Mị Công Khanh

Chương 8




- Đi thôi!
Lý Lân bước lên Thiên Ưng Thứu, vẻ mặt không hề có chút lưu luyến.

Đội trưởng hộ vệ Kiệt Phu Lạp cúi đầu, đáy mắt lóe lên một tia tinh quang, nhưng khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã khôi phục cung kính. Sau đó dẫn đầu thành viên đội hộ vệ lần lượt nhảy lên. Lưng Thiên Ưng Thứu rất lớn, đủ để đồng thời cõng hơn trăm người, cũng tính là linh thú phi hành giá trị rất cao, rất nhiều gia tộc đều nuôi dưỡng, gia tộc La Căn giàu có, nuôi dưỡng Thiên Ưng Thứu vô cùng lớn, cho dù cõng hai trăm người cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ phi hành.

Thiên Ưng Thứu kêu lên, giang đôi cánh trăm mét lên trong nháy mắt bay lên trời. Thiên Ưng Thứu tốc độ cực nhanh, hơn nữa trên lưng có một cái đình nhỏ, trên đó dày đặc phù văn trận pháp. Ngồi ở trong đó không hề cảm thấy rung động và cương phong, thoải mái khiến Lý Lân cũng nhịn không được than thở. Bất cứ văn minh nào phát triển đến hậu kỳ đều khiến người ta chấn động. Đình không lớn, có thể dung nạp bảy tám người, nhưng trước mắt chỉ có một mình Lý Lân, những hộ vệ đội khác chỉ có thể ở bên ngoài, đứng trên lưng Thiên Ưng Thứu, tuy cũng có phù văn ngăn cản cương phong, cho dù thế nào cũng không thể thoải mái như bên trong đình.

Ba ngày sau, Thiên Ưng Thứu bay qua mấy vạn dặm, phía trước xuất hiện một tòa thành lớn.

- Thiếu gia, chúng ta đến thành Tây La Mã rồi.
Trong lời nói của Kiệt Phu Lạp khó mà giấu được vẻ hưng phấn.

Lý Lân đi từ trong đình ra, liếc nhìn Kiệt Phu Lạp một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước, quả nhiên một tòa thành hùng vĩ xuất hiện trước mắt.

Thiên Ưng Thứu phi hành cực nhanh, vừa rồi còn ở chân trời, hiện giờ đã đến trước mắt.

Thành Tây La Mã là thủ đô của đế quốc Tây Bái Chiêm Đình, cũng là đất tổ của gia tộc La Căn. Thế lực gia tộc La Căn cực kỳ to lớn, trải rộng mấy quốc gia, đế quốc Tây Bái Chiêm Đình chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đó. Nhưng vì gia tộc La Căn khởi nghiệp từ thành Tây La Mã, vì thế nơi này có địa vị cực kỳ quan trọng với gia tộc La Căn. Nhưng gia tộc La Căn quá cường đại, tộc hội cũng không nhất định phải tổ chức ở đất tổ, nhưng tình hình năm nay có phần đặc thù, vì thế lần tộc hội gia tộc này mới tổ chức ở đô thành của đế quốc Tây Bái Chiêm Đình. Ba mươi tám người thừa kế của gia tộc La Căn phân tán trên khắp đại lục đều sẽ xuất hiện.

La Căn- Tư Kha Đạt sở dĩ không muốn tới đây, chính là vì bản thân địa vị cao nhưng lại không có năng lực và thiên phú tương xứng. Người thừa kế thứ tư của gia tộc La Căn, thân phận này khiến nhiều người trong gia tộc ghen tị, mỗi năm đều sẽ chịu những anh chị em khác trong gia tộc cười nhạo và xa lánh. Tuy mọi người đều là người thừa kế gia tộc La Căn, nhưng tài nguyên nắm giữ trong tay lại có sự chênh lệch rất lớn, như La Căn- Tư Kha Đạt tuy là người thừa kế thứ tư, nhưng địa vực quản lý thì còn không so được cả với người thừa kế thứ ba mươi tám vốn nhỏ nhất. Nếu không phải đế quốc Tây Bái Chiêm Đình là nơi gia tộc La Căn lập nghiệp, sợ rằng hắn phải chịu chế nhạo lớn hơn nữa.

Tộc hội gần kề, Tư Kha Đạt sắp không chịu nổi áp lực, lấy lý do thị sát thành trì đất phong, dẫn đội hộ vệ lặng lẽ rời khỏi thành Tây La Mã.

Kiến trúc lớn nhất thành Tây La Mã không phải hoàng cung của đế quốc Tây Bái Chiêm Đình, mà là đất tổ của gia tộc La Căn. Cả thành Tây La Mã lại có một phần ba kiến trúc thuộc về gia tộc La Căn.

Thủ vệ thành Tây La Mã nhìn thấy trên mình Thiên Ưng Thứu có ký hiệu thuộc về gia tộc La Căn, căn bản không dám ngăn cản. Vì thế Lý Lân còn chưa kịp quan sát tình hình thành Tây La Mã, bản thân đã theo Thiên Ưng Thứu xông vào trong thành.

Vù!

Cuồng phong gào thét, Thiên Ưng Thứu hạ xuống một bình đài to lớn, trên bình đài đó có không ít Thiên Ưng Thứu, trừ Thiên Ưng Thứu, ở rìa bình đài còn có lồng sắt to lớn hơn nữa. Bên trong giữ ba con ma long, toàn thân lân phiến màu tím. Trước cửa lồng sắt đánh số 1, một lão giả lộ vẻ ngạc nhiên.

- Tư Kha Đạt thiếu gia lại có can đảm trở về? Lẽ nào hắn ở bên ngoài chọc phải tai họa gì?
Lão giả cau mày, hắn là quản gia ở tổ địa gia tộc La Căn ở thành Tây La Mã, là tâm phúc của tộc trưởng gia tộc La Căn. Đế quốc Tây Bái Chiêm Đình tuy không tính là đế quốc lớn gì, nhưng thành Tây La Mã lại đại biểu cho nguồn gốc của gia tộc La Căn, vì thế tất có cường giả tọa trấn.

Lý Lân đi từ trên Thiên Ưng Thứu xuống nhìn thấy lão giả phía xa, con ngươi không nhịn được co lại.

- Cường giả cấp Thánh Nhân đỉnh phong! Không ngờ đô thành của một đất nước nơi biên giới lại có cường giả như thế.
Bản thân Lý Lân là cường giả Đế cấp, hiện giờ tuy mất đi chân khí, nhưng lại có được một thân thể đáng sợ. Dựa theo phán đoán của Lý Lân, dưới cấp Chí Tôn căn bản không chịu được một quyền của hắn.

- Tư Kha Đạt thiếu gia, ngài giải quyết nguy cơ của trấn Địch Á Ca rồi sao?
Lão giả đi tới, không biết vì sao, La Căn- Tư Kha Đạt tuy không hề có thay đổi về tướng mạo, trên người cũng chỉ có thánh lực quanh minh khoảng Tôn cấp, nhưng hắn lại cảm thấy đối phương đã khác trước, đây là bản năng thuộc về cường giả cấp Thánh Nhân.

- La Tư Phúc quản gia, thiếu gia đã tự mình đánh chết ma tượng gây họa địa phương, lại thu ma tinh của ma tượng trở về.
Đội trưởng hộ vệ Kiệt Phu Lạp mở miệng, ánh mắt nhìn Lý Lân đầy vẻ sùng kính.

Lý Lân và lão quản gia La Tư Phúc đồng thời cau mày, ánh mắt Lý Lân nhìn về phía đội trưởng hộ vệ Kiệt Phu Lạp, mà ánh mắt La Tư Phúc quản gia lại nhìn về Lý Lân.

- Thiếu gia, nếu ta không nhớ nhầm, con ma tượng kia thực lực đã đạt Thần cấp, lại thêm thân thể cường hãn của ma thú, cho dù là cường giả Thần cấp hậu kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của nó. Không biết thiếu gia làm thế nào?
La Tư Phúc bình tĩnh hỏi, trong đôi mắt lóe lên tia nghi vấn nhàn nhạt.

- Hừ, chuyện của ta không cần người quản, Tá Ma, chúng ta đi!
Lý Lân lộ vẻ phiền toái, hô quân sư Tát Ma, muốn đi về nội viện gia tộc.

Trong ký ức của La Căn- Tư Kha Đạt, lão quản gia này rất khó dây, không chỉ thực lực cường đại, mà còn có thể gửi ý kiến lên trên, mấy năm nay La Căn- Tư Kha Đạt sống không tốt quá nửa là do quản gia La Tư Phúc đánh giá hắn là không thể dùng được. Điều này cũng dẫn tớiTư Kha Đạt có thái độ rất gay gắt với lão quản gia. Lý Lân hiện giờ đang giả dạng La Căn- Tư Kha Đạt, bản thân không thể không có kẽ hở, nếu cứ làm theo ý mình, chỉ sợ sẽ phiền phức không thôi.

- Thiếu gia xin dừng bước!
La Tư Phúc quản gia mở miệng.

- Có chuyện gì ngươi hỏi Kiệt Phu Lạp, bản thiếu gia mệt rồi, phải đi nghỉ ngơi!
Lý Lân khoát tay, không nhịn được rời đi.

La Tư Phúc quản gia há mồm, cuối cùng không tiếp tục ngăn cản. Hắn nhìn đội trưởng hộ vệ Kiệt Phu Lạp, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta muốn biết tình hình cụ thể.

Kiệt Phu Lạp không dám chậm trễ, báo cáo tường tận tình hình xảy ra ở trấn Địch Á Ca với lão quản gia.

- Cái gì? Ngươi nói thiếu gia Tư Kha Đạt thực sự một mình đánh chết một con ma tượng?
Lão quản gia vẫn không thể tin tưởng. Dù sao thực lực của La Căn- Tư Kha Đạt lão vô cùng rõ ràng, đừng nói là đánh chết ma tượng Thần cấp, cho dù là chính diện giao chiến với đối thủ thực lực Tôn cấp hắn cũng chưa chắc làm được.

- Vô cùng chắc chắn, tất cả mọi người đều nhìn thấy!
Đội trưởng hộ vệ khẳng định nói.

Hai cường giả Thần cấp may mắn sống sót khác sắc mặt hơi đổi, những gì Kiệt Phu Lạp nói không hoàn toàn là thực, vì bọn họ không hề tận mắt nhìn thấy Tư Kha Đạt thiếu gia ra tay, tất cả bí mật đều được che giấu sau màn khói độc. Đợi đến khi khói độc tan đi, Tư Kha Đạt thiếu gia không chút hao tổn, mà ma tượng đã hấp hối rồi. Cuối cùng xẻ thịt ma tượng và thu lấy ma tinh cũng là đội trưởng Kiệt Phu Lạp tự mình làm. Tuy trong lòng vô cùng khó hiểu, nhưng hai người đi theo Kiệt Phu Lạp nhiều năm, thân hơn thủ túc, lúc này tự nhiên sẽ không nói ngược lại hắn.

- Theo như ngươi nói, thực lực La Căn- Tư Kha Đạt thiếu gia cực kỳ cường đại, nhưng hắn ẩn giấu sâu như thế ngay cả ta cũng bị gạt đến cùng là vì cái gì?
La Tư Phúc quản gia còn chưa tin, hắn bảo mấy người Kiệt Phu Lạp đi nghỉ ngơi, còn mình nhanh chóng đi về phía nội viện.

Lão cảm giác sự việc khá kỳ lạ, nếu La Căn- Tư Kha Đạt có thực lực cường hãn đúng như lời Kiệt Phu Lạp nói, vậy bản thân nhiều năm quan sát hoàn toàn sai rồi. Sai lầm này lão không thể ăn nói với tộc trưởng vốn tín nhiệm lão.

Nội viện gia tộc La Căn cực lớn, cung điện liên tiếp, phong cách kiến trúc hoàn toàn khác Thương Long đại lục, càng không phải nhà cao tầng hiện đại. Bên trong cổ thụ thành rừng, nguyên khí thiên địa sung túc, linh dược linh thảo khắp nơi, có một số trận pháp cầm cố linh khí nồng đậm cơ hồ hóa lỏng. Nếu tu luyện ở nơi này tất sẽ làm ít hưởng nhiều.

Viện của Lý Lân ở trung tâm dải đất, cho dù không được coi trọng, hắn vẫn là người thừa kế thứ tư dòng chính cùa gia tộc La Căn, ở thành Tây La Mã trừ lão quản gia La Tư Phúc ra, không ai có thể ước thúc hắn. Cho dù là La Tư Phúc, trong khi phán đoán cũng không thể đối với hắn không nghe không hỏi.

- Thiếu gia, còn một tháng nữa là tộc hội bắt đầu rồi, đoạn thời gian này các vị thiếu gia tiểu thư trên cả đại lục đều sắp tới, thiếu gia chúng ta cứ chờ vậy sao?

Tát Ma rất có khí chất quân sư, đôi mắt như đậu xanh trên khuôn mặt béo ú chuyển động không ngừng, vừa nhìn là đang có chủ ý xấu.

- Ngươi có đề nghị gì hay?

Lý Lân thần sắc khác biệt, đối với quân sư Tát Ma, Lý Lân khá có hứng thú. Trong ký ức của La Căn- Tư Kha Đạt, hắn vốn chỉ có tư chất bình thường, nhưng trải qua giáo dục tốt đẹp, hành vi cũng coi như quy củ, cho đến khi gặp Tát Ma này, La Căn- Tư Kha Đạt bắt đầu học xấu, càng dưỡng thành thói quen rất biến thái, hơn nữa trong đó còn có nhiều truyện ai nấy đều biết. Lý Lân rất tò mò, Tát Ma này rốt cuộc có bản lĩnh gì khiến một bảo bối ngoan trong đại gia tộc trở thành cực phẩm quần áo lụa là, ác bá đầu lĩnh.

- Thiếu gia sở dĩ không được gia tộc coi trọng, chẳng qua là không may gặp phải lão già La Tư Phúc này, nô tài không tin những công tử tiểu thư khác ai ai cũng giống như thánh nhân. Lần tộc hội này chúng ta khai mạc ở đây, vừa vặn có thể làm chút việc, để những người xem thường công tử kia mất hết thanh danh.
Tát Ma nói, ánh mắt giảo hoạt lóe lên vẻ tàn khốc.

Lý Lân thu tất cả vào trong mắt, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười. Theo hắn quan sát, Tát Ma này đúng là thực lòng vạch mưu cho hắn, nhưng loại người này vì sao lại dung túng Tư Kha Đạt làm ác? Lẽ nào thế giới này thực có ác nhân bẩm sinh?

- Buông tay làm đi! Đừng đánh mất mạng mình là được.
Lý Lân cuối cùng cũng quyết định để Tát Ma đi làm. Hắn không biết bản thân có thể ngụy trang bao nhiêu lâu, loại tình hình này chỉ có nước đục mới có thể bắt cá. Tát Ma là tiểu nhân, nhưng bị chú ý, cho dù là thánh nhân cũng phải đau đầu. Trong ký ức của Tư Kha Đạt, anh chị em hắn, những người thừa kế khác của gia tộc căn bản không dễ đối phó. Thành công thì tất có trò vui để xem, thất bại cũng không có gì. Chỉ cần không có cấp Chí Tôn ra tay, Lý Lân thế nào cũng có thể an toàn rút lui.

Tát Ma vui mừng, đi đến trước mặt Lý Lân nói:
- Thiếu gia, người giao tất cả cho tiểu nhân thì yên tâm đi, tiểu nhân nhất định sẽ làm sạch sẽ. Đúng rồi, lần trước thiếu gia ngài xem trúng thứ kia tiểu nhân đã lấy rồi, lúc nào cũng có thể đưa vào trong tay ngài.
Nói rồi, Tát Ma hèn mọn nhìn Lý Lân.

Lý Lân cảm thấy mờ mịt, trong ký ức của La Căn- Tư Kha Đạt không hề có ký ức liên quan đến việc này. Lẽ nào là Tát Ma có ý dò xét? Nhưng cảm giác không giống.

Đã không nghĩ ra, Lý Lân chỉ có thể hàm hồ đáp ứng.

- Ngươi xem rồi làm đi, đừng làm ra sai sót nào là được.

Lý Lân không biết, hắn đáp ứng, là đã chọc vào không ít phiền phức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.