Mèo Tinh Nhà Ta

Chương 17




- Trợ lý chủ tịch quận Lưỡng Thủy – Vương Quốc Hoa, anh thấy sao về việc này?
Hứa Nam Hạ lạnh nhạt nói, Ôn Xương Thịnh đầu tiên là thầm khó hiểu sau đó đổ mồ hôi. Bí thư Hứa có ý gì? Ôn Xương Thịnh cẩn thận suy nghĩ. Mình còn chưa chính thức thành phó chủ tịch tỉnh mà trong thời gian này mình lại không nghe không hỏi gì Vương Quốc Hoa.

- Đồng chí Vương Quốc Hoa tài năng xuất chúng, quả thật nên gánh vác trọng trách quan trường hơn. Thị ủy vẫn luôn khách sạn đồng chí này, dự định qua thời gian nữa sẽ cân nhắc.
Ôn Xương Thịnh vội vàng bổ sung. Y hiểu lầm ý của Hứa Nam Hạ, đối với Vương Quốc Hoa, Hứa Nam Hạ quả thật khá thưởng thức nhưng không đến mức quá chú ý, không có ý lập tức đề bạt Vương Quốc Hoa. Hứa Nam Hạ khó hiểu chính là tại sao Nghiêm Hữu Quang đưa ra yêu cầu này mà không phải là Ôn Xương Thịnh?

Vì thế Hứa Nam Hạ hỏi như vậy, lẽ ra Ôn Xương Thịnh nên đề bạt Vương Quốc Hoa mới đúng. Ôn Xương Thịnh nói cũng làm Hứa Nam Hạ rất hài lòng. Không phải Hứa Nam Hạ dùng người thân, Vương Quốc Hoa đâu có thân thích gì với mình? Mà năm qua biểu hiện của Vương Quốc Hoa rất xuất sắc. Nói theo cách của giới truyền thông là “Tỉnh ủy đẩy mạnh xây dựng đội ngũ cán bộ kế cận, liên tục xuất hiện cán bộ trẻ xuất sắc.

- Ừ, cậu ta không đơn giản, không ngờ đồng chí Nghiêm Hữu Quang lại thưởng thức Vương Quốc Hoa như vậy. Về phần bổ nhiệm Nghiêm Hữu Quang, tỉnh ủy vẫn có tranh luận cho rằng vẫn luôn làm bên tổ chức ở thị xã Lưỡng Thủy, điều tới làm thị trưởng không thích hợp. Đồng chí Lãnh Vũ lại có thái độ ủng hộ, cho rằng Đảng viên đi tới vị trí nào cũng có thể làm tốt công việc. Đồng chí Mạnh Tự Lực cũng ủng hộ.

Thị xã Bắc Câu có tài nguyên than phong phú, là trụ sở sản xuất than quan trọng của tỉnh Giang Nam thậm chí cả nước. Từ trước đến giờ nơi đây đều là nơi đi ra cán bộ, chủ tịch tỉnh Hàn cũng là từ thị xã Bắc Câu đi ra.

Hứa Nam Hạ nói khá mơ hồ giống như đang cân nhắc vấn đề của Vương Quốc Hoa. Ôn Xương Thịnh có chút xấu hổ, mình sao không nghĩ đến vấn đề này trước? Chắc là do mình quá thuận lợi nên hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bên trên.

- Tôi cho rằng đề nghị của đồng chí Nghiêm Hữu Quang rất tốt. Đồng chí Vương Quốc Hoa mặc dù còn trẻ nhưng năng lực rất cao. Tôi lo là Nghiêm Hữu Quang điều đồng chí Vương Quốc Hoa làm thư ký cho mình thì sợ là phí phạm tài năng.
Ôn Xương Thịnh nói một câu rất âm hiểm, đây là có ý ám chỉ Nghiêm Hữu Quang từng là thư ký của Mạnh Tự Lực.

- Ừ, cái nhìn này của anh có lý, cán bộ trẻ nên đến nơi có hoàn cảnh khó khăn rèn luyện, thị xã Bắc Câu mặc dù có nhiều mỏ than nhưng thị trưởng không quản được. Nói thật thị trưởng Bắc Câu không dễ làm. Mấy năm nay kinh tế Bắc Câu chậm phát triển, không có khởi sắc, đây là điều mà tỉnh ủy muốn điều một cán bộ có năng lực tới.
Hứa Nam Hạ nhíu mày nói như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Ôn Xương Thịnh thầm suy nghĩ, nghĩ đến Vương Quốc Hoa am hiểu hình như là làm kinh tế nên lấy can đảm nói:
- Tôi thấy có thể điều đồng chí Vương Quốc Hoa tới làm phó chủ tịch thường trực huyện nào đó, phụ trách xây dựng kinh tế. Vương Quốc Hoa có năng lực trong công tác kinh tế, chỉ là tôi lo các đồng chí ở quận Lưỡng Thủy không muốn vì lấy người đắc lực nhất của bọn họ đi.

Hứa Nam Hạ nghe xong liền cười nói:
- Đề nghị này được.

Vương Quốc Hoa hết giờ làm đang suy nghĩ xem tối nay ăn gì, nghĩ đến việc này hắn lại có chút buồn bực. Năm tháng này mấy trò giải trí quá ít, câu lạc bộ đêm thật ra có nhưng Vương Quốc Hoa không muốn tới đó. Hắn bây giờ chỉ nhớ tới mạng internet.

Nghĩ đến internet, Vương Quốc Hoa nghĩ tới máy vi tính, đến lúc ấy mình sẽ mua máy vi tính, máy vi tính bây giờ đã có thể có rất nhiều game, kiếm tiền cũng dễ, còn có đủ loại phim của Nhật Bản, Châu Âu….

Nghĩ vậy Vương Quốc Hoa không khỏi động tâm, mình cần có thứ để giải trí sau khi làm việc. Hắn cầm máy gọi cho Vương Quốc Duy nói chuyện này, Vương Quốc Duy vỗ ngực nói.
- Chuyện này để tôi, đảm bảo thứ tốt nhất, tôi có máy vi tính với Ram 32m, ổ cứng 20G…

Nghe mấy thứ này, Vương Quốc Hoa thiếu chút nữa cười thành tiếng, nghĩ đến kiếp trước động tí là mấy T, bây giờ có thể nói như nằm mơ, nói ra không ai tin.

Bố trí xong chuyện máy vi tính, Vương Quốc Hoa vui vẻ đi xuống lầu chuẩn bị đến thư viện, không ngờ vừa mở cửa thì điện thoại di động đã cắt ngang dự định, là Nghiêm Hữu Quang gọi tới.

- Quốc Hoa, tôi vừa tỉnh về, cậu đến nhà tôi một chuyến.

- Được, tôi tới ngay.
Vương Quốc Hoa ra ngoài bảo lão Lý về trước, tự mình lái xe đi.

Đến nhà Nghiêm Hữu Quang, không ngờ Nghiêm Hữu Quang còn tự mình ra mở cửa. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, cười cười ân cần thăm hỏi và đi vào. Trên tầng có một cậu bé còn trẻ thấy Vương Quốc Hoa chỉ hơi gật đầu, rồi định đi ra ngoài.

Nghiêm Hữu Quang nhìn thấy hắn như vậy không khỏi có chút tức giận nói:
- Khắc Kỷ, đứng lại.

Vương Quốc Hoa biết Nghiêm Hữu Quang có con tên Nghiêm Khắc Kỷ. Từ tên có thể thấy Nghiêm Hữu Quang rất kỳ vọng vào con trai mình. Nghiêm Khắc Kỷ đứng lại có chút buồn bực ngẩng đầu nói:
- Làm gì vậy ạ?

Nghiêm Hữu Quang hừ một tiếng:
- Lớn như vậy rồi mà không biết lễ phép? Thấy người tới không chào là sao

Nghiêm Khắc Kỷ kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa, trong mắt y ông bố luôn lạnh nhạt đối với khách tới nhà.

- Chào anh.
Nghiêm Khắc Kỷ rất không muốn chào một câu rồi tiếp tục đi ra ngoài. Vương Quốc Hoa gật đầu, Nghiêm Khắc Kỷ nháy nháy mắt với y vài cái ra vẻ tôi rất đồng tình với anh.

- Thằng này học năm thứ tư rồi mà không lễ phép. Quốc Hoa, đừng để trong lòng.
Nghiêm Hữu Quang mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống.

- Bí thư Nghiêm, hôm nay ngài gặp chuyện gì tốt phải không?
Vương Quốc Hoa thấy Nghiêm Hữu Quang vui vẻ nên hỏi. Nghiêm Hữu Quang bị gãi đúng chỗ ngứa cười ha hả nói:
- Quốc Hoa, chức bí thư này của tôi chắc sắp mất, cậu theo tôi tới Bắc Câu nhận chức chứ?

Vương Quốc Hoa trợn trọn mắt, đi theo Nghiêm Hữu Quang làm thư ký? Nói thật Vương Quốc Hoa không thích làm thư ký chút nào, về cơ bản không có tự do, còn phải luôn chú ý.

Vấn đề là Nghiêm Hữu Quang mở miệng nói, Vương Quốc Hoa nhất định phải thận trọng đối đãi, Nghiêm Hữu Quang điều tới Bắc Câu nhất định là lên chức nếu không sẽ không vui như vậy. Nói cách khác mình sẽ thành thư ký của bí thư hoặc thị trưởng thị xã, đãi ngộ khác hẳn khi mình làm thư ký của bí thư huyện ủy.

Vương Quốc Hoa còn đang do dự, điện thoại trong phòng vang lên, Nghiêm Hữu Quang cầm đi sang bên nghe.
- Vâng, tôi hiểu, xin trưởng ban yên tâm.

Bỏ máy, Nghiêm Hữu Quang rất khó hiểu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Gần đây cậu có gặp trưởng ban Lãnh không?

Vương Quốc Hoa khó hiểu nói:
- Không có.

Nghiêm Hữu Quang không dây dưa ở vấn đề này.
- Quốc Hoa, cậu không thể làm thư ký cho tôi được rồi. Trưởng ban Lãnh vừa gọi điện tới nói cậu có lẽ xuống huyện Phương Lan thuộc Bắc Câu làm phó chủ tịch thường trực. Vừa rồi tôi còn suy nghĩ nói như thế nào với Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong, bây giờ thì hay rồi, không có vấn đề gì nữa.

Vương Quốc Hoa như lọt vào sương mù, hắn chỉ vào mũi mình nói:
- Tôi? Phó chủ tịch thường trực?

Nghiêm Hữu Quang gật đầu nói:
- Chuyện đã được xác định, là tôi muốn người với tỉnh ủy, không ngờ tỉnh ủy có an bài khác. Tôi quên mất cậu học trên trường Đảng tỉnh, Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy có hồ sơ.

Vương Quốc Hoa không thể không chấp nhận sự thật này, rất rõ ràng nguyên nhân là do Nghiêm Hữu Quang “thưởng thức” mình.

- Quốc Hoa, tôi phải sớm nói với cậu, huyện Phương Lan có nhiều mỏ than lớn của Bắc Câu. Lúc trước Phương Lan dựa vào than mà lên, bây giờ cũng vì than mà suy. Tóm lại đến nơi cậu sẽ biết. Cậu là phó chủ tịch thường trực không dễ làm. Nhưng có một điều cậu có thể yên tâm tôi làm chỗ dựa của cậu trên thị xã. Chẳng qua cũng phải nói cậu và tôi sang Bắc Câu là muốn làm lên sự nghiệp nhưng cũng gặp không ít khó khăn.

Vương Quốc Hoa lúc này coi như hoàn toàn rõ ràng mình nên làm gì. Cẩn thận suy nghĩ, cấp của mình vẫn là trưởng phòng, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó huyện, chưa phải phó huyện. Nói cách khác sang Bắc Câu mình lên chức.

Bữa tối ăn ở nhà Nghiêm Hữu Quang, ăn xong ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện vài câu thì Nghiêm Khắc Kỷ về. Nghiêm Hữu Quang thấy hắn liền nghiêm túc nói:
- Sao không về nhà ăn cơm?

Nghiêm Khắc Kỷ có chút sợ hãi cúi đầu giải thích nói:
- Một bạn học cấp ba mời con ăn cơm.

Nghiêm Hữu Quang hừ một tiếng:
- Phụ nữ hả? Mới bao tuổi mà đã nói chuyện yêu đương? Không phải nói với anh rồi sao, đi học không được yêu cơ mà? Bốn năm học đại học là rất quan trọng với anh, phải đặt hết tâm trí vào việc học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.