Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 33: Tình yêu trên đầu quả tim




Khu hoa viên Kim Đỉnh là một trong những khu đô thị tốt nhất ở thành phố S, giá nhà đắt đến mức làm cho người dân bình thường phải quỳ khóc, đã thế, diện tích phòng nhỏ nhất là từ 140 mét vuông trở lên. Vốn dĩ với gia cảnh của Bạch Hi Cảnh thì anh hoàn toàn có thể mua một mảnh đất và xây dựng hẳn một pháo đài xa hoa. Nhưng thật đáng tiếc, Bạch Hi Cảnh còn độc thân, hơn nữa còn là một quý tộc độc thân không thích có kẻ lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình, nhà quá lớn không chỉ khiến anh ở không thoải mái mà lau dọn cũng quá sức. Vì thế anh bèn mua một căn hộ chung cư trong hoa viên Kim Đỉnh, một người ở tuyệt đối đủ, giờ đây lại thêm một Tiểu Đầu Trọc chưa đầy 6 tuổi.

Bạch Hi Cảnh thích sự rộng rãi, căn hộ gần 300 mét vuông được phân ra thành một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng đọc sách nên có thể tưởng tượng một phòng lớn như thế nào, phòng ngủ và thư phòng đều trang bị phòng tắm riêng, phòng khách và nhà bếp hợp làm một, một góc trong phòng khách còn có một quầy rượu nhỏ, phía sau quầy rượu trưng bày đủ loại rượu ngon. Toàn bộ căn nhà được trang trí theo phong cách đơn giản nhưng tinh xảo đến từng chi tiết, mang đến một sự xa hoa lặng lẽ.

Tiểu Tịnh Trần không hiểu những thứ này. Đối với bé mà nói, nhà chỉ là nơi để ở, dù cho có dát vàng, dát bạc hay là lợp cỏ thì cũng chẳng khác nhau là mấy. Nếu như phải thực lòng đánh giá thì Tiểu Đầu Trọc cảm thấy, so với trên núi, không khí nơi này không tốt bằng, môi trường ở đây cũng không yên tĩnh bằng, ngay cả bầu trời kia cũng không xanh bằng.

Sau khi bước vào cửa, Tiểu Tịnh Trần chỉ sửng sốt một chút rồi dứt khoát tiến về phía chiếc ghế sô pha lớn trong phòng khách. Chiếc ghế sô pha rất mềm, Tiểu Đầu Trọc dùng tay sờ soạng, sô pha liền lún xuống một chút. Tiểu Tịnh Trần cảm thấy rất ngạc nhiên liền dùng sức vỗ lên sô pha, nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền. Cô bé quay đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, Bạch Hi Cảnh chỉ dựa vào quầy rượu mỉm cười nhìn bé, thế là, Tiểu Tịnh Trần đảo mắt, đặt mông ngồi xuống.

Sau đó, Tiểu Tịnh Trần lập tức gặp phải bi kịch!

Tiểu Đầu Trọc cao chưa tới một mét, sô pha cách mặt đất 70, 80 phân, Tiểu Đầu Trọc nhẹ nhàng nhảy lên, nhưng cô bé quên mất rằng trên người còn có bốn chiếc vòng nặng, hai chân vừa rời khỏi mặt đất thì tất cả trọng lực đều dồn vào cái mông tinh tế kia, diện tích chịu lực rộng hay hẹp sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức nén, sức nén quá lớn, phản lực của lò xo dưới sô pha lại hơi mạnh, Tiểu Đầu Trọc không nghiên cứu trước, trọng tâm không vững, và thế là ngã nhào.

Cô bé nghiêng người ngã trên sô pha, giãy giụa một lúc lâu, đáng tiếc chiếc sô pha mềm nhũn không hề chịu chút ảnh hưởng nào. Trước đây, thứ mềm mại nhất mà cô bé ngồi lên chỉ là bồ đoàn, Tiểu Đầu Trọc hoàn toàn lạ lẫm với ghế sô pha, vì thế cô bé giãy giụa một hồi mà vẫn không ngồi dậy được, đôi mắt to tròn chớp chớp ngơ ngác, cô bé quả quyết chuyển mình, ngã xuống đất, chống tay xuống nền gạch men cứng mới khống chế được thân thể.

Đứng dậy, phủi mông, Tiểu Đầu Trọc thở phào một hơi như vừa sống sót qua cơn tai nạn, lúc này mới nhớ ra trong phòng này không chỉ có mình mình, cô bé ngượng ngùng nhìn về phía Bạch Hi Cảnh, lại thấy Bạch Hi Cảnh một tay đang cầm ly thủy tinh, một tay đang chống lên quầy rượu, khom lưng cúi đầu, đôi vai rộng lớn rung lên không ngừng, nhưng dòng rượu óng ánh màu hổ phách trong ly thủy tinh lại không hề rung chuyển chút nào.

Tiểu Đầu Trọc: “…”

Tiểu Đầu Trọc chậm rãi chu mỏ, chí khí hùng hồn nói “Ba, nếu ba muốn cười thì cứ cười đi, đừng cố nhịn kẻo mắc bệnh đó!“

“Phụt…”

Bạch Hi Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn, bé lật đật người thật này thật quá dễ thương, dù sao cũng là đứa con trai mới đón về nhà, Bạch Hi Cảnh sợ đả kích tâm hồn yếu đuối non nớt của trẻ nhỏ nên gắng sức nhịn cười. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Đầu Trọc ngơ ngác đứng ở đó, đôi mắt mở to ngập nước, gương mặt trắng nõn vẫn còn ửng hồng ngượng ngùng, nhớ lại hình ảnh vừa rồi bé lăn lộn giãy giụa trên sô pha như cục thịt nhỏ…

“Phụt…”

Bạch Hi Cảnh không nhớ rõ bản thân đã bao lâu rồi không cười một cách tuỳ ý và vui vẻ như vậy, cũng có lẽ bản thân anh chưa từng vui vẻ thật sự. Có điều, nhận nuôi đứa con này thật là đúng đắn, thật quá dễ thương, cũng quá ngốc!

“Phụt…”

“Ba!” Tiểu Đầu Trọc tức giận rồi. Phật nói phải phổ độ chúng sinh, nhưng vị “chúng sinh” này đã cười xong chưa vậy, Tiểu Đầu Trọc cảm thấy ngón tay có chút ngứa ngáy, chộn rộn, “chúng sinh” nếu còn tiếp tục cười nữa thì quả thật bé lại muốn ra tay đánh người rồi đấy.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Bạch Hi Cảnh mỉm cười uống cạn ly rượu, cho chiếc ly vào bồn nước rửa sạch sẽ rồi treo lên kệ, sau đó vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần, “Ba đưa con đi tham quan nhà, từ nay về sau nơi này chính là nhà của con.”

Thật ra, ngôi nhà chẳng có gì để tham quan cả, chỉ có cái kệ sách lớn nối từ trần xuống đến sàn nhà trong thư phòng, trên kệ sách đã đầy ắp những quyển sách kia khiến Tiểu Tịnh Trần vô cùng ngạc nhiên, cô bé đưa ra nhận xét rất chân thành: “Ba thật là một đứa trẻ ngoan”.

“…” Bạch Hi Cảnh cả đời không biết đứa trẻ ngoan là gì âm thầm quỳ sụp.

Phòng ngủ rộng rãi có một chiếc giường Kingsize, trên giường trải ga trắng, ngay cả vỏ chăn, gối đầu, gối ôm, cái nào cũng đều là một màu trắng tinh, tất cả đều trắng sạch như tuyết… Bạch Hi Cảnh, anh quả là một tên cuồng màu trắng!

Sau khi tham quan hết trên dưới dọc ngang ngôi nhà, Tiểu Tịnh Trần lặng lẽ nhớ lại lời sư phụ đã chỉ dạy về thường thức chốn thế tục. Sau đó, cô bé bỗng phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng “Ba ơi, thế còn phòng của con ở đâu?”

Bạch Hi Cảnh bế Tiểu Tịnh Trần ngồi lên sô pha, vui vẻ thương lượng với cô bé: “Trong nhà chúng ta chỉ có hai ba con, con có thể ngủ cùng với ba, giường của ba rất lớn, vẫn còn đủ cho con nằm, con không cảm thấy như vậy càng ấm áp, càng có cảm giác gia đình sao?”

Tiểu Tịnh Trần không có một chút khái niệm nào về giới tính, cô bé nghiêng đầu, mở to đôi mắt tròn suy nghĩ.

Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không hề biết mình đã nhầm lẫn giới tính của “con trai”, anh đưa tay đẩy kính mắt, âm thầm chờ mong.

Cuối cùng, đứa “con trai” mà ngay cả giới tính của mình cũng không biết gật đầu đồng ý, “Được rồi, nghe lời ba.”

Bạch Hi Cảnh cười một cách hài lòng, đây cũng chính là lời tuyên thệ bắt đầu cuộc sống làm cha đầy bi kịch của anh.

Làm quen với môi trường xong, Bạch Hi Cảnh thay một bộ đồ mặc ở nhà, vừa quay đầu đã không thấy Tiểu Tịnh Trần đâu. Vừa sửa sang lại đầu tóc anh vừa đi ra ngoài, lại nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần giống như chú chuột nhắt chạy tới chạy lui xung quanh căn phòng, Bạch Hi Cảnh lau sạch kính, đeo vào mắt rồi hỏi: “Con đang tìm cái gì vậy?”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại nhìn Bạch Hi Cảnh, mồ trên trán lấm tấm như những hạt trân châu, bé nhíu mày, “Tìm củi, ba à, đến giờ nấu cơm trưa rồi!”

Bạch Hi Cảnh: “…”

Bạch Hi Cảnh âm thầm tính toán nếu giải thích cho đứa trẻ hơn 5 tuổi cách biệt với thế giới hiện đại bên ngoài từ lâu thế nào là gas, bếp gas, bếp điện, lò vi sóng… thì cần bao nhiêu thời gian. Kết quả cuối cùng khiến ông bố trẻ đen mặt, sau đó, Bạch Hi Cảnh quả quyết thay đồ, “Đi thôi, ba đưa con ra ngoài ăn.”

“Dạ.” Tiểu Đầu Trọc hoàn toàn không biết ra ngoài ăn cơm phải mất tiền mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh, đáng yêu đến mức làm tan chảy trái tim kiên cường của người cha mới. Bạch Hi Cảnh cảm thấy bản thân đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời, quả nhiên đi ra ngoài ăn là tốt nhất mà….

Nếu Bạch Hi Cảnh mà biết trong đầu con trai bảo bối của mình ngay lúc này đầy ắp hình ảnh của “trời xanh”, “mây trắng”, “non xanh”, “nước biếc” và gặm màn thầu cho thỏ ăn, không biết Bạch Hi Cảnh sẽ có phản ứng như thế nào?

Rõ ràng, quan điểm “ra ngoài ăn cơm” của hai cha con là không cùng một tần số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.