Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 39: Đam mê đặc biệt




Nhan Tuyết liếc mắt nhìn đám người xung quanh, đúng là vừa nãy cô có hơi kích động.

Nhan Tuyết hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận đang bùng lên: “Kiều Khởi tiểu thư, tại sao cô lại cứ nhắm vào tôi? Hiện tại tôi mới là người bị mất đồ, tôi chỉ muốn tìm lại thứ mà mẹ tôi để lại cho tôi mà thôi.”

Minh Thù vẫn khen phiếu đổi đồ ăn vặt như thường lệ: “Vì cô rất đáng yêu.” 

Nhan Tuyết: “???”

Minh Thù quay đầu nhìn Nguyễn Tiểu Liên: “Cô giải thích một chút đi, tại sao cô lại đi vào phòng thay đồ?”

Lúc này tất cả mọi người đều im lặng, giọng nói nhỏ nhẹ của Nguyễn Tiểu Liên vang lên, cô đem tất cả chuyện lúc trước kể ra một lần. 

Phong Hoành có chuyện cần bàn bạc nên bảo cô đứng ở dưới chờ một lát, thế nhưng có một người làm không cẩn thận va vào làm bẩn quần áo của cô.

Sau đó, người làm kia đưa cô tới phòng thay đồ thay quần áo.

Sau khi thay quần áo xong, cô không hề đụng vào bất kỳ vật gì ở phòng thay đồ. 

Đúng thật là quần áo trên người Nguyễn Tiểu Liên hiện giờ rất khác so với lúc Minh Thù nhìn thấy lần đầu tiên.

“Phát sinh thêm một nghi vấn nữa, người làm nhà họ Úc đều biết phòng thay đồ ấy là của Nhan tiểu thư, tại sao họ lại còn dẫn khách đi vào trong đó? Chẳng lẽ nhà họ Úc to như vậy lại không có phòng thay đồ nào dành cho khách?”

Nhà họ Úc đương nhiên là có chuẩn bị phòng thay đồ cho các nữ khách mời, thậm chí còn cẩn thận chuẩn bị thêm lễ phục đề phòng trong bữa tiệc phát sinh điều gì ngoài ý muốn. 

Nhan Tuyết nắm chặt tay lại: “Vì hôn lễ ngày hôm nay có rất nhiều người được tạm thời mời tới làm việc, có lẽ là lần đầu tới nên họ vô tình nhầm lẫn thôi.”

“Cũng có lý.” Minh Thù gật đầu.

Nhan Tuyết thấy thế thở phào nhẹ nhõm. 

Dường như Minh Thù nhận thấy mọi chuyện quá rắc rối, cô liền đột ngột đi về phía Nhan Tuyết.

Nhan Tuyết theo bản năng lùi về sau nửa bước, nhìn cô gái đang đi tới mà trong lòng trở nên hoảng loạn.

Minh Thù bỗng nhiên giơ tay lên, sắc mặt Nhan Tuyết chợt trắng bệch như sắp che đầu hét chói tai đến nơi. 

“Tôi không đánh cô, khẩn trương cái gì.” Minh Thù hạ tay xuống, cầm chiếc điện thoại di động lắc lắc trên tay: “Tôi cho cô xem một bảo bối.”

Mọi người: “…”

Ấy vậy mà bộ dạng vừa rồi không phải là muốn đánh người. 

Nhan Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động tối đen, Minh Thù ấn xuống một cái tấm ảnh chụp hiện lên trong mắt của cô.

Nhan Tuyết ngay lập tức trở nên hốt hoảng vội che điện thoại lại.

Người trong ảnh kia là cô sao? 

Cái tên ngu ngốc kia không phải đã nói biết cách giải quyết chuyện này sao?

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cái gì thế…” 

Thấy biểu hiện khác thường của Nhan Tuyết, mọi người xung quanh không nén nổi tò mò.

Phong Hoành vỗ bả vai của Nguyễn Tiểu Liên,

Tiếng bàn tán xôn xao làm cho cả người Nhan Tuyết cảm thấy không thoải mái, cô cắn răng hỏi Minh Thù: “Cô muốn như thế nào?” 

“Cô phải thừa nhận cô đã vu oan cho Nguyễn Tiểu Liên, nếu không... tôi sẽ đem bảo bối này cho tất cả mọi người cùng xem, kể cả Úc Đình… nói không chừng cô sẽ bị người ghi chép lịch sử của đám nhà giàu ghi lại, ngày kết hôn đồng thời cũng là ngày ly hôn. Hơn nữa cô cũng lợi hại thật đó, dám cắm sừng thiếu gia nhà họ Úc…”

Minh Thù dừng lại một chút rồi nói tiếp: “À, tôi còn ghi hình cả cuộc trò chuyện giữa cô và chàng trai dũng cảm kia nữa, nên cứ yên tâm một trăm phần trăm đi nha, chúng đều có thể xuất hiện trước mặt Úc Đình được đó.”

Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Tuyết trợn tròn lên tràn đầy phẫn nộ và hoang mang. 

Nếu như chỉ có ảnh chụp, cô còn có thể giải thích rằng cô bị ép buộc.

Nhan Tuyết thực sự không dám tưởng tượng đến hậu quả khi Úc Đình biết chuyện này: “Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Nhan tiểu thư đã quên rồi sao, trước kia là ai đã trêu chọc tôi nhỉ?” 

Đầu óc Nhan Tuyết trở nên cực kỳ hỗn loạn, sau khi phản ứng lại sắc mặt của cô cực kỳ khó coi.

Minh Thù và Nhan Tuyết lặng lẽ nói chuyện với nhau, mọi người nhìn thấy cũng không hiểu gì, rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào vậy? Ai mới là kẻ trộm đồ?

“Cố gắng lên, tôi rất xem trọng cô đó.” Minh Thù vỗ vai Nhan Tuyết rồi lui lại về phía sau: “Tôi giao sân khấu này cho cô.” 

Sắc mặt Nhan Tuyết trở nên đỏ bừng.

Minh Thù lắc lắc điện thoại trong tay.

Phải nhanh chóng cám ơn Úc Đình mới được… Nếu không cô còn phải lãng phí sức lực biểu diễn một trăm lẻ tám chiêu thức đánh người ngay tại chỗ. 

“Có thể là do tôi nhớ nhầm…”

“Ôi chao, vị tiểu thư này muốn xem trò đùa của mình có thú vị hay không ấy mà.” Minh Thù vẫy tay với đám đông đang xem trò vui của Nhan Tuyết.

Tim Nhan Tuyết đập mạnh, cô từ từ nhắm hai mắt lại rồi kêu lên: “Nguyễn Tiểu Liên không phải là người trộm dây chuyền.” 

“Là… là do… tôi đã vu oan cô ấy.”

Mọi người xung quanh đều trở nên xôn xao.

“Nhan tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Đôi mắt vốn lạnh lùng của Phong Hoành giờ đây như phủ thêm một lớp băng tuyết thật dày. 

Minh Thù không nhịn được liền âm thầm trợn mắt.

Nhà ngươi cũng biết đoạt kịch bản của trẫm cơ đấy!

Có phải các nhân vật nam chính đều có chung một khuyết điểm này! 

[Ký chủ, xin hãy bình tĩnh khi xem tiểu yêu tinh đánh nhau.]

Ta làm sao có thể bình tĩnh được khi nhìn tiểu yêu tinh đánh nhau, mau đưa đồ ăn vặt đây giảm giá cho ta một phần!

[...] 

Hài Hòa Hiệu thực sự sợ Minh Thù mất bình tĩnh, Minh Thù tưởng giảm giá cho cô thật, ai ngờ cũng chỉ giảm giá có một phần.

Keo kiệt!

[Cám ơn ký chủ đã cổ vũ, tôi sẽ cố gắng phục vụ cô tốt hơn nữa.] 

Lúc Úc Đình tới thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi, Nhan Tuyết bị người ta chỉ trỏ nhưng không lên tiếng giải thích một lời nào, những người còn lại cũng chỉ có thể ngồi suy đoán.

Những người không liên quan đều được mời đi về hết, không biết Phong Hoành đã nói điều gì với Úc Đình, cuối cùng Nhan Tuyết vẫn phải đứng ra xin lỗi Nguyễn Tiểu Liên với hai mắt đỏ hoe.

Nguyễn Tiểu Liên tuy tức giận trong lòng nhưng cũng không oán hận Nhan Tuyết, đây chính là phẩm chất của nữ chính, ngu ngốc của ngu ngốc. 

Ngươi đối đãi với ta như địch thù, nhưng ta lại đối xử với ngươi như tình nhân.

Đổi thành Minh Thù thì cô đã sớm đè kẻ đó xuống đất đánh một trận giảng đạo lý rồi.

“Ngày hôm nay thực sự cám ơn Kiều tiểu thư.” Phong Hoành mặc dù không biết vì sao cuối cùng Nhan Tuyết lại đổi giọng như thế, nhưng quả thực phải cám ơn Minh Thù thật chu đáo. 

Minh Thù mỉm cười: “Nếu anh không bảo vệ được vị nữ đầu bếp này thì có thể giao lại cho tôi.”

Phong Hoành: “…” Nữ đầu bếp là cái gì?

Nguyễn Tiểu Liên: “…” Rốt cuộc vì sao chị Khởi lại giúp cô? 

Phong Hoành thấy những người bên cạnh đều tỏ ra thờ ơ với Úc Kinh, chỗ này náo nhiệt lâu như vậy cũng không thấy Úc gia điều người đến, rõ ràng Úc Kinh đã chào hỏi qua rồi.

Hắn biết vị Lục thiếu gia này không được lòng trong gia đình nhà họ Úc, thế nhưng hắn cũng đâu phải là người mặc kệ cho người ta gây khó dễ.

Vậy mà vị Lục thiếu gia ngay lúc này đây đang nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tiểu Liễn, ánh mắt của hắn cũng không được tốt cho lắm. 

Phong Hoành nhanh chóng níu tay Minh Thù đang có ý định đi tới chỗ vị nữ đầu bếp kia: “Nếu về sau Kiều tiểu thư có chuyện gì cần giúp đỡ, thì tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”

Minh Thù cười thầm không lên tiếng đáp lại.

Phong Hoành cẩn thận nhớ lại lời nói vừa rồi của mình, hắn có nói sai chỗ nào đâu… 

Thật lâu về sau khi vợ của hắn bị mất tích, hắn mới nhận ra lời nói trước đây của mình có chỗ nào không đúng.

-

Mặc dù chuyện của Nhan Tuyết tuy đã được Úc gia ra mặt nhưng vẫn sẽ bị truyền ra bên ngoài. 

Vừa mới gả vào Úc gia đã đổ tội cho một em gái bán rượu xa lạ, rốt cuộc là cô gái đó và cô có bao nhiêu hận thù vậy?

Sau lại có người phát hiện ra em gái bán rượu này trước kia đã từng làm việc trong Ngu Nhạc thành dưới sản nghiệp của Nhan gia, nhất thời tất cả tin đồn đều được truyền ra ngoài.

Sau khi kết hôn Nhan Tuyết cũng không xuất hiện. 

Cô đang đợi các lời đồn thổi này qua đi.

Trọng điểm hơn chính là...

Nhan Tuyết nhìn người đàn ông lẻn vào phòng mình: “Nhất định phải diệt trừ Kiều Khởi, nếu không… chúng ta cũng xong đời.” 

Gã động tay động chân với Nhan Tuyết, mặc dù khó chịu nhưng cô cũng không dám phản kháng quá mức, vừa muốn che chở đứa con trong bụng vừa muốn an ủi người đàn ông này.

“Tiểu Tuyết nhi, sợ là em không hiểu rồi, có chú sáu ở đây anh làm sao dám ra tay?”

“Chẳng lẽ các chú của anh không muốn cổ phần trong tay Úc Kinh sao?” Nhan Tuyết nói tiếp: “Người muốn đối phó với hắn không ít đâu!” 

Chàng trai hơi dừng lại một chút rồi cười xùy một tiếng: “Tiểu Tuyết nhi, em xem nhẹ chú sáu của anh rồi.”

“Kiều Khởi nắm trong tay sơ hở của chúng ta!” Nhan Tuyết cắn răng: “Lẽ nào anh muốn tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại trong chốc lát?”

Kiều Khởi nhất định phải chết. 

Hắn im lặng thêm một lát.

Một lúc sau hắn mới nói: “Để anh nghĩ cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.