Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 79: Sự trầm mặc của cha mẹ




Sau khi Chu Khởi ra khỏi khách sạn, không nhìn thấy bóng dáng Hứa Nùng nhưng hắn cũng không gấp, trực tiếp ở cửa đốt thuốc chờ cô.

Có lẽ qua hơn nửa giờ, cũng không thấy Hứa Nùng quay về. Hắn lúc này mới cảm thấy có điểm không thích hợp, cau mày suy đoán nơi cô có thể đi, nghĩ xem có muốn đi tìm một vòng hay không.

Vừa vặn lúc này Mạnh Tư Ngữ mang theo một ít người trong tổ từ trên lầu đi xuống, trực diện đối mặt Chu Khởi, cô ta còn rất ngoài ý muốn kinh ngạc lại vui mừng.

Hôm qua cô ta và nhà đầu tư mở cuộc họp, trên cơ bản phần 2 của bộ phim chiếu mạng đã bàn xong ý định hợp tác.

Những gì nhà đầu tư muốn là câu chuyện với phong cách tương tự, nhưng nhân vật chính xuất hiện tiếp theo phải hoàn toàn khác.

Thời điểm dự tính ứng cử viên cho nam nhân vật chính, Mạnh Tư Ngữ ngay lập tức liền nghĩ tới Chu Khởi.

Cho nên lúc này ở đây gặp được hắn, cô ta đương nhiên vui mừng.

Cô ta tiến lên vài bước, khó có khi không có dáng vẻ cao lãnh giống bình thường, rất thân mật cười với Chu Khởi, "Xin chào, còn nhớ tôi không? Tôi là đạo diễn của phim xx, hôm qua chúng ta đã gặp mặt."

Chu Khởi lười biếng nâng mắt, liếc cô ta một cái, xong tùy tiện đáp "Ừm".

"Là thế này, anh có kế hoạch tiếp tục ký hợp đồng hay không, bộ phim này của chúng tôi trước mắt..."

Chu Khởi có chút không kiên nhẫn ngắt lời cô ta, "Có chuyện gì cùng cô nàng nhà tôi nói đi, cô ấy đồng ý chính là tôi đồng ý, tôi chỉ nghe lời cô ấy."

"..." Sắc mặt Mạnh Tư Ngữ có chút cứng ngắc, nguyên bản hứng trí bừng bừng muốn nói ra, toàn bộ nghẹn ở trong cổ họng.

Chu Khởi lười lại phản ứng cô ta, đứng thẳng người vừa muốn đi, bỗng nhiên, điện thoại di động tại lúc này vang lên.

Hắn không nhìn tên người gọi trên điện thoại đã ấn nghe.

Trong khoảnh khắc, thần sắc hắn vốn nhàn tản chậm rãi trầm xuống, qua vài giây đồng hồ, hắn trầm giọng đáp lại bên kia: "Ừm, tôi bây giờ đi qua."

Nói xong, cũng không lại cho Mạnh Tư Ngữ cơ hội nói chuyện, sải chân dài, cất bước rời đi.

Mạnh Tư Ngữ nhìn bản thân từ đầu tới cuối bị triệt để lờ đi, nhất thời tâm trạng khó chịu.

Cô ta âm thầm cắn chặt răng, hỏi người phía sau: "Hứa Nùng đâu?"

————————

Hứa Nùng kỳ thật sau khi trở lại Bùi gia, liền vẫn luôn muốn tìm một cơ hội xin nghỉ phép với Mạnh Tư Ngữ.

Nhưng không biết làm sao, sau khi cô đi vào biệt thự bà Tạ liền vẫn luôn không rời khỏi cô, không ngừng lôi kéo cô nói đông nói tây, cô căn bản không tìm thấy cơ hội thích hợp.

"Cuối cùng cũng có thời gian, nếu không phải anh trai con đi đón con, mẹ thấy con vẫn là không tính về nhà đi."

Bà Tạ và Hứa Nùng ngồi ở một chỗ, ông Bùi ngồi ở đối diện hai người, nhìn mẹ con hai người thân mật nói chuyện phiếm, trên mặt ông ta cũng tràn ngập sung sướng, cười vui vẻ vừa uống trà, vừa nhìn hai người.

Hứa Nùng có chút chịu không nổi, khi chỉ có hai người bà Tạ đã rất ít có vẻ mặt ôn hoà như vậy đối với cô, đại đa số đều là dặn dò cô phải không chịu thua kém, phải nỗ lực, căn bản nghiêm khắc không giống một người mẹ, càng giống như là cấp trên.

Bùi Ngọc lúc này từ bên ngoài đi vào, trên mặt còn treo nụ cười ôn hòa, khi đến gần hỏi bọn họ: "Đang nói chuyện gì vậy?"

Ông Bùi cười tủm tỉm, "Dì Tạ con đang nói Nùng Nùng đi học rồi thì không thích về nhà nữa."

Ý cười trên mặt Bùi Ngọc càng sâu, vừa cởi áo khoác tây trang trên người ra giao cho người giúp việc, vừa nói: "Kia quả thật nên nói em ấy, quả thật có chút không có lương tâm, có bạn học thì liền quên mất người trong nhà."

Bà Tạ nghe vậy, cũng cười, còn vươn ngón trỏ ra chỉ chỉ vào trán Hứa Nùng, "Đúng là, cái đứa nhỏ không có lương tâm."

Hứa Nùng lúc này ngược lại không có căng thẳng cùng sợ hãi khi đơn độc ở chung với Bùi Ngọc, đối mặt người một nhà, nhưng dưới đáy lòng cũng không vui vẻ nổi.

Nhất là nhìn đến bà Tạ ở trước mặt hai cha con cố ý tỏ ra thân mật với mình, trong thân thể Hứa Nùng âm ỷ trào ra sự bài xích cùng chán ghét.

Cũng may người giúp việc lúc này đi tới, vô cùng cung kính nói với bà Tạ: "Phu nhân, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bà có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."

Bùi Ngọc giống như có chút kinh ngạc, hỏi: "Chuẩn bị gì? Dì muốn làm cái gì?"

Ông Bùi ở một bên cười nói tiếp: "Dì Tạ con không phải thấy các con đều về nhà, liền muốn tự mình làm bữa cơm cho các con ăn sao."

Bùi Ngọc nghe xong, cũng cười nói với bà Tạ: "Vậy thật sự là vất vả cho dì rồi."

Bà Tạ vội vàng lắc đầu, "Nên như vậy, không phải con ở nước ngoài đoạt giải sao? Dì muốn thay con chúc mừng."

Nói rồi, lại quay sang dí dí vào trán Hứa Nùng, "Còn có đứa bé không có lương tâm này, dì xem nó mấy ngày này cũng gầy, khẳng định là ở trường ăn uống không tốt đi, khi còn bé nó chỉ quen ăn đồ ăn dì làm."

Hứa Nùng trầm mặc không phản bác, nhưng thật ra chỉ có cô biết, bà Tạ trước kia ở nhà căn bản không biết nấu cơm, xuống bếp vẫn luôn đều là cha cô.

Mà khả năng nấu nướng của bà Tạ, cũng là tháng thứ hai sau khi đến Bùi gia, khẩn cấp đi học.

...

Sau đó bà Tạ đi phòng bếp bên kia, trong phòng khách chỉ còn lại có cha con Bùi gia cùng Hứa Nùng ba người.

Bùi Ngọc cũng không tìm Hứa Nùng nói chuyện, vẫn luôn hỏi chuyện trong công ty ông Bùi. Sau đó nói xong, hắn dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên gọi dì giúp việc tới.

" Cậu chủ Bùi, cậu có việc gì phân phó?" Người giúp việc nói.

"Đi pha một cốc trà táo đỏ lại đây, bỏ thêm nhiều đường đỏ."

Người giúp việc lĩnh mệnh đi vào phòng bếp chuẩn bị trà.

Ông Bùi có chút ngạc nhiên, hỏi Bùi Ngọc: "Không phải con không thích uống ngọt sao?"

"Là cho Nùng Nùng uống."

Bùi Ngọc lập tức cũng quay đầu nhìn về phía Hứa Nùng, trên khuôn mặt là dịu dàng, cùng tự trách.

"Xin lỗi, Nùng Nùng, anh trai mới vừa trở về cũng không nhìn thời gian, quên mất mấy ngày này hàng tháng em sẽ không thoải mái. Lát nữa uống trà xong, em lên lầu ngủ một chút đi, lúc ăn cơm anh kêu em xuống."

"..."

Cùng một loại sự tình, Hứa Nùng giờ này khắc này hoàn toàn không có xấu hổ cùng khó xử như khi đối mặt Chu Khởi đêm qua, toàn thân cao thấp chỉ còn lại có kinh hoàng cùng cứng ngắc.

Cái người này... Ngay cả loại chuyện này của cô cũng nhớ rõ ràng.

Hứa Nùng không dám nghĩ thêm nữa.

Nhưng hành động này của Bùi Ngọc, ở trong mắt ông Bùi lại là chuyện tốt.

Ông ta nhìn Hứa Nùng cười ha ha, lại nhìn Bùi Ngọc, nói: "Nhìn thấy quan hệ của các con tốt như vậy, cha và dì Tạ con cũng vui vẻ."

Bùi Ngọc mỉm cười rót cho ông Bùi thêm chén trà, không nói chuyện.

Sau khi dì giúp việc bưng trà táo đỏ tới, Hứa Nùng lập tức uống, sau đó liền hướng về phía hai người đàn ông trong phòng khách gật gật đầu, nâng bước lên lầu.

Lúc đi lên trên cầu thang, cô vẫn có thể cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt nóng rực luôn chăm chú dán vào trên lưng mình, cô im lặng, dưới chân bước chân càng nhanh.

Đi vào phòng ngủ của mình ở Bùi gia, sau khi đã khóa kỹ cửa, Hứa Nùng mới lặng lẽ thở ra.

Trùng hợp, điện thoại di động của cô tại lúc này chợt vang lên.

Cầm lên liền thấy, là điện thoại của Mạnh Tư Ngữ.

Hứa Nùng cho rằng Mạnh Tư Ngữ gọi điện thoại đến mắng mình, dù sao cô vô cớ biến mất, cũng chưa xin phép.

Nhưng sau khi nhận điện thoại, thái độ của Mạnh Tư Ngữ tại đầu kia, có chút kỳ lạ không xem là quá ác liệt.

Khi cô nói hai ngày này có lẽ muốn xin nghỉ, Mạnh Tư Ngữ cũng không nói gì, giọng điệu cũng xem như bình tĩnh.

"Cô có thể không đến, nhưng là cái nam diễn viên khách mời lúc trước thì sao? Sau khi cô đi, hắn cũng đi theo luôn rồi."

Hứa Nùng sửng sốt, Chu Khởi đi rồi?

"Hắn vẫn luôn không đến đoàn phim sao? Có thể nào còn chưa thức dậy hay không?"

"Không đâu, tôi cùng người trong tổ gặp hắn ở cửa khách sạn, sau khi hàn huyên được hai câu hắn nhận một cuộc điện thoại, liền vội vàng bỏ đi. Cô có rảnh nhanh chóng liên hệ với hắn một chút, bên này còn thiếu hai cảnh diễn của hắn đó."

Hứa Nùng bình tĩnh lên tiếng trả lời, sau đó lại giao phó với Mạnh Tư Ngữ một ít công việc trong đoàn phim rồi cúp máy.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, trong đầu Hứa Nùng vẫn là kinh ngạc, một bên lại bất ngờ về thái độ hôm nay của Mạnh Tư Ngữ.

Cô cảm thấy phản ứng này không quá giống Mạnh Tư Ngữ, nếu nói cô ta nghe nói chuyện mình thu thập Bạch Hiểu, hình như cũng không đến mức thay đổi lớn như vậy đi? Lúc trước cô cho Bạch Hiểu kia mấy bàn tay, Mạnh Tư Ngữ cũng vẫn là biểu hiện rất cường thế mà.

Về phương diện khác... Chính là kinh ngạc về Chu Khởi.

Mạnh Tư Ngữ nói hắn vội vàng bỏ đi, là có việc gì gấp sao?

Hứa Nùng không tự chủ liền nghĩ tới chuyện hắn nói lúc trước thiếu khoản nợ, trong đầu bất chợt có chút lo lắng.

Muốn gọi điện thoại cho hắn hỏi một chút, rồi lại phát hiện bọn họ căn bản còn chưa kịp trao đổi số điện thoại.

Hứa Nùng trầm mặc, nghĩ lát nữa ăn cơm xong, nhất định phải tìm cái lý do nhanh chóng quay về phim trường mới được.

————————

Động tác của bà Tạ rất nhanh, không quá một giờ đồng hồ, liền làm một bàn mỹ thực bê ra.

Thịt cá phối hợp đầy đủ, hơn nữa mỗi đĩa đồ ăn cũng đều được bày biện vô cùng tỉ mỉ, đánh mắt nhìn qua, ngược lại giống như là đồ đóng gói từ nhà hàng mang về.

Ông Bùi gọi người mở chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một ly, tiếp đó dẫn đầu nâng ly, "Nào, trước chúc mừng cậu chủ Bùi của chúng ta, lại giành được một cái ảnh đế."

Bùi Ngọc và bà Tạ đều cười chạm ly cùng ông Bùi, Hứa Nùng cũng đưa tay tượng trưng cùng bọn họ đụng một cái, tiếp theo đang do dự có nên nhấp một ngụm rượu hay không, Bùi Ngọc ở một bên đè cổ tay của cô xuống.

"Thân thể không thoải mái thì đừng uống rượu, anh bảo dì ngâm cho em một ly trà táo đỏ."

Nói xong liền muốn mở miệng hô một tiếng dì.

Hứa Nùng thấy thế, nhanh chóng ngăn cản, "Không cần đâu, em ăn cơm không có thói quen uống nước."

"Vậy được." Bùi Ngọc nghe cô nói xong, cười xoa xoa đỉnh đầu cô, "Vậy chờ ăn cơm xong lại gọi người thay em chuẩn bị."

Bà Tạ ở bên cạnh nhìn bọn họ tương tác, trên mặt nổi lên ý cười vui mừng, bà ta quay đầu nói với ông Bùi: "Anh xem hai đứa trẻ cảm tình thật tốt."

Ông Bùi vội vàng gật đầu, "Vừa nãy anh cũng nói lời này đó."

Hứa Nùng nghe bọn họ nói, trầm mặc ngồi yên trên ghế, không nói lời gì nữa.

Sau đó, Bùi Ngọc thừa dịp giữa lúc gắp đồ ăn cho Hứa Nùng, đột nhiên nói với bà Tạ: "Đúng rồi, dì Tạ, buổi tối con chuẩn bị mang theo Nùng Nùng đi ra ngoài chơi một chút, gặp gỡ mấy đứa bạn nối khố của con."

Bùi Ngọc vô cùng biết làm việc, cũng biết cách nắm lấy điểm yếu của người khác.

Lời này của hắn thật ra theo lý hẳn là phải hỏi Hứa Nùng trước, nhưng hắn lại trực tiếp lướt qua cô đi hỏi bà Tạ, giống như chỉ cần bà Tạ đồng ý, sự tình liền có thể xác định.

Mà bà Tạ nghe xong lời này đương nhiên vui vẻ, bạn chơi từ nhỏ của Bùi Ngọc cũng đều là công tử hoặc là thiên kim nhà giàu, Hứa Nùng cùng đi gặp bọn họ, đối với tương lai, chỉ có lợi mà không có hại.

Bà ta mới vừa muốn gật đầu, liền nghe Hứa Nùng ở bên cạnh mở miệng trước: "Thật ngại quá, anh Bùi, buổi chiều em có khả năng muốn quay về..."

Lời của Hứa Nùng còn chưa dứt, Bùi Ngọc liền thân mật cúi xuống bên tai cô, thấp giọng cười nói: "Nùng Nùng, anh chính là giúp em giấu diếm, em nếu lần này không cho anh mặt mũi, anh có lẽ phải ở trước mặt dì vạch trần chuyện em lén lút theo đoàn phim đi diễn à."

Khi hắn nói chuyện, hơi thở phả vào vành tai Hứa Nùng, cô chỉ cảm thấy da đầu từng đợt run lên, theo bản năng liền muốn trốn về phía sau.

Bùi Ngọc cũng không thèm để ý, đem lời đối với Hứa Nùng nói cho hết, liền lại nói với bà Tạ: "Dì, dì sẽ đồng ý đi? Con vẫn luôn muốn mang Nùng Nùng đi ra ngoài chơi một chút."

Bà Tạ nhìn thấu ý tứ muốn phản bác vừa mới rồi của Hứa Nùng, nhưng bà ta cũng không để ý chút nào, hiện tại ở trong mắt bà ta, chuyện của Hứa Nùng đều là bé nhỏ không đáng kể.

Cho nên bà ta đáp ứng không chút do dự: "Đương nhiên."

Nói xong còn nhìn về phía Hứa Nùng, nói: "Lát nữa lên lầu mẹ chọn cho con bộ quần áo thật đẹp, cùng anh trai con ra cửa, cũng không thể làm hắn mất mặt."

Hứa Nùng âm thầm đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, trầm mặc không nói lời nào nữa.

......

Bởi vì Bùi Ngọc uống chút rượu, tuy rằng không say, nhưng chung quy không nên lại tự mình lái xe.

Cho nên buổi tối khi ra ngoài, ông Bùi phái lái xe đi theo bọn họ.

Cũng không biết có phải là do có người ngoài hay không, sau khi lên xe, Bùi Ngọc ngược lại so với lúc trước an tĩnh hơn không ít. Ngoại trừ khi mới vừa lên xe hỏi Hứa Nùng một câu "Điều hòa có thấp không", thì một đường cũng không lại mở miệng.

Thân thể Hứa Nùng kề sát lên cửa xe ở bên kia, mặt hướng ra cửa sổ, tầm mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.

Xe một đường vững vàng tới địa chỉ Bùi Ngọc nói——

Một quán bar trong trung tâm thành phố.

Hứa Nùng không có phản ứng gì lớn, vốn dĩ muốn trực tiếp an tĩnh đi theo Bùi Ngọc xuống xe, nhưng tại lúc này, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ của cô bỗng nhiên khựng lại.

Phía trước cách xe của bọn họ không xa, một chiếc xe thể thao khoa trương đột ngột dừng lại. Thân xe toàn một màu đen, ẩn trong đêm tối, lại càng nhiều thêm sự thần bí.

Chỉ thấy lúc này cửa xe của chiếc xe sang trọng kia mở ra, một người đàn ông dáng người thon dài cao ngất từ trong xe bước ra.

Sắc trời quá tối, Hứa Nùng không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng nhìn bóng lưng lại không hiểu sao thấy có chút quen thuộc.

Là cô nhìn lầm rồi sao? Người đàn ông này... Như thế nào có chút giống Chu Khởi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.