Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 50: Rất yêu anh




“Là thư của Mạch đại ca gửi tới sao?” Vì ngoại trừ cô và Ôn Đình Trạm, cũng chỉ có Mạch Khâm mới sai bảo được Tiểu Quai Quai.

“Là thư Qua cô nương tự tay viết, gửi đến Đế đô, Sĩ Duệ để Tiểu Quai Quai đưa tới.” Ôn Đình Trạm giải thích. Để phòng ngừa vạn nhất, cậu để Tiểu Quai Quai lại Đế đô, vì vậy khi cậu lấy thư và thiệp mời xuống, liền để Tiểu Quai Quai cất cánh ngay. Phương hướng tất nhiên là Đế đô, sau đó cậu đưa thư của Qua Vô Âm cho Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhận lấy rồi xem một chút, trong thư Qua Vô Âm nhắc đến năm nay hoặc năm sau Vân Phi Ly sẽ xuất quan. Tu vi của hắn rất có tiến bộ, đã hấp thu triệt để những thứ Vân phu nhân cho hắn trong quá khứ, bớt đi một tai họa về sau, còn nhắc đến năm ngoái Vân phu nhân vốn vì Vân Viên mà chết, Phiêu Mạc Tiên tông bây giờ có thể nói là vô cùng ảm đạm. Vân Phi Ly tìm nàng bàn bạc, hi vọng hôn lễ của bọn họ có thể làm Phiêu Mạc Tiên tông khôi phục một chút tinh thần phấn chấn. 

Bọn họ là người thế ngoại, cũng không có quy định ba năm đạo hiếu, thông thường người thân qua đời trong vòng nửa năm không thể làm việc vui để tỏ lòng tôn trọng đối với người đã mất. Theo Qua Vô Âm nói, Vân phu nhân đến tháng sáu cũng đã qua đời hơn nửa năm rồi.

“Phiêu Mạc Tiên tông liên tục gặp vận rủi.” Dạ Dao Quang than thở, cô nghĩ tới tông chủ Phiêu Mạc Tiên tông và đại trưởng lão Vân Lạp đều là tai bay vạ gió.

Đối với chuyện này, Ôn Đình Trạm luôn giữ yên lặng, ngược lại nói: “Kế tiếp chúng ta có việc bận, chỉ mong không xảy ra chuyện phiền toái nữa.” 

Dạ Dao Quang nhún vai, bất đắc dĩ nói với Ôn Đình Trạm: “Muội trời sinh chính là bị phiền phức quấn thân, chàng đó, phải chia sẻ với muội, đừng mong thanh nhàn một mình.”

Từ kiếp trước đến bây giờ, Dạ Dao Quang không biết có phải vì đặc thù nghề nghiệp của cô hay không, cô luôn mở ra một đống lớn chuyện. Đương nhiên kiếp trước cũng do cô muốn dùng bận rộn để làm tê liệt bản thân, khi đó một lòng chỉ muốn mình không rảnh rỗi, tu luyện được suôn sẻ, cô sẽ đi tìm rất nhiều chuyện nhưng trong lúc vô tình đã làm gián đoạn tài nguyên của rất nhiều người, khiến không ít người ghi hận. Do đó, tạo thành thói quen không rảnh rỗi, kiếp này ngược lại, cho dù cô không đi tìm chuyện, chuyện cũng tới tìm cô.

“Có thể vì Dao Dao giải sầu, là may mắn của ta.” Đôi mắt Ôn Đình Trạm tỏa ra vẻ ôn nhu. 

Đây cũng không phải lời ngon ngọt Ôn Đình Trạm nói để Dạ Dao Quang vui vẻ, mà phát ra từ tận đáy lòng. Cậu thật sự rất hưởng thụ đồng thời cam tâm tình nguyện làm việc này, bởi vì như vậy mới có thể nâng cao hình tượng của cậu trong lòng Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang không biết suy nghĩ trong lòng Ôn Đình Trạm, khóe môi giương lên, vui vẻ xoay người vào phòng mình: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được.” Ôn Đình Trạm gật đầu. 

Hai người cách một cánh cửa nhìn đối phương một lúc lâu, rõ ràng ở cùng một nơi, lại có thể sinh ra không nỡ. Nhưng đây là thánh địa Phật môn, thể hiện sự tôn trọng đối với Nguyên Ân đại sư, Ôn Đình Trạm cũng sẽ không mặt dày chen vào ổ chăn Dạ Dao Quang, mặc dù cậu không làm gì cả.

Cuối cùng hai người giằng co một lúc, vẫn là Dạ Dao Quang khép cửa phòng trước, Ôn Đình Trạm đứng ngoài cửa một lát rồi xoay người rời đi.

Một đêm, hai người đều ngủ ngon. Ngày hôm sau, bọn họ chào từ biệt Nguyên Ân đại sư, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm trở lại thôn Đỗ Gia dặn dò vài việc, ở lại ba ngày. Chớp mắt chính là cuối tháng tư, Ôn Đình Trạm còn có sáu, bảy ngày nghỉ, hai người đang chuẩn bị khởi hành về Đế đô thì Ôn Đình Trạm lại nhận thư do Tiểu Quai Quai từ Đế đô đưa đến. Lần này sau khi xem xong, sắc mặt Ôn Đình Trạm trầm trọng. 

“Đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Dao Quang vội vàng hỏi:

“Là đám người Văn tử đã xảy ra chuyện?”

Dạ Dao Quang rất ít khi nhìn thấy sắc mặt Ôn Đình Trạm nặng nề như vậy. 

“Không phải.” Ôn Đình Trạm đưa thư cho Dạ Dao Quang.

“Là thê tử Tần Đôn đột nhiên mắc bệnh lạ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.”

Trong thư nhắc tới nguyên nhân hậu quả, Đường thị thê tử Tần Đôn một tháng trước đột nhiên đêm khó ngủ, lúc đầu đại phu đều nói đây là căn bệnh lưu lại sau khi Đường thị sinh con nên Đường thị không lo nghĩ nhiều, uống thuốc an thần, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Đường thị vẫn không ngủ ngon giấc, nửa tháng trước bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm, vào đêm mấy ngày trước hoảng sợ phát hiện trong mắt đột nhiên nổi lên ánh sáng màu lục, ánh sáng như hai ngọn đèn lồng trong đêm tối vô cùng nổi bật, suýt nữa dọa Tần Đôn phát sợ. Tần Đôn vội vã lay Đường thị, kết quả Đường thị đột nhiên đưa hai tay lên bóp cổ Tần Đôn, cuối cùng Tần Đôn phải đánh ngất. Nhưng từ đó Đường thị không tỉnh lại... 

“Chỉ sợ không phải tật bệnh bình thường.” Dạ Dao Quang xem xong thư của Tần Đôn, nhướng mày. Tần Đôn hy vọng vào y thuật Ôn Đình Trạm, có thể đó cũng không phải là chứng bệnh bình thường, nếu không có ban đêm không ngủ được, thì có chút giống chứng mộng du.

“Chàng trở về Đế đô, muội đi xem cho.”

Còn mấy ngày nữa Ôn Đình Trạm sẽ bắt đầu vào triều, Tần Đôn lại làm Huyện lệnh ở huyện Trường Thanh ở phủ Phượng Tường. Chỗ bọn họ lại cách phủ Phượng Tường hai ngàn dặm, mà từ phủ Phượng Tường đến Đế đô cũng là hai ngàn dặm. Cho dù cưỡi Tuyệt Trì, đi một vòng như vậy, đến Đế đô sợ rằng mất sáu bảy ngày, Ôn Đình Trạm hoàn toàn không kịp. 

“Ta và muội cùng đi xem sao.” Ôn Đình Trạm suy nghĩ một lát mới nói:

“Muội dẫn ta đi.”

Dạ Dao Quang ngự kiếm, từ nơi này đến huyện Trường Thanh chỉ mất một ngày. 

“A Trạm, chàng nghe muội về Đế đô trước, muội biết chàng không muốn xa muội, có thể chuyện này không thể giải quyết trong một hai ngày, phải kéo dài bao nhiêu ngày, muội cũng không biết. Chàng vừa mới vào triều, không thể vì vậy mà để người ta nói được. Muội đi huyện Trường Thanh trước, nếu không giống như muội nghĩ, muội sẽ truyền tin cho Mạch đại ca.” Dạ Dao Quang giải thích:

“Chàng cứ yên tâm đi, muội nhất định sẽ sớm trở về Đế đô.”

Ôn Đình Trạm không nói gì, đôi mắt đen láy như trân châu lẳng lặng nhìn Dạ Dao Quang, tự tay vén ngọn tóc rủ xuống của Dạ Dao Quang ra sau tai, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô: “Dao Dao, đã ba năm ta không tổ chức sinh nhật cho nàng rồi.” 

Dạ Dao Quang mới nghĩ đến đầu tháng năm là sinh nhật cô, cũng còn mười ngày nữa. Thì ra Ôn Đình Trạm vì chuyện này mới không muốn xa cô, quả nhiên chuyện của cô bao giờ cậu cũng ghi nhớ trong lòng.

Trong lòng ấm áp, hai tay Dạ Dao Quang nâng mặt Ôn Đình Trạm, kéo đầu cậu xuống, kê trán mình vào trán cậu: “Muội vốn không giữ chuyện này trong lòng, nhưng muội luôn ghi nhớ tâm ý của chàng trong lòng. Không phải là còn mười ngày sao? Mười ngày này chàng hãy tốn chút tâm tư chuẩn bị tiệc rượu sinh nhật cho muội, chuẩn bị lễ vật muội thích, nhất định phải để muội kinh ngạc. Ngày mùng bốn tháng năm muội nhất định sẽ gạt bỏ hết khó khăn chạy về được không?”

Hai tay Ôn Đình Trạm trùm lên tay cô, đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô, mím môi một lúc lâu mới nói: “Được, ta ở Đế đô chờ nàng.” 

Dạ Dao Quang lập tức hung hăng hôn một cái lên mặt Ôn Đình Trạm: “Thật ngoan.”

Vì giải trừ nỗi khổ tương tư của Ôn Đình Trạm, cũng là không yên lòng, Dạ Dao Quang cưỡi Thiên Lân đưa Ôn Đình Trạm đến Đế đô trong một ngày rồi nghỉ ngơi một đêm ở phủ Trạng nguyên đã được sắp xếp xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.