Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 6: Đôi giày thêu




Editor: Emily Ton.

Đầu rắn nhấc lên đau đớn vì bị chủy thủ đâm vào trên người, hí lên một tiếng, thân rắn run rẩy vài cái trước khi nằm bất động ở trên mặt đất, máu xà tùy ý tràn ra trên mặt đất.

"Hô!"

Phượng Cửu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác được sức lực cả người phảng phất giống như đã biến mất, ngã ngồi ở trên thân rắn.

Con cự mãng này là ma thú cấp 7, da rắn rất thô và cứng, bởi vì muốn một chiêu đánh chết, một đao này của nàng cơ hồ đã dùng tới tất cả mười thành huyền lực mới đâm thủng được da rắn, đạt tới bảy tấc nơi chỗ trí mạng.

Qua trận chiến này, nàng đã nhận ra rằng, thực lực của tu sĩ Kim Đan thật sự đáng sợ. Nàng có thể giết được cự mãng cấp 7 này, đó cũng chỉ có thể là may mắn. Nếu như đối chiến cùng với một cường giả Kim Đan, đó, chính là liều cả mạng sống.

"Chết, đã chết?"

Mập mạp cũng bị máu của cự mãng phun ra, cả người ngã ngồi trên mặt đất, lúc này nhìn cự mãng đã chết, không khỏi vỗ vỗ ngực nói trong sợ hãi: "Ôi, nãi nãi của ta! Chưa từng nghĩ tới ta cũng có thể dũng cảm như vậy, ma thú cấp 7! Ta thật sự đã chạy về đây!"

Mà lúc này, Phượng Cửu sau khi nghỉ ngơi một hồi đã đào ra một quả thú tinh từ trong bụng cự mãng. Nàng cầm thú tinh lên nhìn nhìn, thấy đó là một thú tinh thuộc phong tính, lập tức cất giữ.

Ma thú khác nhau có thú tính khác nhau, thú tinh này cũng có thể cung cấp cho những người tu tiên tu luyện có thuộc tính khác nhau, tăng thực lực lên, bởi vậy mà phi thường trân quý.

"Tiểu Cửu, ngươi có biết, ma thú cấp 7 này có bao nhiêu điểm kinh nghiệm hay không?" Mập mạp nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào cự mãng dài 6m trên mặt đất.

"Bao nhiêu?" Phượng Cửu dò hỏi.

"Một ngàn! Toàn bộ một ngàn! Ma thú cấp 7 chính là tương đương với tu sĩ Kim Đan, nghe nói ở đây cũng chỉ có duy nhất một con cự mãng như vậy. Sư tôn ta còn cố ý giao đãi, nếu gặp phải nó thì phải nhanh chóng chạy, không nghĩ tới, ngươi cư nhiên đã giết nó." Nói đến đây, hắn nhìn Phượng Cửu với ánh mắt sùng bái.

Phượng Cửu lắc lắc đầu: "Ta cũng chỉ là may mắn mà thôi, thiếu chút nữa đã bị nó nghiền nát!"

"Chúng ta hãy mang cự mãng này ra ngoài đi! Đây là thịt của ma thú cấp 7, thật sự bổ dưỡng đối với tu sĩ, còn có da của mãng xà có thể bán với giá cao, nghe nói là có thể dùng để luyện khí."

"Ân."

Nàng gật đầu, vừa rồi cự mãng này đã nháo ra động tĩnh lớn như vậy, phỏng chừng tu sĩ vùng phụ cận chắc chắn sẽ biết đến, lúc này tốt nhất chính là phải nhanh chóng thu hồi cự mãng rồi rời đi, nếu không sẽ khiến cho những người đó chú ý tới, cùng nhau tham niệm, không thể tránh được một phen chiến đấu kịch liệt.

Vì thế, sau khi Phượng Cửu thu cự mãng vào không gian, nhìn xuống thân mình hồng y nhiễm máu, nhíu mày lại.

"Ta biết gần đây có một nguồn nước, đi, ta mang ngươi đi tắm rửa!"

Bàn tay to của mập mạp vươn tới, đáp ở trên vai Phượng Cữu như một người bạn thân thiết, khi chạm đến ánh mắt Phượng Cửu nhìn chằm chằm vào tay hắn, không khỏi ngượng ngùng thu tay trở về.

"Vậy, ta sẽ đi trước dẫn đường, hắc hắc." Hắn cười ngượng ngùng, đi ở phía trước dẫn đường.

Mà khi Phượng Cửu nhìn thấy quần của hắn bị cự mãng xé rách, lộ ra một mảnh thịt trắng bóng, mắt nàng đảo đảo trong khi khóe miệng giật giật, thầm nghĩ: Không hề có mỹ cảm nào đáng nói.

Trong đầu, đột nhiên nghĩ nhớ tới mông hẹp của Diêm Chủ nhỏ mọn kia, cùng với dáng người nóng bỏng gợi cảm của hắn. Nhưng khi ngẫm lại, lỗ tai nàng bắt đầu nổi lên một luồng nhiệt nóng, thầm mắng một tiếng: Sao ta lại nhớ tới hắn?

Mà lúc này nàng cũng không biết rằng, từ khi nàng chuồn êm, Diêm Chủ giống như đã bị bệnh tương tư, thỉnh thoảng thất thần, có khi thậm chí đang nghe cấp dưới bẩm báo sự tình, vừa giống như đi vào cõi thần tiên vừa hiện ra một nụ cười, khiến hai người Ảnh Nhất và Hôi Lang lo lắng không thôi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.