Mèo Con Nối Duyên

Chương 1: Kim phấn Tần Hoài




Nước miếng bắt đầuchảy ra, khiến cho tôi nhất thời quên mất nỗi sợ hãi, chìm đắm trong bốn bể cá tươi. Lúc đang mơ mộng hão huyền, đột nhiên vang lên một tiếng ầm ầm, sát khí khủng bố, cái bức tường của gian phòng nứt ra một lỗ to,Bích Thanh Thần Quân mặc áo giáp tay cầm trường kiếm hung dữ, sắc mặtkhó coi, hung ác, nhìn chằm chằm vào Ngao Vân lại nhìn tôi, cảm giácgiống như ngày thường tôi ăn cắp bị bắt được… Dường như còn đáng sợ hơn…

“Sao nhanh thế?” Ngao Vân cũng há hốc mồm, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, anhta chỉnh lại quần áo, xuống giường, đứng thẳng người hành lễ với BíchThanh Thần Quân, “Tôi thật lòng muốn cới Miêu Miêu.”

“Ngươi thậtsự là đang ở đây làm chuyện này sao?” Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng hừmột tiếng, lại nhìn cái dáng vẻ của tôi há miệng nói, “Xem ra giữa cácngươi chưa xảy ra chuyện gì.”

Ngao Vân hơi xấu hổ, anh ta liếc nhìn tôi nói: “Tất cả ngoài sự dự đoán.”

“Sư phụ”… Tôi vội vàng gọi, tôi chui ra từ trong chăn, muốn đi đến cạnh anh ta làm nũng, xin lỗi để lấy lòng.

Không ngờ Bích Thanh Thần Quân liếc nhìn tôi, đột nhiên anh ta nổi giận hét lên:”Chui vào trong chăn đi ! Quấn chặt vào.”

Anh ta suy nghĩ một lúc lại đi đến, thuận tay kéo cái ga giường và vỏ chănquấn tôi vào trong đấy mấy vòng, quấn giống như một cái bánh chưng mớidừng tay, sau đó quay lại nhìn Ngao Vân, rút kiếm ra.

“Ngươi chỉbiết dùng bạo lực ức hiếp người khác sao?” Ngao Vân lạnh lùng nói:”Tạisao không để cô ta tự quyết định? Hay là ngươi căn bản không có lòngtin nắm giữ cô ấy, chỉ biết dùng thủ đoạn cưỡng bức?”

Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân càng khó coi, anh ta quay lại hỏi tôi:”Ngươi muốn đi Long Cung với anh ta không?”

“Muốn!” Tôi nhanh nhảu trả lời, “Bởi vì ở đó có rất nhiều cá!”

Khuôn mặt của Bích Thanh Thần Quân đột nhiên đờ đẫn, anh ta xoa đầu tôi rấtlâu không nói gì cả, dường như đang suy nghĩ đắn đo cái gì, sắc mặt cuảNgao Vân ở bên cạnh lại rất đắc ý hả hê.

Tôi thấy Bích Thanh Thần Quân dường như không vui, trong lòng cũng không vui, thế là buột mồmnói:”Nếu… Sư phụ không thích tôi đi, thì tôi không đi nữa.”

“Ngươi thật lòng muốn lấy anh ta sao? Từ bây giờ xuống biển rời bỏ Huyền Thanh Cung…” Bích Thanh Thần Quân hạ giọng hỏi:”Nếu ngươi thật sự thích anhta thì ta buông tay.”

Tại sao phải rời bỏ Huyền Thanh Cung?” Tôi ngạc nhiên.

“Bởi vì sau khi kết hôn với một người, thì phải chung sống với anh ta, chonên lấy Ngao Vân thì phải ở bên cạnh anh ta.” Bích Thanh Thần Quân kiênnhẫn giải thích.

Ngao Vân ở bên cạnh chĩa mồm vào nói: “Ta sẽ thương yêu ngươi hơn Bích Thanh Thần Quân, yên tâm đi.”

“Không cần.” Tôi không hề do dự lắc đầu, “Miêu Miêu phải ở Huyền Thanh Cung.”

“Ngươi không thích cá, ngươi không thích ta sao?” Ngao Vân hỏi.

“Thích.” Tôi gật đầu ra sức giải thích, “Nhưng… Tôi còn thích sư phụ, sư phụ còn cho tôi ăn cá, còn gỡ xương cho tôi… Cái gì sư phụ cũng chiều tôi… Tôi… Không muốn rời xa anh ta.

Thật kì lạ… Là từ khi nào, tôi sợnhìn thấy anh ta bị thương và buồn bã, còn đau hơn cả đâm một dao trênngười mình? Là từ lúc nào, trong lòng tôi anh ta đã quan trọng hơn cá,sự tồn tại của anh ta, càng quan trọng hơn việc vui chơi?Là từ lúc nào,tôi bắt đầu yêu thầm cái vòng tay lạnh giácủa anh ta, yêu thầm cái nụcười và sự dịu dàng của anh ta. Kí ức lại tràn về, cảm giác bị vứt bỏnhư cứa vào tim, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy sợ hãi, sợ có một ngàylại bị bỏ rơi, bất luận chờ đợi bao nhiêu ngày, anh ta cũng không trởlại tìm tôi, không đưa tôi về nhà.

Nếu ăn cá mà bị bỏ rơi, tôi thà cả đời này không ăn cá.

Hai người trầm ngâm không nói, tôi cẩn thận mở miệng hỏi: “Sư phụ ngườikhông cần tôi nữa sao? Miêu Miêu đã làm sai chuyện gì sao, tôi sẽ thayđổi, người đừng vứt bỏ tôi được không…”

“Yên tâm, chỉ cần ngươibằng lòng ở bên cạnh ta, sư phụ vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi.” BíchThanh Thần Quân vỗ vỗ đầu tôi, cuối cùng thở dài, dãn mày ra, nở nụ cười sáng chói với tôi, anh ta quay người nhìn Ngao Vân sắc mặt khó coinói:”Ta chỉ vứt bỏ tên cản trở công việc ở trước mắt.”

“Ngươi chỉ làm chủ trước cô ta bây giờ là một đứa trẻ, tâm hồn ngây thơ, chỉ sợxem ngươi như là bố.” Ngao Vân lạnh lùng cười:”Ta cũng không vứt bỏ.”

Chưa nói dứt câu, Bích Thanh Thần Quân rút kiếm ra đâm tới, Ngao Vân vộivàng lấy cây thương ra chặn lại, đồ dùng khắp nơi bị vỡ nát, bức tườngbị kiếm và cây thương đâm vào vô số vết nứt, toàn bộ căn gác này bị trấn động, bên ngoài vọng lại tiếng kêu the thé của Cốc Nhạn ma ma:”Trời ạ,xảy ra chuyện gì thế? Động đất hay đánh nhau? Đại gia à! Các ngươi đừngcướp cô gái này, ở đây chúng tôi có nhiều lắm! Có nhiều lắm!”

Kiếm như mưa, thương như rồng, Bích Thanh Thần Quân và Ngao Vân đánh nhaubất phân thắng bại, toàn bộ Tây Phựng Lầu này bị trấn động, cát bụi từtrên mái không ngừng rơi xuống, cột cũng bị nứt toát, nền nhà cũng bắtđầu nứt, tiếng kêu the thé của Cốc Nhạn ma ma cũng bị chôn vùi vào trong tiếng kêu là thảm thiết của mọi người, tất cả các cô gái và khách khứađều bất chấp tất cả lao ra ngoài, miệng kêu lên: Động đất rồi.

Tôi ngồi ở trên giường cũng bị trấn động này làm rơi xuống đất, thế là Bích Thanh Thần Quân hét lên với tôi:”Miêu Miêu ngươi đi ra ngoài đi, biếnthành mèo không được chạy lung tung!”

Anh ta vừa nói vừa tiếp tục tấn công Ngao Vân, Ngao Vân hơi đuối sức, quần áo ở trên người bị ráchmấy miếng to, để lộ ra mấy vết thương, nhưng vẫn không chịu rút lui,liều mạng với Bích Thanh Thần Quân do bị thương tay trái nên càng tấncông mạnh thêm.

Tôi thấy bọn họ đánh nhau cảm thấy rất thích thú, tuy cảm thấy hai người đánh nhau rất dữ dội nên không dám liều mạng,thế là nhảy xuống đất cuộn tròn lại biến thành mèo, nhanh chóng nhảy qua cửa sổ trèo qua tường, chạy đến đường to, nhìn khách khứa chạy ra khỏiTây Phượng Lầu, quần áo xộc xệch cảm thấy rất mới lạ, quần áo bọn họ mặc rất ít, ít hơn cả tôi, có mấy cô gái thậm chí chỉ choàng một chiếc áomỏng, ngay cả dây lưng áo cũng không buộc lại, để hở cả da thịt, đầu tóc rối tung, mặt mũi tím tái, trán đầy mồ hôi, ngồi nhìn trận động đất chỉ có ở Tây Phượng Lầu.

“Cơ nghiệp mà tôi xây dựng bao nhiêu năm…” Cốc Nhạn ma ma khóc chết đi sống lại bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh dậy lại khóc tiếp.

Hoa Dung đâu? Tôi quay đầu nhìn khắp nơi, dường như tất cả mọi người đềuchạy ra ngoài, ngược lại duy nhất chẳng thấy hình bóng cô ta đâu. Lẽ nào vẫn chưa ra ngoài? Trong phòng rất nguy hiểm, cô ta không biết võ cônggì… Đang do dự có phải xông vào tìm cô ta không, đột nhiên nhìn thấyhình bóng của cô ta trong lớp bụi, đang kéo tiểu a hoàn ngất ngưởng chạy ra ngoài, đầu cô ta bị một hòn đá to rơi vào, chảy rất nhiều máu.

Tôi chạy đến đấy, vòng tay ôm lấy cô ta kêu lên mấy tiếng:”Meo meo”. HoaDung bất chấp tất cả ngồi trên đất, thở dài thườn thượt, bịt vết thươnglại, lại xoa đầu tôi dịu dàng nói:”Mèo con ở đây rất nguy hiểm, tại saokhông chạy đi.”

Tiểu a hoàn đi ra cùng với cô ta, hai chân mềmnhũn, quỳ ở trên đất , khóc đến khàn cả giọng:”Hoa Dung tỷ tỷ, mặt củatỷ rách rồi, lần này làm thế nào mới khỏi… Đều là do em không tốt liênlụy đến chị.”

“Không phải lỗi của em, lúc này tính mạng mới làquan trọng.” Hoa Dung xé một mảnh áo, tự mình bịt vết thương, lại nhìnthấy Cốc Nhạn ma ma khóc ầm ĩ, vội vàng chạy đi đến an ủi,”Ma ma ngườicòn khỏe mới là tốt nhất, Tây Phượng Lầu phải xây lại cũng không phảichuyện khó.”

“Ta từ nhỏ đã bị bán được nuôi dưỡng ở đây đếntrưởng thành, sống ở đây gần ba mươi năm rồi, giống như là nhà của mình, xây lại thì đợi đến khi nào…” Cốc Nhạn ma ma lau nước mắt, ngẩng đầunhìn Hoa Dung, lại the thé gào lên,”Mặt của ngươi làm sao thế?”

“Lúc bỏ chạy không cẩn thận bị ngã…” Hoa Dung nói nhỏ.

“Ai ya, chiêu bài chủ của ta, vết thương to như thế, hủy hoại hết nhan sắc rồi.” Cốc Nhạn ma ma sờ mặt Hoa Dung rất đau lòng.

“Xin lỗi…” Hoa Dung tỏ vẻ áy náy.

“Được rồi, được rồi…” Cốc Nhạn ma ma thở dài, “Sau này ngươi làm việc ở phíasau, miễn là đừng có dùng bộ mặt này để dọa khách.” Sau đó lại buồnphiền nói,”Sau này lại nuôi không một miệng ăn nữa.”

“Giao Giao đâu?” Hoa Dung đột nhiên hỏi.

Cốc Nhạn ma ma lúc này mới bừng tỉnh, lại hỏi:”Giao Giao đâu?”

“Meo.” Bích Thanh Thần Quân và Lam Vũ Thần Nữ cùng dặn dò từ trước, không được biến thành mèo trước mặt mọi người, tôi vội vàng đi qua, dùng đuôi quét lên người bọn họ, chứng tỏ mình đang ở đây.

Đáng tiếc dường nhưbọn họ không hiểu, trong lúc tinh thần đang hoảng sợ:”Hình như cô ta vẫn đang tiếp khách, đối tượng mà cô ta tiếp cũng chưa ra phải không? Trậnđộng đất này sao lại kì cục thế nhỉ? Hình như có người đánh nhau, khôngbiết tại sao lại xảy ra chuyện quỷ quái này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.