Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 9: Muốn tôn thờ anh




Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Mấy việc mà Hoàng hậu Nam Nhạc đã đáp ứng với trẫm, sao lại nói ra trước mặt Tây Võ Hoàng, chẳng lẽ không sợ lộ sao?”

Lời này của hắn cũng đồng nghĩa với việc nói cho Mộ Dung Thiên Thu nghe, nếu như trước đấy hắn đã mưu đồ với Nam Nhạc thì chắc chắn Nam Cung Cẩm sẽ không nói ra những chuyện này trước mặt mọi người.

Mộ Dung Thiên Thu cũng là một lão hồ ly ngàn năm, sự nghi ngờ đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn trong nháy mắt tan biến! Dù sao thì khả năng của Yến Kinh Hồng, người bên ngoài không biết chứ Mộ Dung Thiên Thu hắn lại quá rõ ràng, ví dụ như mấy chuyện châm ngòi ly gián như thế này, cho tới bây giờ nàng đều làm rất thuận buồm xuôi gió, vô cùng chuyên nghiệp!

“Không sao, Tây Võ Hoàng rộng lượng, nhất định sẽ không so đo mấy chuyện này!” Nam Cung Cẩm mỉm cười, dáng vẻ vô cùng cao quý, ưu nhã.

Bầu không khí ở đây chợt trở nên hơi lạnh lùng, nghiêm túc, điều đáng sợ nhất, không phải là biết địch nhân muốn đối phó ngươi như thế nào, mà là ngươi hoàn toàn không biết đối phương sẽ ra tay như thế nào, thậm chí đối phương còn có thể nói thẳng ra cho ngươi biết là trong chuyện này có âm mưu đấy, cảm giác thấp thỏm này, đối với bậc đế vương vốn đa nghi mà nói, thì thực sự có thể tạo thành hiềm khích rất to lớn!

Hoàng Phủ Hoài Hàn có cảm giác như đánh vào bịch bông, sau đó lại cảm thấy lòng đầy hậm hực! Cô nàng này nói như thế, chính là nói cho Mộ Dung Thiên Thu biết, rằng bọn hắn có hiệp nghị riêng, mà hiệp nghị này lại không có uy hiếp gì tới việc liên minh của Đông Lăng và Tây Võ! Mà cách nói như vậy, khiến cho Mộ Dung Thiên Thu thoải mái suy đoán như thế nào, thì hoàn toàn không cần phải nói nữa! Hai quân liên minh nhưng lại nghi kỵ lẫn nhau mà muốn hoàn thành việc lớn, quá khó!

Ngược lại, Quân Hạo Thiên ngồi bên kia ra vẻ an phận từ nãy đến giờ, bây giờ mới kịp phản ứng, từ khi Bắc Minh bị ba quốc gia kia làm trọng thương, bọn hắn vẫn luôn không chú ý nhiều đến chuyện ba nước kia, chỉ tập trung xử lý các vấn đề trong nước! Không biết được chuyện Đông Lăng và Tây Võ có xu hướng liên minh, nếu như hai nước này liên minh, vậy nước hắn và Nam Nhạc không phải… Nghĩ thế, hắn nhịn không được mà thoáng rùng mình

Sự run rẩy của hắn đương nhiên cũng thu hút ánh mắt của mọi người. Bầu không khí vốn đang lạnh lùng nghiêm túc vì thế mà cũng thoáng đãng hơn không ít, chỉ có điều mọi ánh mắt nhìn Quân Hạo Thiên không có một ánh mắt nào không phải là xem thường! Một người như thế mà là Hoàng đế Bắc Minh, nhớ lại Quân Lâm Uyên âm tình bất định, Hoàng đế trước của Bắc Minh kia, mọi người đều thầm cảm thán ở trong lòng, không có Quân Lâm Uyên, thế chân vạc của bốn nước cuối cùng không thể xuất hiện được nữa!

Mà ánh mắt Nam Cung Cẩm chợt lóe lên một cái, dưới đáy mắt thoáng lướt qua vẻ buồn bã và ưu thương, như thế nào mà một bao cỏ này lại được làm “Bắc Minh Hoàng” chứ, đây là sự vũ nhục đối với một người kiêu ngạo như Quân Lâm Uyên! Nghĩ thế nên nàng bất giác bóp chặt miếng ngọc lưu ly chuẩn bị cho Tiểu Kinh Lan, yên lặng thề trong lòng, Quân Lâm Uyên, huynh yên tâm! Ta sẽ vì huynh mà bồi dưỡng ra một vị đế vương ưu tú như huynh!

Hành động nhỏ của nàng hiển nhiên không qua được mắt của Bách Lý Kinh Hồng. Đôi mắt đẹp của hắn nhìn nàng một chút, rồi thu hồi lại, khuôn mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt thoáng trầm xuống.

“Đúng thế, chẳng qua chỉ là mấy chuyện nhỏ thôi mà, Tây Võ Hoàng tất nhiên sẽ không để ý!” Cuối cùng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng vì bị người khác tình kế, khóe môi lạnh lùng cong lên một nụ cười tự nhiên. Hiện giờ nếu hắn phủ nhận, sẽ khiến cho Mộ Dung Thiên Thu hoài nghi hơn nữa, nhưng nếu hắn cứ thoải mái thừa nhận như thế, ngược lại sẽ chứng tỏ được trong lòng hắn không có điều gì khuất tất!

Lúc này Mộ Dung Thiên Thu cũng nhếch môi, lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo. Ánh mắt hắn nhìn về phía Nam Cung Cẩm lại thêm phần đùa cợt, chế nhạo, chuyện nàng muốn châm ngòi ly gián, hiện nay đã sáng tỏ, hắn và Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không phải người ngu!

Nam Cung Cẩm không thèm nhìn hắn, chỉ nâng chén lên cười với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Vậy thì chúc cho chuyện của chúng ta sớm thành công!”

“…” Nếu không phải làm đế vương được dạy dỗ cẩn thận, thì hắn sự thật muốn ném cái chén của hắn qua! Nhìn điệu bộ này của nàng, hôm nay nàng không hãm hại được hắn quyết sẽ không bỏ qua!

“Đông Lăng Hoàng?” Thấy hắn ngồi yên không nhúc nhích, Nam Cung Cẩm lại thúc giục.

Ánh mắt của mọi người ở xung quanh nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy vẻ xem thường, tựa như là đang trách hắn không hiểu lễ nghi, người ta đã nâng chén lên mời như thế rồi, hắn còn không nhúc nhích. Gân xanh trên trán tên Hoàng đế nào đó giật mạnh lên mấy cái, nâng chén rượu trước mặt hắn lên, khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng mùa đông trông rất đáng sợ, mặt cười nhưng lòng không cười nói: “Việc này nhất định sẽ thành công, chỉ hy vọng đến lúc đó, Nam Nhạc không nên trách trẫm vô tình mới được!”

Lời này của hắn là muốn nói đến chuyện thống nhất thiên hạ của hắn sẽ thành công! Chỉ hy vọng khi hắn san bằng Nam Nhạc thì Nam Nhạc cũng ừng trách hắn vô tình. Mục đích của lời nói này là để cho Mộ Dung Thiên Thu nghe, biểu hiện đúng là hắn có dã tâm, nhưng cũng không liên minh với Nam Nhạc, nếu không cũng sẽ không nói mấy chuyện này trước mặt mọi người.

Nhưng, Mộ Dung Thiên Thu còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Cẩm lại làm ra vẻ nàng rất biết, rất hiểu nói: “Đương nhiên là không rồi, từ xưa đến nay, con người ta vốn là được chim quên ná được cá quên nơm, đến lúc đó mà Đông Lăng muốn quay đầu cắn một cái thì Nam Nhạc ta cũng không phải là dạng ăn chay, để xem lúc đó ai thắng ai bại!”

Lời này của nàng, chính là muốn nói rằng sau khi hai nước hợp tác, ngươi lại muốn san bằng Nam Nhạc, nhưng Nam Nhạc chúng ta cũng không phải dễ bị bắt nạt, đến khi chuyện hợp tác cùng với ngươi đã xong, sẽ chuẩn bị tái chiến một trận, đến lúc đó chúng ta cùng phân thắng bại đi! Mà chuyện “hợp tác” này là chuyện gì chứ? Tám chín phần mười chính là hợp tác diệt hai nước kia trước chứ gì?

Chiêu mê tung quyền này đánh cho Hoàng Phủ Hoài Hàn suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi! Xem ra làm Thừa tướng một năm ở Tây Võ khiến cho cô nàng này tiến bộ rất nhiều! Nói tới nói lui, hắn đã là Hoàng đế lâu như vậy mà phản bác cũng cực kỳ vất vả! Đang muốn nói thêm gì đó thì đối phương đã nâng chén rượu lên, rồi uống cạn!

Thế là những lời phản bác Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn nói bị kẹt lại trong họng, nửa câu cũng không thể nói ra! Người ta đã uống hết rượu rồi mà hắn còn ngồi đấy mà chần chừ do dự, chẳng phải khiến cho người khác thấy hắn tuy là vua của một nước mà lại vô cùng thiếu quyết đoán sao? Do đó dù có nhiều lời muốn nói thì trước tiên cứ phải nuốt xuống, uống hết rượu rồi nói tiếp!

Nghĩ thế nên hắn ngửa đầu uống cạn rượu trong chén! Sau khi uống xong, hắn lại muốn tiếp tục giải thích: “Nam…”

Nhưng mới nói được một chữ, Nam Cung Cẩm đã cắt ngang hắn, nhìn Mộ Dung Thiên Thu rồi nói: “Tây Võ Hoàng, bản cung có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ngươi!”

Người ta có chuyện muốn bàn bạc, còn là chuyện quan trọng, Hoàng Phủ Hoài Hàn hiển nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ mà im lặng, ngồi ở một bên không nói một câu, chờ người ta nói xong, hắn sẽ tiếp tục giải thích.

Mà Mộ Dung Thiên Thu đang có rất nhiều hoài nghi với tình hình hiện nay, nghe Nam Cung Cẩm nói thế bèn ngẩng đầu cười nhìn nàng: “Không biết Hoàng hậu Nam Nhạc có chuyện quan trọng gì vậy?”

“Bản cung biết Định Viễn Hầu của quý quốc hiện nay còn chưa kết hôn, bản cung có ý muốn gả nghĩa muội của mình cho hắn, không biết Tây Võ Hoàng nghĩ thế nào?” Trên mặt Nam Cung Cẩm bất giác có chút khẩn cầu. Đúng thật là nàng muốn Mộ Dung Thiên Thu đáp ứng chuyện này, nếu không chuyện Linh Nhi muốn bước chân vào cổng Lãnh gia căn bản là chuyện mơ mộng hão huyền!

Nàng vừa nói chuyện này ra, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút! Hoàng hậu đang muốn làm gì? Gả nghĩa muội đến Tây Võ, đây là muốn liên minh với Tây Võ sao? Nhưng để liên minh không phải là gả cho Hoàng đế hoặc thân vương sao? Định Viễn Hầu kia, là con trai của cậu Mộ Dung Thiên Thu, đây là bên nhà ngoại, chuyện gả đi này sẽ tạo được hiệu quả liên minh sao?

Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng có chút lạnh lùng, luôn cảm thấy chuyện này có gì đó hơi quỷ dị không nói nên lời và vô cùng kỳ quặc! Nhưng xét thân phận của hai người này mà nói Nam Nhạc muốn mượn cơ hội liên minh với Tây Võ thì có chút gượng ép!

Mộ Dung Thiên Thu hơi sững sờ một chút rồi nói: “Nghĩa muội của Hoàng hậu Nam Nhạc sao?”

Thực ra chuyện này còn có vấn đề về thân phận, nghĩa muội của Hoàng hậu, xét cho cao thì cũng là nghĩa muội của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng mà không thừa nhận, vậy sẽ chẳng là gì cả. Cô ấy cũng chỉ là một cô gái có quan hệ cá nhân với Hoàng hậu, không được coi là có thân phận cao quý. Thế nhưng Lãnh Vũ Tàn lại thực sự là hoàng thân quốc thích, thân phận cao quý không cần nói thì ai cũng biết!

“Nghĩa muội của Hoàng hậu đương nhiên cũng là nghĩa muội của trẫm. Truyền ý chỉ của trẫm, phong làm Quận chúa, phong hào Sính Đình.” Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh thản nhiên nói, cũng gián tiếp thừa nhận lời của Mộ Dung Thiên Thu.

“Rõ! Nô tài sẽ cho người đi truyền chỉ ngay!” Tiểu Miêu Tử ở bên cạnh the thé giọng nói.

Nam Cung Cẩm có chút tán thưởng nhìn Bách Lý Kinh Hồng, phong làm Quận chúa, có phong hào, nhưng không có đất phong, người trong tông tộc sẽ không phản đối, dù sao thì Quận chúa cũng là nhất phẩm quý nữ, không thể tự nhiên há miệng ra phong bậy bạ được. Hiện nay không cho đất phong, chỉ là một cái danh hào, khác hẳn so với có phong đất. Kiểu Quận chúa như thế này, nói cách khác là chỉ để cho êm tai, nhưng luận về thân phận lại tuyệt đối là xứng đôi!

Quận chúa kết thân với Hầu gia à?

Tất cả mọi người đều phát ngốc! Ngươi nói đây là kiểu thông gia gì, đây là kiểu hôn nhân gì? Một người đột nhiên làm Quận chúa, cùng với một người là họ bên ngoại của Hoàng đế nước khác, cái này… Đây là một loại thông gia rất bình thường, thế nhưng lại được đề xuất trong yến hội tầm cỡ quốc tế, Hoàng hậu nương nương lại tự mình đề nghị với Hoàng đế nước khác. Cuối cùng là như thế nào?

“Hoàng hậu Nam Nhạc có điều không biết, vài ngày trước, người yêu của vị biểu đệ này của trẫm đã tự sát rồi, hắn cũng đã thề, cả đời này không cưới vợ nữa! Cho nên đề nghị của Hoàng hậu, trẫm chỉ sợ không thể đáp ứng được!” Mộ Dung Thiên Thu cự tuyệt, nhưng toàn bộ đều là lời nói thật. Sau khi cô gái lầu xanh kia chết, biểu đệ được xưng là một trong bát đại công tử Tây Võ của hắn, hiện nay đã chán chường đến nỗi không ra con người nữa rồi!

Hắn vốn cho là mình vừa nói như thế, Nam Cung Cẩm sẽ đánh trống lui quân, hoặc là sẽ thấy thất vọng, không ngờ con mắt nàng lại sáng lên một cái, có vẻ như rất cao hứng, vì Linh Nhi mà chán chường đến như thế, vậy rõ ràng là hắn thật sự có tình cảm với Linh Nhi! Nàng có thể không cao hứng sao? Lần này ánh mắt nàng nhìn Mộ Dung Thiên Thu lại càng tha thiết hơn: “Nhưng dù là như thế, bản cung cho rằng nếu như Tây Võ Hoàng tự mình tứ hôn, Định Viễn Hầu của quý quốc nhất định sẽ đáp ứng, dù sao thì lệnh vua cũng khó cưỡng!”

Cho dù là không để ý tới tài sản và tính mạng của bản thân, hắn cũng phải nghĩ tới toàn bộ nhân khẩu từ trên xuống dưới của Lãnh gia chứ!

Mộ Dung Thiên Thu kìm không được mà tự nhủ trong lòng, đúng vậy, nếu trẫm hạ chỉ, hắn nhất định sẽ đáp ứng, nhưng về sau hắn sẽ hận trẫm đến chết, sẽ không tiếp tục coi trẫm là biểu huynh nữa? Nhưng, nhìn ánh mắt đầy tha thiết và mong ngóng của Nam Cung Cẩm đang nhìn hắn, bên trong cặp mắt phượng kia lóe lên ánh sáng rực rỡ, giống y hệt lúc còn ở Tây Võ mỗi khi có chuyện muốn cầu cạnh mình, không khỏi khiến trong lòng hắn hơi xúc động! Xem ra, cho dù đi tới nơi nào, hắn vẫn không có cách nào từ chối yêu cầu của nàng, vô cùng cưng chiều và dung túng một người lâu ngày sẽ biến thành một thói quen!

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng rồi nói: “Hoàng hậu Nam Nhạc đã có nhã hứng như thế, trẫm đáp ứng là được chứ gì!” Dù sao thì nếu thật sự Lãnh Vũ Tàn cả đời không cưới ai nữa, hắn làm biểu huynh cũng có chút lo lắng, đã như vậy, đáp ứng hôn sự này cũng không phải hoàn toàn không tốt. Hắn đành tự an ủi mình như vậy thôi!

Trên mặt Nam Cung Cẩm hiện lên sự cảm kích: “Vậy thì đa tạ Tây Võ Hoàng! Bản cung vô cùng cảm kích!” Nàng thật sự vô cùng cảm kích!

Tình hình diễn ra thế này khiến cho chúng đại thần cảm thấy như lọt vào sương mù! Hoàn toàn không rõ Hoàng hậu định làm gì.

Mà Hoàng Phủ Hoài Hàn ở một bên, nghe chuyện này, cũng nghe không ra tin tức gì nên cũng không còn quan tâm nữa. Thấy bọn họ có vẻ như đã nói chuyện xong, thế nên lại chuẩn bị giải thích hắn không hề liên minh với Nam Nhạc: “Nam…”

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ có một người nghĩa muội này, ngài nhất định phải giúp thần thiếp chuẩn bị đồ cưới cho muội ấy thật chu đáo mới được!” Nam Cung Cẩm như cố tình không để Hoàng Phủ Hoài Hàn nói chuyện, hắn vừa mở miệng thì nàng liền quay đầu nói chuyện với Bách Lý Kinh Hồng. Tim hắn lạnh buốt đi, không ngờ có ngày Nam Cung Cẩm nàng còn tự xưng “thần thiếp”! Hắn vốn cho rằng sau khi bị Hoàng Phủ Hoài Hàn biến thành cung nữ, sẽ không có cơ hội như thế nữa. Nhưng nàng lại tự xưng với Bách Lý Kinh Hồng như vậy khiến cho hắn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!

Bách Lý Kinh Hồng nghe thấy thế thì thản nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Mà mọi người đều biết rằng Hoàng thượng ít nói, cho nên cũng không kỳ quái.

“Vậy thì thần thiếp xin thay mặt Quận chúa Sính Đình đa tạ Hoàng thượng!” Nam Cung Cẩm cười tươi như hoa.

Nàng nói xong, cả điện đều chìm trong tĩnh lặng.

Hoàng Phủ Hoài Hàn thấy mọi người đã im lặng được một lúc, có vẻ như cơ hội giải thích của bản thân đã tới, nên lại mở miệng: “Nam…”

“Thực sự phải cảm tạ Tây Võ Hoàng vì chuyện này rất nhiều, nếu không được Tây Võ Hoàng tác thành thì nghĩa muội của bản cung không thể có được một mối nhân duyên tốt như thế!” Đúng là nàng không muốn để cho Hoàng Phủ Hoài Hàn nói chuyện! Nực cười, nếu để hắn giải thích rõ ràng, kế châm ngòi ly gián của nàng không phải là đổ sông đổ biển hay sao!

Mọi người đều nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn bằng ánh mắt đầy cảm thông! Không biết là Hoàng hậu vô tình hay cố ý mà cứ nhiều lần cắt ngang hắn như thế, đây là Đông Lăng Hoàng đấy, thế mà ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có, ôi dào, thật khiến cho người ta không khỏi thông cảm!

Còn Mộ Dung Thiên Thu thì cười mà như không cười nhìn sắc mặt đã hoàn toàn tái đi của Hoàng Phủ Hoài Hàn một chút, sau đó lại cười khẽ với Nam Cung Cẩm, nói một câu hai nghĩa: “Hoàng hậu Nam Nhạc đã mở lời với trẫm như vậy, sao trẫm có thể không đồng ý được chứ?”

Hắn vừa nói câu này, trên mặt Nam Cung Cẩm thoáng hiện một chút xấu hổ, nhưng là chỉ trong chớp mắt, không để lại bất cứ vết tích không nên có nào. Chỉ giả ngu nói: “Tây Võ Hoàng thật khách sáo quá!”

Lần này Hoàng Phủ Hoài Hàn đã tức giận đến mức muốn sụp đổ, nhưng hắn không vội vã nói gì, ngược lại là im lặng một lúc, hắn không phản đối, cũng không ngốc đến nỗi lại muốn tranh luận với Nam Cung Cẩm, mà là quay đầu, muốn trực tiếp giải thích với Mộ Dung Thiên Thu chuyện này: “Tây Võ…”

“A, đúng rồi, Tây Võ Hoàng, đại hôn này nhất định phải chọn ngày lành tháng tốt, ngài thấy ngày mười lăm tháng này như thế nào? Ngày này mặc dù là hơi sớm một chút nhưng cũng là sớm giải tỏa lo lắng trong lòng bản cung!” Nam Cung Cẩm bỗng hô lên, như vừa chợt nhớ ra chuyện này vậy.

Lần thứ tư bị ngắt lời khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy đầu của hắn như muốn nổ tung! Hắn hung hăng nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch! Trong lòng đã nghĩ đến trăm nghìn phương pháp đâm chém Nam Cung Cẩm thành trăm nghìn mảnh, nhưng vẫn cảm thấy khó có thể tiêu được mối hận trong lòng hắn! Hiện tại hắn chỉ cảm thấy, có giải thích nữa hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là... hắn muốn nói chuyện! Hắn không muốn bị ngắt lời nữa! Như thế mới có thể cứu vãn được thể diện của hắn lại chứ!

Nhất là khi nhìn thấy tên tân quân nhát như chuột của Bắc Minh kia đang dùng một loại ánh mắt vô cùng cảm thông nhìn hắn, hắn càng cảm thấy đây là sự vũ nhục lớn lao đối với hắn! Quân Hạo Thiên là một cái bao cỏ như thế, có tư cách gì dùng ánh mắt như vậy nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn?! Thật sự là tức chết hắn mà!

Đám đại thần Nam Nhạc đều ho khan cúi đầu xuống, chuyện ngắt lời người khác này là vô cùng không lễ phép, nhưng trong yến hội Hoàng hậu nương nương lại ngắt lời Đông Lăng Hoàng đến bốn lần! Theo nguyên tắc mà nói, bọn hắn thân là thần tử Nam Nhạc, nên cảm thấy xấu hổ vì Hoàng hậu của bọn hắn không biết lễ nghi, nhưng nhìn dáng vẻ vừa gượng gạo vừa như bốc hỏa của Đông Lăng Hoàng kia lại rất khôi hài, khiến cho bọn hắn chỉ muốn ôm bụng cười ngặt nghẽo thôi, thời gian đâu mà nhàn rỗi đi quan tâm xem Hoàng hậu có lễ phép hay không! Dù sao thì Đông Lăng cũng có mưu đồ xâm chiếm Nam Nhạc, thậm chí là không thèm che giấu, làm nhục hắn một chút cũng tốt!

Mộ Dung Thiên Thu nghe thế cũng hơi đồng tình nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn một chút, một tên Hoàng đế mà bị người ta ngắt lời bốn lần, đúng là cũng rất mất mặt! Sau khi nhìn, hắn lại nói với Nam Cung Cẩm: “Nếu Hoàng hậu Nam Nhạc đã nói mười lăm tháng này là ngày hoàng đạo, vậy thì cứ chọn luôn mười lăm đi!”

“Bản cung còn có một chuyện muốn nhờ!” Nam Cung Cẩm làm thế này cũng hơi có phần được voi đòi tiên, nhưng vì hạnh phúc của Linh Nhi, nàng không thể không mặt dày mà nói.

Mộ Dung Thiên Thu nhíu mày: “Mời Hoàng hậu Nam Nhạc nói!” Bé con này xem ra là có vẻ không chút kiêng kỵ, chẳng lẽ nhìn hắn thật sự dễ nói chuyện như thế sao?

“Thực ra, nghĩa muội của bản cung cũng là người Tây Võ. Nàng chính là con gái của phú thương Dương Châu của Tây Võ, cho nên hôn sự này cũng coi như là hôn sự nội bộ nước Tây Võ, cho nên bản cung hy vọng là sau này cho dù Tây Võ và Nam Nhạc có như thế nào, cũng đều sẽ không liên lụy tới người nghĩa muội này của bản cung!” Tình trạng hiện nay đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, bốn nước sẽ chiến loạn trong ít ngày nữa, nàng cũng không muốn Linh Nhi bị gả đi không bao lâu lại bị binh lính Tây Võ thù hận, gặp phải nhiều khó khăn!

Mộ Dung Thiên Thu hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Xem ra là Hoàng hậu Nam Nhạc cũng thật lòng yêu thương người nghĩa muội này nhỉ.” Hắn nói ra một câu giống như trào phúng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Cẩm có chút chán nản, hắn lại chợt không nỡ, thở dài một tiếng trong lòng, rồi tiếp tục nói: “Trẫm đáp ứng là được chứ gì!”

“Vậy thì thật cảm tạ Tây Võ Hoàng! Tây Võ Hoàng cứ nói đùa, đối với nghĩa muội của mình, đương nhiên là bản cung phải cưng chiều rồi!” Mặc dù nha đầu chết tiệt Linh Nhi kia còn chưa đối xử được với nàng đến mức là không giấu giếm chuyện gì, để nói cả cho nàng chuyện này. Nhưng cô ấy cũng tuyệt đối trung thành, sao nàng có thể không giúp cho được?

Nói đến đây thì câu chuyện này coi như cũng kết thúc rồi! Hoàng Phủ Hoài Hàn nín nhịn một lúc lâu muốn lên tiếng biện hộ cho mình, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lạnh lùng nói: “Trẫm……”

“Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, nào, chúng ta cùng nhau nâng chén!” Nam Cung Cẩm cười, nâng chén trong tay mình lên cao.

Lần này, chúng đại thần đều không nhịn được muốn cười trộm! Lần thứ năm! Lần thứ năm bị ngắt lời! Đáng thương cho Đông Lăng Hoàng, cuối cùng là hắn đã đắc tội với Hoàng hậu bọn hắn như thế nào mà ra nông nỗi này!

Trong lòng bọn họ thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt còn tỏ ra rất đứng đắn, đứng thẳng lên, giơ chén lên cao, cao giọng chúc mừng: “Chúc Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương trăm năm hạnh phúc, chúc cho Nam Nhạc ta phồn vinh hưng thịnh!”

Sau đó cùng nhau uống một hơi cạn rượu ngon trong chén!

Chuyện này khiến cho mặt mày Hoàng Phủ Hoài Hàn xanh lét, ngồi ở chỗ của hắn, cắn răng uống cạn rượu trong chén, sau đó đập mạnh chén xuống bàn! Bộc lộ trọn vẹn tâm trạng không tốt của đế vương cho mọi người thấy!

“Bộp!” một tiếng thật lớn, tự nhiên cũng khiến cho không ít người thầm run lên một cái! Con thỏ rơi vào đường cùng còn cắn người, khí thế uy nghiêm khi Hoàng đế tức giận cũng không phải là chuyện đùa!

Mà Nam Cung Cẩm tựa như bây giờ mới chú ý tới Hoàng Phủ Hoài Hàn, quay đầu nhìn đối phương, có chút quan tâm hỏi thăm: “Đông Lăng Hoàng sao thế? Đúng rồi, lúc trước hình như ngươi có chuyện muốn nói, nhưng lại không khéo bị bản cung ngắt lời, không biết Đông Lăng Hoàng muốn nói chuyện gì, ngươi nói đi?”

“Trẫm...” sau khi một từ “trẫm” vọt ra từ trong miệng hắn, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại choáng váng! Hắn muốn nói cái gì? Hắn chỉ biết là, lúc đấy hắn muốn nói cái gì đó, nhưng hết lần này tới lần khác bị ngắt lời, khiến hắn rất tức giận, sau khi bị ngắt lời sáu lần, trong lòng hắn chỉ còn có giọng nói gào thét vang vọng lên với hắn rằng “hắn muốn nói chuyện!”, nhưng hiện giờ đột nhiên được nói chuyện, hắn lại quên mắt hắn muốn nói gì!

Hắn cảm thấy như nghẹn ở trong họng, còn trong đầu hắn thì như bị đóng băng! Nhưng người khác nhìn biểu hiện của hắn như là biểu hiện của một tên ngốc vậy! Thế là, khóe miệng tên Hoàng đế nào đó giật mạnh vài cái, cố gắng chịu đựng sự kích động như muốn ói máu nói: “Trẫm không có lời gì muốn nói!”

Hắn còn có lời gì muốn nói được chứ? Bây giờ hắn đã tức đầy bụng rồi! Hiện tại hắn không muốn nói cái gì cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.