Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Quyển 4 - Chương 21: Tạm biệt (End)




Chạy thử trình độ, Diệp Tu dùng chiêu này không phải lần đầu tiên. Lần đầu là ở khu 10, gặp phải phe Gia Thế. Lần này lịch sử lặp lại, chẳng qua địa điểm đổi từ khu 10 sang Thần Chi Lĩnh Vực, còn đối thủ thì từ người chơi dễ xơi thuộc Gia Vương Triều trở thành kẻ bị tình nghi là tuyển thủ chuyên nghiệp ngay cả Diệp Tu cũng phải dè chừng.

Diệp Tu lựa địa hình rộng, chắc chắn có thể phát hiện đối thủ trước, nhưng lúc cần chạy thoát thân thì khá bất tiện, đối phương có thể dễ dàng nắm bắt được đường đi của bọn họ. Tuy nhiên Diệp Tu cũng không vội vàng muốn thoát thân, hắn còn muốn xác nhận thân phận đối phương cái đã.

Hắn cực kỳ rành rẽ về các tuyển thủ Gia Thế. Lưu Hạo xài clone Ly Hận Kiếm còn chả lừa được hắn, người khác cũng thế thôi. Tuy giờ chỉ là chạy, nhưng chính những thao tác cơ sở này đã thấp thoáng vài thói quen nhỏ của mỗi người. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu sử dụng Phi Súng bay ngược, góc nhìn vừa vặn đối diện với ba người đang chạy tới phía sau, nhìn rõ hết thảy.

Ba người chạy về phía bọn họ, điều này là không nghi ngờ gì rồi. Chực thấy bọn họ rời đi, nhân vật của ba người bèn đuổi theo ngay. Nhân vật thiện xạ ở chính giữa cũng chuyển phương hướng, quay lưng về phía họ, dùng kĩ xảo Phi Súng. Trong lúc bay, nhân vật thỉnh thoảng sẽ chuyển hướng giữa không trung, hẳn là để xác nhận hướng đi của mục tiêu. Mấy lượt lên lên xuống xuống, Diệp Tu đem tiết tấu thao tác thu hết vào tầm mắt, trong lòng đã xác nhận tám phần.

“Vương Trạch!”, Diệp Tu nói.

“A!” Trần Quả và Lâm Sơn Thủy cùng kêu lên. Từng là fan Gia Thế, cả hai tất nhiên không lạ lẫm gì. Đây là một trong những tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế, sử dụng nhân vật thiện xạ, hiện tại là một trong những người đang đuổi theo sau lưng.

“Vậy thì hai người khác là Lưu Hạo và Hạ Minh?”, Trần Quả hô. Lưu Hạo và Hạ Minh chính là tuyển thủ ma kiếm sĩ và pháp sư nguyên tố trong đội Gia Thế. Nếu đem so sánh, Vương Trạch trước mắt còn chưa ngồi cứng ghế chủ lực, nhưng Lưu Hạo và Hạ Minh thì chắn chắn là tuyển thủ chân chính đấy, thực lực ở trong giới chuyên nghiệp cũng khá nổi.

“Chia ra chạy!”Diệp Tu không trả lời câu hỏi của Trần Quả, chỉ nói một câu như vậy.

“Chia ra…” Trần Quả ngớ người, Lâm Sơn Thủy thì tức khắc nghe lời, chạy sang một hướng khác.

Trần Quả vốn muốn nói nếu như chia ra thì bọn họ làm sao có thể là đối thủ của tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng sau khi thấy Lâm Sơn Thủy đã thay đổi hướng chạy, ba người đằng sau lại coi như không thấy gì, cứ băng băng dí theo phía này thì mới ngộ ra nó chẳng phải kế điệu hổ ly sơn chi, bởi trong mắt đối thủ, đáng để bọn họ truy sát chỉ có Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu. Nhân vật của cô và Lâm Sơn Thủy, được thì tiện thể giết luôn, không thì chẳng ai rỗi hơi đi làm khó bọn họ.

“Chạy cái gì, cùng nhau liều một trận đi!” Trần Quả đột nhiên nóng máu.

“Liều cái gì cơ!” Diệp Tu ngược lại dở khóc dở cười, “Liều là chịu chết, phải dùng não.”

“Chia ra chạy mà là dùng não à?” Trần Quả khinh thường, cô cho rằng cái kiểu “mấy người mau chạy, tui ở lại chặn đường” này quá cẩu huyết, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“À…chia ra chạy để đỡ phải phân tâm để ý hai người đó mà…” Diệp Tu nói.

Sự thành thực của Diệp Tu lại một lần nữa khiến cho Trần Quả nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn mạnh miệng cố chấp: “Ai cần giúp, chết thì chết! Chỉ là mất ít điểm kinh nghiệm, cũng không phải chết rồi không thể hồi sinh.”

“Trang bị chị cố định hết chưa?” Diệp Tu hỏi.

“Cậu đừng nói như thể chị nhất định sẽ chết như thế chứ!” Trần Quả nói.

“Nhắc nhở thiện chí thôi.” Diệp Tu nói.

“Vậy vũ khí bạc của cậu khóa chưa?” Trần Quả hỏi.

“Muộn rồi.” Diệp Tu đáp.

“Chị cũng thế.” Trần Quả nói.

“Thế nên nhất định không được chết á!” Diệp Tu nói.

“Nhất định!” Trần Quả nói.

“Thế sao còn không mau chạy?”

“Cậu quản được chị chắc!!!” Trần Quả tức giận. Cô khỏi cần phát biểu tình gì trong game, trực tiếp quay mặt qua cho Diệp Tu bên cạnh dòm là được.

“Rồi rồi rồi, vậy chị theo tôi được chưa.” Diệp Tu cũng không ép buộc.

“Chị cũng không phải không tự biết mình!” Trần Quả nói, “Chị chỉ muốn ở lại cùng chiến đấu thôi. Chơi game chết một lần thì có sao đâu? Xoắn xuýt nhiều vậy làm gì. Để chị làm mồi nhử cũng vô tư luôn.”

“Còn bảo là tự biết mình, chị đủ trình để làm mồi nhử à?” Diệp Tu nói.

“Cậu… Cậu không nói thẳng thì chết hả!!!” Trần Quả rống.

“Nhảy lên tảng đá tọa độ (1456, 856).” Diệp Tu đột nhiên trầm giọng nói, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc. Trần Quả hơi sửng sốt, không nghi ngờ mảy may, gấp gáp tìm vị trí tọa độ, quả nhiên là một tảng đá, tức khắc phóng qua.

“Nhảy lên không dễ, phải nhảy lên chỗ cao nhất, đưa tôi xem trọng lượng.” Diệp Tu nói.

Trần Quả mở bảng điều khiển, Diệp Tu ngó qua một cái: “Hơi nặng đấy, trên người có gì thế?”

“Có mấy trang bị dự phòng!” Trần Quả hào sảng, lúc này mở cột vật phẩm, click chuột nhấp vài món rồi vứt thẳng ra ngoài. Thanh trọng lượng trên bảng điều khiển tụt xuống một khúc.

“Thế nào?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.

“Móa, lãng phí như thế làm gì?” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu Phi Súng đi qua, đồng thời không tiếc một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn đáp xuống mặt đất, liếng thoắt nhặt hết đống trang bị Trần Qua vứt.

Trần Quả câm nín, cực hoài nghi rằng tên này có phải là đại thần Vinh Quang danh tiếng lẫy lừng không.

“Trọng lượng được rồi, giờ nhảy thôi, phải là chỗ cao nhất, nên tìm chỗ đứng tốt, chỗ này này.” Diệp Tu nói, gọi Trần Quả qua nhìn màn hình mình, con chuột nhấp một cái vào nơi nào đó trên khối đá cao cao.

Trần Quả quay lại màn hình chính, vội tìm một vị trí tốt, xông tới bên dưới tảng đá, nhảy lấy đà, Phi Pháo, sau đó đâm thẳng vào tảng đá, té xuống…

“Chú ý góc độ.” Diệp Tu nói.

Trần Quả làm lại một lần, lần này không đâm vào đá, nhưng do góc độ quá mức dè dặt, sau cùng với không tới, thất bại lần hai.

Quay đầu nhìn lại, ba người kia sắp tới gần rồi, Trần Quả lo lắng tột độ.

“Không lên được thì sao?” Trần Quả hỏi.

“Thì sẽ giống như thằng hề bị đối thủ vây quanh cười nhạo.” Diệp Tu nói

Trần Quả nghe xong liền nổi sùng, lần thứ ba, một phát thành công. Lúc đặt chân trên tảng đá hẵng còn ngỡ ngàng, lần này thao tác như thế nào vậy?

“Rồi sao nữa?” Thành công nhảy lên tảng đá, Trần Quả hỏi.

“Lùi một chút, lại lùi một chút, thêm chút nữa, ừ, đúng rồi.” Diệp Tu chỉ huy.

Tảng đá khá lớn, rộng rãi như bục phẳng, Trần Quả nghe lời để Trục Yên Hà lui liên tục, đến khi Diệp Tu bảo ngừng, cô mới phát hiện cô hoàn toàn không thể nhìn được quang cảnh bên dưới nữa.

“Rồi sao nữa?” Trần Quả hỏi.

“Đợi chỉ thị của tôi.” Diệp Tu đáp.

Trần Quả nghiêm chỉnh ngồi yên, tay phải cầm chuột, tay trái đặt trên bàn phím, chuẩn bị tiến hành thao tác phức tạp nhất bất kì lúc nào. Cô rất muốn xem xem Diệp Tu bên cạnh đang làm gì, nhưng cô biết, hiện giờ đối thủ cách họ không xa, sắp xếp của Diệp Tu đối với mình biết đâu là bố trí quan trọng thì sao? Thành thử cô không dám phân tâm, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.

Toàn bộ góc nhìn của cô bị tảng đá che mất, không hề thấy gì cả. Nhưng âm thanh trong tai nghe càng lúc càng rõ, tiếng bước chân vội vã thì càng lúc càng gần, tiếng súng với tiết tấu mạnh mẽ cũng dần dần tiếp cận. Trần Quả biết đây là thao tác Phi Súng của thiện xạ phe đối phương. Chúng đã đuổi tới bên này rồi, có thể lúc này đang ở ngay bên dưới? Bản thân có nên tiến lên trước vài bước, công kích chúng từ trên cao?

Nhưng cô không dám cử động, cô không rõ ý đồ của Diệp Tu khi bố trí thế này, có lẽ hắn cho cô lên cao làm mồi nhử, rồi bày hậu chiêu gì đó.

Chẳng qua… Trần Quả chuyển góc nhìn lướt một vòng, không có bất kì công kích nào đánh lên tảng đá. Tảng đá rất cao, đối với ba tuyển thủ chuyên nghiệp kia, ma kiếm sĩ và pháp sư nguyên tố đều không thể lên đây, ngay cả khi thiện xạ có sử dụng Phi Súng thì sức giật cũng không thể mạnh bằng pháo, không thể lên được tận đây, trừ khi tên thiện xạ này còn học thêm kỹ năng Chong Chóng Máy của chuyên gia máy móc.

Trần Quả đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe tiết tấu súng bắn bên dưới vang to, hầu như là bắn không ngừng nghỉ, rõ ràng không phải Phi Súng nữa, mà là xả đạn rồi. Đồng thời trông thấy một ngọn lửa bừng lên, cô không không thấy được toàn cảnh, nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra được hiệu quả của nó, hiển nhiên rằng pháp sư nguyên tố phe đối thủ đã ra tay.

Lúc này còn nhẫn nhịn không coi kết cuộc thì không phải là Trần Quả. Có điều cô vẫn không dám di dịch nhân vật của mình, chỉ vỏn vẹn quay đầu nhìn sang màn hình của Diệp Tu.

Từ góc nhìn của Diệp Tu, có thể nói là đạn bay tứ tung, pháp thuật quét loạn, Trần Quả lo lắng nhìn nửa phút, hoàn toàn nhìn không ra chuyện chi. Tên này hễ chăm chú thao tác thì góc nhìn nhân vật sẽ thay đổi tới tấp, Trần Quả không rõ suy nghĩ của hắn, càng không rõ tình thế hiện tại, nhưng chí ít, cô có thể thấy rõ thanh máu và thanh mana của Quân Mạc Tiếu, thoạt nhìn tình huống có vẻ không xấu.

Trần Quả rất muốn biết liệu mình có thể giúp đỡ được gì không, nhưng lúc này đâu dám ra quấy rầy Diệp Tu. Chỉ thấy màn hình Diệp Tu chuyển đổi với tốc độ cực nhanh, người xem hoa cả mắt, kỹ năng của tán nhân đa dạng đủ kiểu, Trần Quả nhìn cảnh chuyển đổi mấy vòng mới sực tỉnh: Ý, khi nãy tên kia dùng công kích gì vậy.

Cô chẳng phát hiện mô tê gì cả, cuối cùng tìm được một cách rất thông minh. Cô bắt đầu nhìn tọa độ của Quân Mạc Tiếu, từ tọa độ, hẳn có thể đoán được phương hướng di chuyển của tên này. Kết quả, tọa độ lớn nhảy còn kiểm soát được, nhưng tọa độ nhỏ nhảy thì chẳng khác gì đồng hồ bấm giây. Trần Quả cuối cùng vẫn không nhìn ra chút manh mối nào.

Ngay lúc này, tay trái của Diệp Tu bất thình lình duỗi sang chỗ cô, miệng nói: “Đưa chuột cho tôi!!”

“Hả?” Trần Quả ngớ, rồi cuống quýt quăng con chuột đang nắm trong tay phải qua.

Tay trái Diệp Tu chộp lấy con chuột của Trần Quả, tay phải đặt lên bàn phím như đang thao tác hướng đi, vừa la to: “Pháo Mảnh Đạn!”

Trần Quả mơ mơ hồ hồ, nhưng nghe Diệp Tu kêu liền vội thao tác kỹ năng Pháo Mảnh Đạn. Sau đó thấy tay trái của Diệp Tu điều khiển con chuột của cô, chuyển tới đúng phương hướng và góc độ, kỹ năng Pháo Mảnh Đạn cứ thế bắn ra ngoài.

“Như thế cũng được á hả?”Trần Quả hóa đá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.