiếng Tương Nam Động Đình, sức chứa đạt hơn tám tỷ thước vuông, một khi vỡ đê…

Hơn phân nửa Sâm Châu trực tiếp biến thành biển nước, uy hiếp mấy trăm vạn quần chúng, tạo thành tổn thất kinh tế không cách nào đánh giá…

Lúc này sắc mặt Lưu Xương Hoa đã hoàn toàn trắng bệch.

Nghe tiếng mưa giã xuống dù che trên đầu, Lưu Xương Hoa đột nhiên ném bỏ cây dù, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao phủ mây đen dày đặc, hét to như bệnh tâm thần:

- Ông trời, đủ rồi!

Thanh âm thật vang, vô cùng bén nhọn.

Nhìn Lưu Xương Hoa đứng dưới mưa hô to thất thanh, nhìn thấy vị bí thư thành ủy gần như điên cuồng, quan viên đồng hành đều cúi đầu, trong lòng thở dài.

Có người tự hỏi làm sao giải quyết vấn đề xả nước của đập chứa Đông Giang, có người cân nhắc nên đem người nhà thân thích di chuyển nơi khác, mỗi người đều đang tự hỏi, nhưng đều có chung một ý nghĩ…

Trận mưa lớn trăm năm hiếm thấy này, sẽ không ngừng lại trong thời gian ngắn, dù cho Lưu Xương Hoa kêu vỡ cổ họng, dù cho dân chúng bái vỡ đầu, mưa vẫn vô tình trút xuống.

Chính Lưu Xương Hoa cũng chỉ muốn phát tiết trong lúc này mà thôi.

Ngay khi hắn chuẩn bị hạ lệnh di chuyển dân chúng hạ du đập chứa Đông Giang, mở đập xả nước giảm sức ép…

Tầng mây đen dày đặc trên bầu trời đột nhiên quay cuồng kịch liệt, hạt mưa chậm rãi thu nhỏ lại, chậm rãi giảm bớt…

Ngay cả Lưu Xương Hoa cũng đã cảm thấy.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Trong ánh mắt trân trối kinh ngạc của mấy trăm vạn người, tầng mây đen dày đặc bao phủ bầu trời Sâm Châu đột nhiên quay cuồng kịch liệt, chậm rãi tán đi, rất nhanh hạt mưa dần dần giảm nhỏ đến khi biến mất, ánh mặt trời đã lâu không gặp lộ ra nụ cười sáng lạn.

Ánh mặt trời chiếu xuống Sâm Châu bị mưa to tàn phá, đối mặt với cảnh thời tiết biến đổi cực lớn trong vòng năm phút thời gian, những thanh niên vui vẻ ra mặt, đại bộ phận người già sùng kính quỳ xuống đất cảm tạ ông trời, bọn họ cảm thấy được đây là ông trời nghe được họ khẩn cầu, nên ra tay tán đi mây đen.

Người không hiểu tri thức chỉ biết là đã hết mưa, trời trong xanh rồi, cuộc sống của họ sẽ khôi phục lại bình thường, mà người hiểu biết chút tri thức khí tượng khi đối mặt loại tình huống này, chỉ nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí miệng há hốc không cách nào tin tưởng.

Tầng mây dày nặng như thế, lại trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi hoàn toàn biến mất, đây không phải kỳ tích, tuyệt đối không phải là kỳ tích mà là…đây quả thật chính là thần tích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.