Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 96: Trốn cũng không thoát (Tạ Lan Tịch)




Ăn xong, Hàn Tuyết Lạc dọn phòng bếp rồi lên phòng thay đồ.

“Lạc Lạc, nghe nói cậu làm ở công ty Diệp Hoàn, cậu làm ở đấy ổn không? Mấy giờ thì đi làm?” An Hạo Nhiên đang ngồi chơi ở phòng khách, thấy Hàn Tuyết Lạc mặc đồ công sở đi xuống, hỏi.

Hàn Tuyết Lạc bước xuống cười nhẹ: “Công việc ổn định, 8 giờ tớ vào làm.”

An Hạo Nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, mới 7 giờ, vậy là còn một tiếng nữa Lạc Lạc mới vào làm: “Hay là tớ cùng cậu đi bộ tới công ty Diệp Hoàn đi, đã lâu rồi...” Hai đứa mình vẫn chưa đi cùng nhau.

An Hạo Nhiên chưa nói xong, Hàn Tuyết Lạc đã gật đầu nói: “Được.” Rồi cả hai cùng nhau ra ngoài đi bộ.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, kể lại bao kỉ niệm đẹp.

[...]

Trước cổng công ty Diệp Hoàn.

“Tớ vào làm đây, tạm biệt.” Hàn Tuyết Lạc cười, vẫy tay chào An Hạo Nhiên rồi đi vô trong.

An Hạo Nhiên nhìn bóng lưng ấy khuất khỏi thang máy, cũng xoay người dời đi. Đúng lúc có một chiếc Rolls-Royce Phantom đen dừng lại, anh có thể cảm nhận một ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào mình, nhưng anh lại không thể nhìn rõ bên trong. Chẳng quan tâm, anh bắt taxi về nhà.

Chiếc xe Rolls-Royce Phantom lái vào khu để xe riêng. Mở cửa xe, Diệp Ngạo Phong bước xuống, khắp người bao phủ khí chất cao ngạo và lạnh lùng, đóng cửa lại, anh vào thang máy riêng lên tầng cao nhất.

Tại phòng thư kí của tổng giám đốc.

“Cạch”. Không một tiếng gõ cửa, căn phòng bị mở ra.

Hàn Tuyết Lạc đang treo hồn ở nơi nào cũng kéo lại hồn về. Ngước mắt nhìn ngoài cửa, cô thấy Diệp Ngạo Phong.

Hàn Tuyết Lạc vội đứng dậy nói: “Giám đốc.”

“Ừ.” Diệp Ngạo Phong gật đầu, sải bước ngồi vô ghế, ánh mắt đảo khắp nơi trong căn phòng.

“Giám đốc, anh sang đây là có việc gì cần giao?” Hàn Tuyết Lạc tới ghế đối diện Diệp Ngạo Phong ngồi xuống, hỏi.

Diệp Ngạo Phong đứng dậy, xoay người ra khỏi phòng, trước khi ra còn không quên nói: “Sang phòng tổng giám đốc.”

“Hở?” Hàn Tuyết Lạc lơ ngơ nhíu mày, rồi cũng sang phòng tổng giám đốc.

Tại phòng tổng giám đốc.

“Nhiệm vụ đây?” Hàn Tuyết Lạc nhíu mày nhìn một đống tài liệu dày trước mặt.

Cái gì vậy trời...

Tài liệu đã dày thì thôi...còn là tiếng nước ngoài nữa...

Rốt cuộc thì cô đã làm sai cái gì?

Hôm qua mới ôm có tí để vơi đi nỗi sợ trong lòng...mà hôm nay đã bị xử như vậy hả?

Thế thì cô thề, nếu được quay trở lại, thà mất ngủ một đêm còn hơn...

“Ừ, cô về làm đi.” Diệp Ngạo Phong nhìn biểu tình của cô, lạnh lùng nói.

Bày biểu cảm thế làm gì?

Không phải cô tài lắm sao?

Là vợ sắp cưới của anh mà lại cùng người đàn ông khác vui vẻ trò chuyện trước cổng công ty.

Nếu không nhờ Lãnh Tuấn Duật đi qua, biết điều này, báo cho anh...

Mà chẳng hạn lúc đó mẹ anh tới...anh cũng không biết đáp án ra sao.

“Tôi xin phép.” Hàn Tuyết Lạc đè nén cơn giận trong lòng, ôm đống tài liệu đi về phòng làm việc của mình.

“Cạch”. Đóng cửa phòng lại một cách mạnh bạo như trút bớt giận lên.

Căn phòng tổng giám đốc chỉ còn lại Diệp Ngạo Phong. Không biết sao anh lại gọi Lãnh Tuấn Duật và kể...

“Cậu chủ, có khi nào đó là ghen không?” Lãnh Tuấn Duật đầu dây bên kia nghe Diệp Ngạo Phong kể xong liền hỏi, có vẻ nghiêm túc

“Ghen?” Diệp Ngạo Phong nhíu mày, định hỏi gì đó thì bên kia đã dập máy.

Tên này, anh còn chưa hỏi xong mà đã dập máy...to gan đấy.

Nhưng vấn đề là...

Anh ghen ư?

Anh có thích cô đâu nhỉ?

[...]

12 rưỡi trưa. Phòng thư kí của tổng giám đốc.

“Phù.” Hàn Tuyết Lạc cuối cùng cũng làm xong đống tài liệu.

Mệt chết cô rồi, tên Diệp thái tử đáng ghét. Làm gì mà bắt cô làm nhiều vậy, tốn bao nhiêu là ca-lo.

Liếc mắt nhìn giờ, cũng qua giờ nghỉ trưa rồi.

May mà sáng nay cô ăn no, nhân dịp ăn cùng bạn cũ - An Hạo Nhiên, nên là cô ăn có nhiều hơn mọi ngày. Ca-lo được tiêu đi cũng không ít. Mà bây giờ, cô vẫn chưa đói.

Có khi nào, hôm nay cô ăn nhiều quá rồi không?

Chợt, cô nhận ra rằng mình phải đi nộp tài liệu cho giám đốc của công ty Diệp Hoàn trong truyền thuyết.

Cô ôm đống tài liệu mình mới hoàn thành lên, mang tới phòng tổng giám đốc.

Gõ cửa hai lần cũng không có tiếng của Diệp Ngạo Phong đáp lại, nghĩ là Diệp Ngạo Phong còn ăn cơm hoặc đi đâu đó.

Cô đành mở cửa, đặt tài liệu lên mặt bàn rồi định xoay người đi ra thì tiếng “cạch” vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.