Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 42: Miếu Thờ Quạ




Dịch giả: Tiểu Băng

Nhìn theo Cố Tiểu Tang rời đi, Hàn Quảng lại nhìn cái đầu của Tào Hiến Chi, nhìn đôi mắt chết mà không nhắm được, mỉm cười lắc đầu, một bước bước ra, xuất hiện ở ngay Kim trướng.

Trong lều trang trí rất hoa lệ, có cả thiên tài địa bảo hỗn tạp trong đó, ví dụ như gắn mấy viên Thái Dương thần thạch ở trên nóc để chiếu sáng, chiếu cả cái lều sáng rực huy hoàng.

Hàn Quảng chẳng cần chờ người báo, cứ thế vén lều, đi lên tấm thảm lông dê dày, thản nhiên: “Vạn Trùng và La Hầu đã tới?”

Trong lều treo rất nhiều bảo binh, đao thương kiếm phủ đều có, lấp lóe hàn quang, oai phong mạnh mẽ, hút mắt người ta. Nhưng bất kì ai khi bước vào đây, thứ đầu tiên đập vào mắt họ lại là đại hán với làn da màu cổ đồng ngồi biếng nhác ở giữa, lưng tựa và một nữ bồ tát rất xinh đẹp, thân hình to tướng như một ngọn núi nhỏ.

Ngũ quan người này khắc sâu, đôi mắt vô cùng tùy tiện, chẳng buồn để ý tới cái gì, mũi hơi khoằm, hơi có vẻ hung ác nham hiểm, thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi tuổi, nữ bồ tát sau lưng mặt mày sáng sủa, mi mắt như họa, làn da mịn màng trơn láng, mỗi tấc da thịt đều toát ra mị hoặc khiêu khích dục vọng con người.

Đại hán cười ha hả: “Thấy đầu của Tào Hiến Chi, biết Tào gia đã quy phục, bọn chúng còn dám không tới sao? Sau khi nhìn thấy mấy bằng chứng nữa, Mông Nam cuối cùng cũng đã chịu cúi đầu, đồng thuận với chúng ta.“

Đại hán này chính là người chứng được “Thiên Phạt bảo thể”, Đại Hãn thảo nguyên Cổ Nhĩ Đa!

Đối mặt Cổ Nhĩ Đa, Hàn Quảng chẳng hề có chút cung kính, đi qua ngồi xuống, cầm chén rượu lên thưởng thức, khẽ cười: “Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu cơ hội.“

Cổ Nhĩ Đa phất phất tay, ý bảo nữ Bồ Tát sau lưng lui ra, trong lều chỉ còn y và Hàn Quảng.

Hàn Quảng bỏ chén rượu xuống, ánh mắt trở nên tang thương như thần ma đang đạm mạc nhìn xuống nhân gian: “Nhiều năm không gặp, tà dục càng thêm dụ người.“

“Đúng vậy.“ Cổ Nhĩ Đa uống bát rượu, như đang nhớ lại.

Hàn Quảng rót rượu, bình thản nói: “Nhiều võ sĩ đang lo, sợ ngươi trầm mê mĩ sắc, bị thải bổ mà yếu đi.“

Cổ Nhĩ Đa đập nhẹ xuống bàn, tỉnh bơ: “Con người sống trên đời, chỉ cầu được sống sao cho thống khoái, có rượu mà không được uống, có mỹ nhân mà không được ngủ thì có khác gì đám hoạn quan? Dù có nguy hiểm, có tai họa ngầm, thì sao? Bản Khả Hãn có gì mà phải sợ? Kẻ nào thích thì cứ tới đây, thải bổ được bản Khả Hãn coi như các cô có bản lĩnh!”

“Thiên hạ rộng lớn, kẻ ngủ với Hoan Hỉ Bồ Tát mà vẫn còn bình yên vô sự thì có được mấy người?”

Hàn Quảng cười cười, ánh mắt vẫn sâu thẳm như trước: “Chuyện Tào gia đã bị lộ ra rồi.“

“Vì chuyện đó, ai ai cũng cảm thấy bất an, nghi ngờ lẫn nhau, đám mọi rợ phía nam sẽ chỉ còn biết tự phòng thủ bảo vệ mình, rồi sẽ bị chúng ta đánh tan.“ Cổ Nhĩ Đa cười vang.

Không làm rõ được những thế lực nào đã âm thầm quy phục, các đại môn phái và thế gia làm sao yên tâm về nhau, làm sao kề vai chiến đấu? E rằng ngoài Thuần Dương tông và Họa Mi sơn trang, có lẽ không còn tin tưởng được ai nữa!

“Cũng có thể nhờ nó mà nhìn ra được ai là gian tế.“ Hàn Quảng nhấp một ngụm rượu, “Chỉ có Tào gia là hơi nguy hiểm.“

Cổ Nhĩ Đa ngả ra sau, thoải mái tựa vào một cái đầu giao long cực to, nheo mắt, nhìn chằm chằm vào hư không trống rỗng, như đang nhìn thấu qua khoảng cách xa xôi, cây rìu chấn động cả thiên hạ không biết đã giấu vào chỗ nào.

“Sau lần giao thủ đó, bản Khả Hãn và Lục đại, Xung Hòa đã có khí cơ liên lụy, tuy cách trăm vạn dặm, cũng có thể mơ hồ cảm ứng được nhau, nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, không ai dám để lộ tâm linh mình. Nếu bọn họ có hành động, bản Khả Hãn cũng sẽ động ngay. Nếu chúng công kích Tào gia, chính là cơ hội cho đại chiến bùng nổ.“ Giọng Cổ Nhĩ Đa trở nên mơ hồ xa xăm, giống như không phải chỉ đang nói chuyện với Hàn Quảng, mà còn đang cảnh cáo hai vị Địa Tiên đang ngoài xa trăm vạn dặm.

Hàn Quảng mỉm cười: “Hèn gì Đại Hãn không rút ra được tay đối phó Sát Lang hội, đối phó dư nghiệt Hạo Nguyệt gia tộc, nhưng mà bọn chúng chỉ là chó nhà có tang, Tông Sư còn chẳng có mấy cái, cơ bản chẳng làm nên được cái gì, cần gì phải phân tâm?”

“Dù có nhỏ thì cũng không thể mặc kệ không quản, thuận tiện còn lấy được một ít tin tức.“ Cổ Nhĩ Đa bình tĩnh nói.

Hàn Quảng như đã hiểu ra gì đó, không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.

............

Chim ưng bay lên cao, lượn một vòng, ngoặt sang hướng tây, bay ra khỏi phạm vi của Kim trướng, rồi chuyển xuống hướng nam.

Trong một thành nhỏ bên cạnh thảo nguyên, một thầy lang đang dọn hòm thuốc, thì nhìn thấy một con chim ưng hạ xuống trước mặt.

Đông đông đông, đông đông đông! Y sửng sốt nghe thấy tiếng tim đập thình thịch kì quái, tim của y cũng thình thịch đập nhanh theo.

Tâm niệm hóa âm, trong đầu lang trung vang lên một giọng nói:

“Tào gia giết Tào Hiến Chi vì phản đối chúng, ruồng bỏ Cao Lãm, âm thầm đầu phục thảo nguyên, còn có rất nhiều thế lực như thế, cụ thể còn đang điều tra và xác minh, tạm thời chưa thể đưa ra kết luận.“

“La giáo, Diệt Thiên môn và Cổ Nhĩ Đa hợp tác với nhau rất thật lòng.“

“Tu La tự còn đang do dự, bị ép buộc nên mới quyết định đi theo. Khu vực Tây Vực này có lẽ không cần phải phái pháp thân ngăn cản, hãy để mặc cho pháp thân và thần binh của các môn phái và thế gia tự đấu với nhau, Mông Nam tất sẽ không vì Cổ Nhĩ Đa mà lấy hạt dẻ trong lò lửa.“

“Huyết Y giáo có vẻ đã có quyết định từ sớm, Huyết Hải La Sát có lẽ đã biết Cổ Nhĩ Đa và Hàn Quảng còn có chỗ dựa khác, hoặc là có mưu đồ khác.“

“Diệt Thiên môn và La giáo rất tin tưởng lẫn nhau, dù Cao Lãm có quay về chính đạo thì chúng cũng không lo, có lẽ có liên hệ với Yêu tộc thật.“

“Sinh Tử Vô Thường tông không thấy lộ diện, luôn trốn trong lều của Trường Sinh giáo, có vẻ đang chuẩn bị cái gì đó......“

“Chuyện nội ứng vẫn chưa có manh mối.“

“Nguyên Thủy Thiên Ma.“

Lang trung nghe mà sửng sốt, mỗi thông tin đều là tin tức vô cùng quan trọng, nhất là tin đầu tiên, vì nếu không biết nó, khi mọi người đang dốc sức chiến đấu, sẽ có không biết bao nhiêu thế lực vì chuyện này mà bị hủy diệt!

Bốn chữ cuối cùng là thông tin của người báo tin.

Y nhìn con chim ưng chằm chằm, nhận ra nó chỉ là một con chim ưng rất bình thường, sau khi chuyển giao tâm niệm thì trở lại bình thường, giương cánh bay đi xa.

Không lâu sau, Họa Mi sơn trang Lục đại tiên sinh và Thuần Dương tông Xung Hòa đạo nhân đều đã nhận được tin tức.

“Nhân tâm tan rã......“ Xung Hòa đạo nhân thở dài.

Tin tức truyền tới, các thế lực đều cảm thấy bất an, mà có muốn điều tra thêm cũng không phải dễ.

Về phần phong tỏa tin tức, Xung Hòa tin rằng các thế lực khác cũng có thám tử ở trong thảo nguyên, không cản được Kim trướng cố ý tiết lộ tin này, trong những thông tin Nguyên Thủy Thiên Ma đưa về, mấy tin sau mới là tin quan trọng, nhất là thái độ khi nói tới mấy người Vạn Trùng tôn giả, có vẻ rất là chắc chắn.

Lục đại tiên sinh nhìn tờ giấy trong tay, khẽ nói:

“Tìm Cao Lãm.“

Nếu mượn sức được Cao Lãm, có thể triệt tiêu rất nhiều chuyện.

............

Trường Nhạc, hoàng thành.

Thái Nhạc phái “Thái Thượng trưởng lão” Nhậm Khuê đi vào một cung điện bỏ hoang, theo tin tức, Cao Lãm ẩn hiện ở nơi này.

Cung điện thâm sâu, chất liệu đặc biệt, mỗi một bước chân đều tạo nên âm thanh vang vọng, bất kể là mở khiếu hay ngoại cảnh, chỉ cần là đi bộ thì đều không tránh được.

Cửa sổ xung quanh đều đóng kín, ánh sáng không lọt được vào, khiến bên trong âm trầm, u ám.

Nhậm Khuê dừng lại, vì nhìn thấy trên bảo tọa đã hư hỏng có một người đang ngồi ngay ngắn, dung mạo tuấn mỹ, miệng cực mỏng, ánh mắt hờ hững đang nhìn ông ta, chính là “Phong Vương” Cao Lãm.

Những kẻ y mượn sức đều đã đầu phục thảo nguyên, thế mà vẫn còn ra vẻ cửu ngũ chí tôn...... Nhậm Khuê thầm nghĩ, chợt thấy buồn thay cho Cao Lãm.

Ông ta còn chưa mở miệng, Cao Lãm đã lạnh nhạt nói:

“Cô biết các ngươi sẽ đến.“

“Điện hạ cũng biết nên lựa chọn ra sao rồi?” Nhậm Khuê thân là Thái Thượng trưởng lão của một thế lực hàng đầu, dù có đối mặt với pháp thân, cũng tự có vài phần khí độ.

Cao Lãm ánh mắt cất cao, vẻ tùy ý nói: “Cô muốn hoàng tọa này.“

Kẻ chỉ còn có một mình, không người thân thích, dù có lấy được ngôi vị hoàng đế thì cũng để làm gì? Nhậm Khuê cười thầm, nghiêm mặt nói: “Chỉ là hoàng tọa Bắc Chu, không có vấn đề.“

Đây là một trong những chuyện mà các đại thế lực đã thống nhất, cho dù Cao Lãm có quá phận, cũng sẽ đáp ứng.

Cao Lãm phất phất tay: “Ra ngoài đi, tới lúc cần, trẫm nhất định sẽ ra tay. Có khế ước gì thì cứ việc lấy ra.“

Nhậm Khuê có cảm giác bị nhìn thấu, miễn cưỡng cầm ra khế ước Xung Hòa đưa cho, để phòng ngừa Cao Lãm đến lúc cần lại phản bội, bên trong quy định y không thể đầu nhập vào thảo nguyên và tà ma tả đạo.

Ký xong khế ước, Nhậm Khuê rời khỏi cung điện, Cao Lãm vẫn ngồi im, chìm trong bóng tối, khóe miệng có một tia trào phúng mơ hồ.

............

Mạnh Kỳ đả tọa điều tức, vẫn thấy đau lòng vì chuyện Tào Hiến Chi bỏ mình.

Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân mang vác quá nhiều thứ trên lưng mình, ý thức trách nhiệm của y quá mạnh, sống quá mức cần cù, quá mức an phận, không ngờ lại đột ngột gặp phải tai họa bất ngờ, quả thật khiến hắn thấy lòng thổn thức. Đại kiếp đã sắp tới, không phải ngươi muốn an ổn đi qua là được an ổn đi qua, dù không làm gì, thì cũng có thể tự nhiên mất mạng!

Chỉ còn cách dũng cảm xông lên đón nhận, chủ động hóa kiếp!

Hi vọng Tào Hiến Chi không có chết thật, Cố Tiểu Tang chỉ là lừa người. Ừ, rốt cuộc có những thế lực nào đầu phục Cổ Nhĩ Đa? Tìm hiểu từ đâu đây, từ các sứ giả liên lạc?

Vạn Trùng tôn giả và La Hầu đã thừa dịp ban đêm rời đi, trở về thế lực của mình để chuẩn bị, chỉ còn Lục Dục chân phật ở lại, nhưng người này là ngoại cảnh đỉnh phong, chẳng có qua lại gì với mình.

Đúng rồi, còn có một người, người này chắc chắn là biết.

“Đại La yêu nữ” Cố Tiểu Tang!

Bỗng nhiên, trước mắt Mạnh Kỳ nhoáng một cái, Hàn Quảng xuất hiện.

“Tông chủ?” Mạnh Kỳ lại căng thẳng, thật sự là một tí chuẩn bị cũng chẳng bao giờ cho hắn.

“Ngày mai các ngươi đi kiểm tra chuyện Sát Lang hội, bản tọa giao một nhiệm vụ cho ngươi.“ Hàn Quảng lạnh nhạt nói.

“Nhiệm vụ gì?”

“Đại chiến sắp tới, mà Cổ Nhĩ Đa vẫn còn quan tâm tới chuyện Hạo Nguyệt gia tộc Sát Lang hội, chuyện này nhất định có kỳ quái, có lẽ trong đó có một bí mật quan trọng nào đó. Bổn tọa muốn ngươi giết hết những kẻ cùng đi điều tra chung chuyến này với ngươi, à, trừ Đại La Thánh Nữ, vì mục đích của cô ta hẳn là không khác mấy với ngươi. Tóm lại, nhất định phải bí mật bắt được dư nghiệt của Hạo Nguyệt gia tộc.“ Hàn Quảng nói, không chút cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.