Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 44: Mơ mộng hão huyền (Gặp lại)




Lạc Điệp Y vươn tay, không ngừng bói vào muốn lấy Trừng Ảnh Kiếm.

Nhưng khiến nàng hỏng mất chính là, cấm chế bên ngoài Trừng Ảnh Kiếm quả thật quá cường đại, nàng có cố duỗi đến mức nào cũng không thể duỗ vào… Việc này, chỉ có thể tự mình nghĩ cách, người khác không thể hỗ trợ.

“Không, không, Trừng Ảnh Kiếm của ta…” Lạc Điệp Y gấp đến mức phát khóc, thật giống như trước mặt nàng không phải là Trừng Ảnh Kiếm mà là cha mẹ nàng chết vậy, khóc thê thảm cực kỳ. 

Tô Lạc đều hết chỗ nói rồi.

Chính là, mặc kệ Lạc Điệp Y có kích động đánh đấm cấm chế kia tới mức nào thì cũng không làm gì được.

Linh lực trên người Lạc Điệp Y vốn chỉ còn lại có một chút, nàng lại lăn qua lộn lại như vậy, hơn nữa sự tình quá mức đột nhiên, tinh thần của nàng rốt cuộc không chịu nổi, thân mình ngã xuống, hoàn toàn té ngã trên đất. 

Trong lúc nhất thời, bốn phía đều yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Một hàng tám người, bảy người đều đã thí nghiệm xong, cũng chỉ còn một mình Tô Lạc chưa động tay.

“Ầm ầm ầm!” 

Bên ngoài, dòng khí màu đen không ngừng va chạm vào cấm chế, mọi người đều cảm giác được khí huyết cuồn cuộn, đầu váng mắt hoa.

“Mau, lại không rút Trừng Ảnh Kiếm ra, tất cả chúng ta đều xong rồi!” Lạc Hạo Thần gấp đến độ rống giận.

Lạc Hạo Thần nói cũng không hề khoa trương. 

Theo thời gian trôi qua, dòng khí màu đen càng ngày càng thô tráng, lực va chạm cũng càng ngày càng mạnh, cấm chế bảo hộ sắp lung lay sụp đổ, tựa hồ ngay sau đó sẽ nát tan ngay lập tức.

“A! Không tốt rồi!” Lý Dao Dao mới vừa tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một dòng khí màu đen chui vào.

Mọi người nhìn theo nàng tầm mắt, thấy vậy không khỏi khiếp sợ. 

“Mau! Màu đen dòng khí đã tiến vào, mau rút Trừng Ảnh Kiếm!”

Nếu đã có thể tiến vào một chút, như vậy, sau này sẽ càng ngày càng nhiều, cho đến khi chỗ này tràn ngập dòng khí màu đen.

Nhưng mà! 

Ai sẽ đi rút Trừng Ảnh Kiếm?

Nam nhân khẳng định là không được. Bốn người đều đã từng thí nghiệm qua một lần.

Trong bốn nữ nhân, Lý Dao Dao, Lạc Điệp Y và Tử Nghiên đều đã thử qua, các nàng đều không được. 

Hiện tại…

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhất trí mà nhìn chăm chú vào Tô Lạc.

Từng đôi mắt như một bầy sói đói phát ra ánh sáng xanh lấp lánh, nhìn đến mức Tô Lạc sởn cả tóc gáy. 

Tô Lạc buồn bực mà vò đầu: “Các ngươi xác định muốn ta thử?”

“Thử xem, không quá đáng ngại.” Lạc Hạo Thần coi ngựa chết như ngựa sống mà ráng cứu vãn: “Ngươi còn cọ tới cọ lui cái gì, nhanh đi, tánh mạng của tất cả mọi người đều nằm trong tay ngươi.”

Tô Lạc tức khắc cảm thấy trách nhiệm trọng đại. 

“Vậy được, ta nỗ lực thử một lần.” Nói thật, Tô Lạc cũng không có chút tự tin nào với chính mình.

Đương nhiên, người khác cũng không tin tưởng nàng chút nào, chỉ là không muốn bỏ đi hy vọng cuối cùng mà thôi.

“Nha đầu, không cần miễn cưỡng.” Nam Cung Lưu Vân nắm tay Tô Lạc, dẫn nàng đến trước thân kiếm Trừng Ảnh, yên lặng nói: “Thử xem, không được thì chúng ta nghĩ biện pháp khác.” 

Ngay cả Nam Cung Lưu Vân cũng không ôm một hy vọng với Tô Lạc, hắn đánh cuộc vậ khí của nàng nhiều hơn.

Bởi vì thân thể của Tô Lạc yếu ớt đến  như vậy, đi vài bước đều phải thở dốc, sao có thể rút Trừng Ảnh Kiếm ra chứ?

Tô Lạc thở dài, vươn tay… 

Quả nhiên, bên ngoài Trừng Ảnh Kiếm có một lớp cấm chế rất mạnh, chỉ vừa tiếp xúc một chút, chấn động bên ngoài cấm chế cũng đã bắn ngược Tô Lạc ra.

Vốn tất cả mọi người mắt đều đang trông mong mà nhìn Tô Lạc, nhưng lại nhìn thấy tay nàng còn chưa vói được vào bên trong lớp cấm chế đã bị bắn ngược trở ra ngoài, hơn nữa thân mình của nàng còn bởi vì chấn động mà té ngã trong lòng ngực Nam Cung Lưu Vân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.