Mèo Hoang

Chương 21: Hoàng Phong cửu hào




"Tước, đồng ý với em, nếu như có thể! Em chỉ hi vọng con mình có thể trải qua một cuộc sống như những người bình thường khác, em không muốn hai tay nó dính đầy máu tươi, em không hy vọng. . . . . ."

"Trinh Tử, em cảm thấy nó có thể có cuộc sống như thế sao?" Nam Cung Tước đau đớn nhắm mắt lại, sao cô còn chưa hiểu, hiện tại hắn sống cuộc sống như thế này, căn bản hắn hoàn toàn không có sự lựa chọn, hắn không giết người khác, thì cũng có biết bao nhiêu người khác sẽ giết hắn, không phải hắn trời sinh đã tàn bạo khát máu, nhưng một khi đã đi trên con đường này, còn có thể lựa chọn sao?

Trinh Tử bị anh hỏi, nhất thời im lặng, mặc cho nước mắt yên lặng chảy xuống, gương mặt không còn chút máu ngày càng tái nhợt.

Vốn cô muốn tại thời điểm này kêu Nam Cung Tước buông tha chuyện thừa kế của con mình, không ngờ kết cục, cô vẫn còn quá đơn thuần!

Dã tâm của Nam Cung Tước, bản tính tàn bạo khát máu của hắn, căn bản không thể thay đổi.

Nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt yên lặng rơi xuống, Nam Cung Tước nhìn cô tuôn rơi nước mắt, kiên quyết xoay người rời đi.

Sau khi Lý Băng chuẩn bị cho Trinh Tử xong, liền rời khỏi biệt thự.

Mạc Thiên Kình trở lại bệnh viện, Sính Đình đã ngủ thiếp đi, Thủy Nhi và Trương Tuệ đang trò chuyện khí thế ngất trời, hai người đều có cảm giác hối tiếc vì sao không quen biết nhau sớm một chút, còn trao đổi số điện thoại của nhau!

Nhìn thấy Mạc Thiên Kình trở lại, ánh mắt lập tức hưng phấn.

"Sao, có phải cùng một người hay không?"

Thủy Nhi nhìn Mạc Thiên Kình, vẻ mặt mong đợi, nhìn gương mặt lão đại có vẻ rất khó coi, giọng nói hưng phấn nhất thời giảm xuống một nửa.

Thượng Quan Quân Triết kéo cô, nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Đừng chọc anh ấy, hiện tại tâm tình của anh ấy không được tốt!"

"Anh đừng chọc tôi, hiện tại tâm tình của tôi cũng rất không tốt!"

Thủy Nhi nghe anh nói, nhớ tới chuyện tối hôm qua, lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ

Thượng Quan Quân Triết không hiểu, "Vừa tồi tâm tình của em cũng không tệ nha, sao mới nói một chút đã thay đổi!"

Phụ nữ thật dễ thay đổi, Thủy Nhi nhướng mi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, nhấc chân dùng sức đá, chỉ nghe Thượng Quan Quân Triết kêu thảm thiết một tiếng, rồi che nửa người dưới ngồi chồm hổm trên đất gào khóc thảm thiết.

"Tiêu Thủy Nhi, em. . . . . ."

"Em cái gì mà em, Thượng Quan Quân Triết, anh là tên khốn kiếp, anh không nói còn được, anh nói tôi liền nổi giận, sao anh có thể cường bạo tôi, cái tên tiểu gia hỏa không biết xấu hổ kia, anh thiếu phụ nữ sao không ra ngoài mà tìm, sao anh lại làm thế với tôi!"

Thủy Nhi càng nghĩ thì càng uất ức, Mạc Thiên Kình nhức đầu nhức óc vò đầu, ngồi một bên không thèm lên tiếng.

Thượng Quan Quân Triết che nửa người dưới, đau đến đổ mồ hôi hột.

"Tiêu Thủy Nhi , đừng nói khó nghe như vậy, tối hôm qua em cũng rất hưởng thụ, kêu lên mất hồn như vậy, em đá hư bảo bối của anh, sau này em còn thoải mái sao được!"

Thượng Quan Quân Triết vừa nói xong, đã nhìn thấy Thủy Nhi một cước quét tới, lập tức nhịn đau né tránh.

"Tiêu Thủy Nhi, em . . . . ."

"Anh không biết xấu hổ, anh còn dám nói, để xem tôi thiến anh!"

Tức chết cô, người đàn ông này cường bạo mình rồi lại còn lý luận, để xem cô có cắt vật kia của hắn không?

"Hai người cãi nhau đủ chưa?"

Mạc Thiên Kình trầm giọng quát, hai người lập tức ngừng ồn ào, Sính Đình mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Mạc Thiên.

"Các người sao vậy?"

Thủy Nhi hung dữ trợn mắt nhìn Thượng Quan Quân Triết một cái, giống như thấy cừu nhân tội ác tày trời vậy, Thượng Quan Quân Triết bất đắc dĩ lắc đầu.

Ai, sảy một bước chân nghìn đời ôm hận a!

Nếu sớm biết như thế thì mình chịu khó chờ một chút, nhưng tối hôm qua thật sự không thể trách anh a, anh về đến nhà mệt mỏi gần chết, nhìn thấy cô ấy mặc áo ngủ, bên trong lại không mặc gì, hấp dẫn nhất chính là áo ngủ của cô lại mỏng nên lộ hết bộ ngực bên trong ra, chỉ một cái liếc mắt, anh đã khống chế không nổi mà chảy máu mũi!

Vốn định an phận nằm ở bên cạnh cô ấy, ai biết cô lại như bạch tuộc dính chặt lấy người anh, còn không ngừng cọ cọ, chắc xem anh là cái ôm gối của cô ấy rồi, nhưng anh là một người đàn ông rất bình thường, làm sao có thể không có phản ứng, chờ anh tĩnh tâm lại thì thú tính của anh đã bộc phát rồi.

Nhưng cô ấy cũng không đẩy mình ra, nói là cường bạo cũng không đúng lắm a!

"Sính Đình, tôi cho cô biết, loại đàn ông này chính là lợn giống!"

Là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, thấy người phụ nữ liền nổi lên!

Thủy Nhi hung dữ mắng.

Rồi nhìn Mạc Thiên Kình.

"Thượng tướng, về sau đừng giao nhiệm vụ cho tôi làm cùng anh ta, tôi sẽ không làm chung với một con lợn giống như vậy!"

"Thủy Nhi, đừng có tuyệt tình như thế, trước tiên cô có thể nghe người ta giải thích một chút, nói không chừng anh ta vì yêu cô nên mới thế chứ?"

Câu nói trắng trợn của Trương Tuệ khiến gương mặt của ba người đàn ông: Mạc Thiên Kình, Thượng Quan Quân Triết, Diệp Thần Băng khẽ co quắp.

Thủy Nhi chống nạnh, nhíu mày nhìn Thượng Thượng Quan Quân Triết .

"Anh yêu tôi sao?"

Thượng Quan Quân Triết lắc đầu, anh chưa yêu cô, quan hệ của phụ nữ và đàn ôngkhông phải là trên giường dưới giường sao(⊙_⊙)?

"Khốn kiếp, không yêu tôi sao cường bạo tôi! Anh khinh thường tôi hả?"

Thủy Nhi nghe anh ta nói thế nổi trận lôi đình, nâng chân lên hướng mệnh căn của anh ta bay ra một cước, Thượng Quan Quân Triết vội vàng né tránh, nhìn Thủy Nhi tức giận, thật hối hận vì đã chiếm hữu cô .

Anh không yêu cô, nhưng cũng không phải là không thích cô a!

Sính Đình nhìn Thủy Nhi tức giận xanh mặt, vội vàng khuyên nhủ.

"Thủy Nhi, đừng nóng giận, tính tình của đàn ông là như vậy, là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới!"

Sính Đình vừa mới dứt lời, Mạc Thiên Kình và Diệp Thần Băng liền yên lặng thở dài, ánh mắt nhìn Sính Đình oán trách, không tính bọn họ có được hay không?

"Sính Đình, cô nói tôi có thể không nổi giận sao? Lần đầu tiên của tôi lại cho tên lợn giống kia!"

Tức chết cô, hung dữ nhìn anh chằm chằm, Thủy Nhi cảnh cáo.

"Thượng Thượng Quan Quân Triết, lần sau nếu như để tôi biết anh còn ra bên ngoài ăn chơi đàng điếm, lên giường cùng người phụ nữ khác, thì hãy cẩn thận cái đó của anh."

Ánh mắt Thủy Nhi rơi vào đáy quần anh, Thượng Quan Quân Triết vội vàng che nơi đó.

"Thủy Nhi, nơi đó của đàn ông rất yếu đuối, xuống tay lưu tình một chút!"

Dù sao Thượng Quan Quân Triết cũng là cấp dưới của mình, là anh em của mình, không lên tiếng một câu nào, đến lúc đó anh còn mặt mũi nào.

Thủy Nhi nhìn Mạc Thiên Kình, nở một nụ cười lạnh.

Nụ cười kia khiến Mạc Thiên Kình và Thượng Quan Quân Triết không nhịn được run lên.

"Thật ra thì cũng không yếu ớt như vậy, tối thiểu anh cũng bị em đạp hai lần, không phải vẫn không chút tổn hại nào sao?"

Sính Đình lạnh lùng nói, sắc mặt Mạc Thiên Kìnhlập tức xanh mét, bất mãn nhìn Sính Đình, cô không thể giữ bí mật cho anh một chút sao?

Thượng Quan Quân Triết dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn anh.

Ít ra thì anh cũng mới bị một lần, mà anh ta số khổ lại bị đá hai lần!

"Cái đó, mọi người cứ tiếp tục, tôi còn có việc đi trước!"

Diệp Thần Băng nghe không nổi nữa, nếu Sính Đình không có việc gì, công ty mình còn một đống việc chưa giải quyết, anh tranh thủ tránh đi, bằng không đợi ngọn lửa bốc lên thành hỏa hoạn, đốt cháy cả anh!

"Diệp Thần Băng, đưa tôi đi một đoạn đi!"

Trương Tuệ vội vàng theo chân, nhìn bọn họ nói một câu bái bai, lập tức chuồn mất.

Thật ra cô chỉ xem trên phim, bây giờ bọn họ lại thực chiến, cô vẫn nên tranh thủ thời gian chuồn đi thôi!

"Sính Đình, hung thủ đòi tiền chuộc và hung thủ bắt cóc em quả thật không phải một người, bước đầu hoài nghi Trương Vượng!"

Mạc Thiên Kình vội vàng nói sang chuyện khác, anh biết nếu nói thêm nữa, cũng sẽ bị bọn họ bóp chết.

Bây giờ cô là phụ nữ có thai cũng là bệnh nhân, anh hoàn toàn chỉ có thể bị đánh.

"Cái gì, Trương Vượng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.