Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 56: Biệt uyển Lô gia




Từ Tử Sung cảm thấy có lẽ mình đã thật sự chọc giận Hạ Mộng Ngư. Hôm đó, ăn xong bánh, Hạ Mộng Ngư liền đi luôn. Hai ngày sau đó cô cũng không liếc nửa con mắt nhìn cậu. Có khi rơi vào tình huống không thể không trao đổi với nhau thì cô sẽ tuyệt đối không nhìn vào mắt cậu, thậm chí lúc bạn cùng lớp nhắc đến Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư vừa nghe thấy đã xoay người bỏ đi.

Điều này hoàn toàn chứng thực cho tin đồn hai người ghét nhau.

Cả lớp đã xác nhận, học thần và học bá đúng thật là không ưa nhau.

"Sung ca, rốt cuộc là ông đã đắc tội gì với học thần đấy?", lúc cả hội túm tụm ăn trưa, có người không nhịn nổi sự tò mò đã hỏi Từ Tử Sung.

Vẻ mặt Từ Tử Sung không chút thay đổi.

"Không biết."

"Thế thì học thần đắc tội với cậu à?"

"Cô ấy không đắc tội tôi."

Rõ ràng Từ Tử Sung không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ tiếc là đám anh em cây khế lại không tinh ý.

"Không đắc tội ông thế sao ông lại ghét cô ấy?"

"Tôi không ghét cô ấy.", Từ Tử Sung dừng một lát rồi nói tiếp, "Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt."

"Hả? Thế ra là học thần đơn phương ghét cậu rồi..."

Lời vừa nói ra, mọi người đều thấy Từ Tử Sung vốn luôn bình tĩnh giờ lại ngẩng đầu liếc cậu bạn kia một cái, ánh mắt sắc nhọn đáng sợ. Tuy Từ Tử Sung nhanh chóng thu ánh mắt lại, nhưng giây phút vừa rồi đã đủ uy lực khiến cậu bạn kia đánh rơi cả đũa.

Bầu không khí quanh bàn ăn bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.

"Tôi về trường trước.", Từ Tử Sung nói.

"Ông còn chưa ăn mà!", Mạnh Huy kêu lên.

"No rồi."

Hẳn nhiên là Từ Tử Sung mất hứng, cậu đứng phắt đậy, không chút dông dài.

Từ Tử Sung vừa đi, Mạnh Huy liền đập bốp một cái đến đau vào gáy cậu bạn lắm mồm vừa rồi.

"Chuyện của người ta mà cứ thích bới móc ra! Bao nhiêu cơm cũng không chặn nổi cái mồm ông!"

"Tôi có biết là không được nhắc đến Hạ Mộng Ngư đâu...", cậu bạn đó xụ mặt, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Từ Tử Sung mất hứng đấy, tôi còn tưởng ông anh này không có tí cảm xúc nào cơ."

"Phí lời, ông bị ghét thì có cảm xúc gì không? Đằng này lại còn bị học thần ghét, học thần đấy!"

Mọi người lại tiếp tục ăn cơm.

Mạnh Huy sốt ruột, cảm thấy cứ kệ cũng không phải cách nên vội vàng gửi tin nhắn cho Phạm Tiểu Kiều.

Mạnh Huy: "Người chị em, chúng ta phải quản chuyện của hai đứa cùng bàn thôi, cứ để thế không phải cách hay đâu."

Phạm Tiểu Kiều: "Lại sao rồi? Không lẽ là bầu không khí căng thẳng thêm một chút chút... À không, vô cùng căng thẳng à?"

Mạnh Huy: "Sung ca nhà tôi hôm nay vì Hạ Mộng Ngư mà chưa ăn cơm."

Phạm Tiểu Kiều: "Gì? Từ Tử Sung tuyệt thực vì Hạ Mộng Ngư?"

Khoảng chừng mười giây ngay sau khi Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiểu trao đổi qua lại, thì Hạ Mộng Ngư đang ngồi trên tàu điện ngầm nhận được tin nhắn.

Phạm Tiểu Kiều: "Này, nghe nói Từ Tử Sung vì mày mà không nuốt nổi miếng cơm nào đấy!"

Phạm Tiểu Kiều: "Chẹp chẹp, mày nhìn mày xem, làm cho người ta tuyệt thực vì mày... Thảo nào tao thấy hai hôm nay cậu ta cứ gầy gầy..."

Phạm Tiểu Kiều: "Y đới tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy."*

*Câu thơ trong "Điệp luyến hoa" của Liễu Vĩnh, tạm dịch: Áo quần rộng dần nhưng không hối hận, chỉ vì người mà hao gầy tiều tụy.

Phạm Tiểu Kiều: "Đáng thương, thật đáng buồn, vô cùng đáng tiếc."

...

Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ nhìn tin nhắn của Phạm Tiểu Kiểu, cô nàng này chỉ diễn là giỏi.

Từ Tử Sung đang dựa vào gốc cây ngủ thì bỗng nhiên bị đá một phát.

Cậu tỉnh dậy, nhưng không mở mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ràng.

Dù sao cũng đã ngồi cạnh Hạ Mộng Ngư mấy ngày, Từ Tử Sung rất quen với mùi hương của cô. Không phải mùi nước hoa, cũng không phải mùi bột giặt hay nước xả vải, mà là một thứ mùi ngòn ngọt khiến người ta cảm thấy rất thỏa mãn, lại liên tưởng đến căn bếp ngập tràn ánh mặt trời ấm áp, có một khung cửa sổ thật rộng, thoáng đãng mà lại sạch sẽ, có đầy đủ các loại thực phẩm, hương liệu, và cả hương sữa thoang thoảng...

"Ăn cơm.", Hạ Mộng Ngư bực tức nói.

Từ Tử Sung chậm rãi mở mắt nhìn về phía Hạ Mộng Ngư.

Cô ôm một cái gói thật to trong lòng, ngồi phịch xuống cạnh cậu, dáng vẻ bực bội. Bóng cây loang lổ phủ xuống gương mặt cô, khiến Từ Tử Sung tiếc vì không thể đưa tay véo một cái.

Cậu thu lại ánh mắt, yên lặng quay đầu.

Quên đi, sau này có cơ hội đã.

Từ Tử Sung thở dài một hơi, trong lòng đầy bất đắc dĩ.

Nghe thấy Từ Tử Sung thở dài, Hạ Mộng Ngư nhíu mày.

"Sao cậu cứ thở dài mãi thế?"

"Tôi đâu có hay thở dài..."

"Cả ngày nghe thấy cậu thở dài."

"Tại vì cả ngày tôi nhìn thấy cậu."

Từ Tử Sung vừa thốt lời này khỏi miệng thì cả hai người cùng sửng sốt.

Từ Tử Sung biết lời nói của cậu có ý khác, nhất thời không biết giải thích thế nào nên cứ ngẩn ra. Hạ Mộng Ngư cũng vô cùng sửng sốt, bàn tay đang lấy đồ ăn ra cứng đờ.

"Không phải..."

Hạ Mộng Ngư đứng dậy định đi liền bị Từ Tử Sung tóm lại.

"Cậu chờ chút, tôi không có ý đó."

Vì chơi boxing và hay tập tạ nên lòng bàn tay Từ Tử Sung đầy vết chai, thô ráp, nhưng lại cực kỳ nóng.

Hạ Mộng Ngư như vừa chạm phải dòng điện cao thế, lập tức muốn rút tay lại, nhưng Từ Tử Sung nắm quá chặt.

"Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, không cần dùng dằng, ảnh hưởng đến hình tượng của tôi."

"Vậy cậu ngồi xuống đã."

Hạ Mộng Ngư đành ngồi xuống, lúc này Từ Tử Sung mới buông tay ra.

Cô tức giận nói: "Xem ra cậu nhìn thấy tôi thôi cũng phát phiền."

"Không phiền."

"Thế sao cậu nhìn thấy tôi lại thở dài?"

"Thở dài là vì...", Từ Tử Sung suy nghĩ tìm từ, "Mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi đều có cảm giác như trưởng bối nhìn vãn bối vậy đó, rất quan tâm, nhưng lại chẳng biết phải thế nào."

Hạ Mộng Ngư ngây ngẩn.

"Thế?"

"Ừ."

"Cậu tự coi mình là bố tôi à?"

"Có thể. Gọi bố đi."

"Cút."

Từ Tử Sung nghiêng đầu cười, Hạ Mộng Ngư cũng bật cười thành tiếng.

"Ngứa mắt..."

Hạ Mộng Ngư đưa đồ ăn cho Từ Tử Sung, lại liên miệng cằn nhằn, "Sau này bất kể thế nào cũng không được nhịn, cậu vừa phải học, vừa phải tập, lại còn bị thương nữa..."

Từ Tử Sung bình tĩnh nhận đồ ăn, "Tôi nhịn lúc nào?"

"Không phải cậu tuyệt thực à?"

"Không. Tôi vừa ăn một cái hamburger."

...

Hạ Mộng Ngư cực kỳ muốn giết chết Phạm Tiểu Kiều, dối trá việc quân, báo hại cô đi mua nhiều đồ ăn như vậy. Cô chần chừ nhìn cả một gói to đồ ăn, sau đó dùng ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn Từ Tử Sung.

"Làm thế nào bây giờ? Lãng phí quá."

"Không sao, tôi vẫn chưa no. Có thể ăn hết đấy."

Hạ Mộng Ngư nhoẻn miệng cười, cũng tự mình vui vẻ cầm một hộp lên, vừa ăn vừa lơ đễnh nói, "Tốt, tôi thích con trai ăn nhiều."

Động tác ăn của Từ Tử Sung thoáng dừng lại, cậu quay sang nhìn Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư lôi sách từ trong ba lô ra, vừa ăn vừa đọc, dáng vẻ vô cùng chăm chú, khiến Từ Tử Sung định nói gì đó phải nghẹn lại, yên lặng cắn một miếng đùi gà.

Cô thích tất cả con trai ăn nhiều, hay là người con trai cô thích phải ăn nhiều?

Cái này rất quan trọng đó.

Từ Tử Sung ăn xong liền tựa vào gốc cây nhìn chằm chằm Hạ Mộng Ngư.

"Đừng có nhìn tôi chằm chằm thế."

Hạ Mộng Ngư cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Từ Tử Sung, cô rất mất tự nhiên, lại có cảm giác như bị ai nhìn xuyên thấu vậy.

"Sao hôm đấy tự nhiên cậu lại bỏ chạy?", đột nhiên Từ Tử Sung hỏi.

"Hả? Cậu bảo gì?", động tác gập sách của Hạ Mộng Ngư thoáng dừng lại, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, "Hôm nào?"

"Không cần giả ngu."

Hạ Mộng Ngư liếc xéo một cái, cậu giả ngầu thì được, cô giả ngu thì không chắc...

Cô gập sách lại, mở to mắt nhìn Từ Tử Sung, nở nụ cười nịnh nọt.

"Đương nhiên là bởi vì hào quang của cậu chói mắt quá, tôi cảm thấy nếu cứ ở đó thì sẽ bị hào quang ngời ngời của Phan Ân đả thương mất, cái thân hèn mọn này không nhìn thẳng cậu nổi nên chỉ đành chạy khỏi khu vực chiếu rọi của hào quang từ cậu thôi..."

"Chân thành chút.", Từ Tử Sung bất đắc dĩ nói.

"Tôi rất chân thành đấy...", vẻ mặt Hạ Mộng Ngư thản nhiên như không.

...

"Thế có được không?", Hạ Mộng Ngư hỏi.

"Được..."

Hạ Mộng Ngư lại tiếp tục đọc sách, nhưng Từ Tử Sung thì vẫn nhìn cô.

"Cậu mà còn cứ nhìn tôi như thế là tôi đi đấy.", da đầu Hạ Mộng Ngư run cả lên, "Giữa mùa hè mà cả người tôi nổi đầy da gà đây này."

"Tôi chọc giận gì khiến cậu mất hứng thế?", đột nhiên Từ Tử Sung hỏi.

Hạ Mộng Ngư trầm mặc dời ánh mắt.

"Tôi cảm thấy dạo gần đây thái độ của cậu với tôi rất kỳ lạ."

"Chắc chắn là cậu đang giận tôi."

Bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư quay sang mỉm cười với Từ Tử Sung, một nụ cười thân thiện, phát ra từ tận đáy lòng.

"Sao cậu lại nghĩ vậy? Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi đấy. Cho dù cậu không phải là ân nhân của tôi thì mình cũng là bạn cùng lớp. Cậu cũng biết là quan hệ giữa tôi với cả lớp vẫn tốt mà. Cậu lại không làm gì tổn thương tôi, sao tôi phải giận cậu?"

Ánh mắt Từ Tử Sung vẫn thâm trầm như trước, cậu nhìn Hạ Mộng Ngư chăm chú, cảm thấy nụ cười trên mặt Hạ Mộng Ngư thật cứng nhắc.

Mẹ kiếp, quên mất cô là người khó đối phó.

"Cậu có biết cậu rất khủng bố không?", Từ Tử Sung nói.

"Hả? Tôi khủng bố?", Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung với vẻ mặt ngỡ ngàng.

"Đúng."

"Khủng bố thế nào? Cậu mới khủng bố đấy, một cú đấm chết người được."

"Cậu từ chối giao tiếp, như vậy vô cùng khủng bố."

"Tôi không hiểu suy nghĩ của con gái, nếu tôi làm gì sai thì cậu phải nói cho tôi biết.", Từ Tử Sung tiếp tục nói, "Nếu cậu không nói, tôi cũng chẳng biết phải sửa thế nào.

Hạ Mộng Ngư càng nghe càng ngây ngẩn. Họ tiến triển đến mức này từ khi nào vậy? Đây là chuyện mà mấy đôi tình nhân phải làm khi đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt ư?

Từ Tử Sung vẫn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Mộng Ngư, đến vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

Tâm trạng Hạ Mộng Ngư cực kỳ lạ, vào lúc bình thường chắc chắn cô sẽ liến thoắng mồm mép tép nhảy, nhưng dáng vẻ đó của Từ Tử Sung khiến cô ngại không dám nói mấy lời bông đùa.

Con người này sao lại có thái độ tốt thế?

Cậu không làm gì sai, chỉ đơn giản là nội tâm Hạ Mộng Ngư cô đang nhiễu loạn nên cứ muốn trốn tránh mà thôi.

"Cậu nói thế làm tôi cảm thấy mình không phải người...", Hạ Mộng Ngư ủ rũ than thở.

"Cậu...", Từ Tử Sung đang định an ủi một câu.

"Mà là tiểu tiên nữ.", Hạ Mộng Ngư đã tiếp tục nói.

"Sao cậu phải để ý suy nghĩ của tôi với câu như vậy?", Hạ Mộng Ngư chớp mắt, "Nói đi, không lẽ cậu coi tôi thành nữ thần của cậu rồi đấy chứ?"

Từ Tử Sung thở dài một hơi thật mạnh, Hạ Mộng Ngư luôn có cách mang đề tài lên tận trời.

Đau đầu.

"Có phải không?", Hạ Mộng Ngư truy hỏi.

"Phải."

"Lại còn không biết xấu hổ mà thừa nhận, ha ha."

Từ Tử Sung càng đau đầu thêm, đành bất đắc dĩ hỏi: "Nữ thần, giờ có thể cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã làm gì sai không?"

"Ôi dào, cậu không phải nghĩ nhiều đâu.", Hạ Mộng Ngư giờ đã nghĩ thông, tủm tỉm cười, "Là tôi động kinh thôi, giờ thì ổn rồi. Con người tôi vốn sáng nắng chiều mưa mà... Cậu xem, chẳng phải hôm nay tôi mang cơm cho cậu sao? Cậu đã từng thấy tôi tốt thế này với ai chưa?"

"Thấy rồi.", Từ Tử Sung nói không chút do dự.

Hạ Mộng Ngư sửng sốt.

"Ai?"

Từ Tử Sung không nói lời nào, vẻ mặt không chút thay đổi, cậu dời ánh mắt đi, cũng không muốn nhắc đến cái tên kia nữa.

Hạ Mộng Ngư thật sự không nhớ nổi mình đã từng mang cơm cho ai nữa, chỉ là cô bình thường khá hòa đồng với các bạn, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Từ Tử Sung mà thôi.

"Tôi đây quả thật rất tốt với bạn bè, nhưng đâu có giống."

"Không giống thế nào?", Từ Tử Sung lại nhìn Hạ Mộng Ngư chằm chằm.

"Tôi đối với người khác là giả vờ nhiệt tình thôi, còn với cậu là thật tâm. Cậu nghe xem, thùm thụp thùm thụp đây này!"

Hạ Mộng Ngư mỉm cười nhìn Từ Tử Sung, ánh mắt nóng rực khiến Từ Tử Sung cảm thấy chói mắt.

Cậu không phân biệt được Hạ Mộng Ngư có đang trêu mình hay không, nhưng cho dù không phải thật thì cậu vẫn cứ vui.

Cảm tính thì muốn là thật, nhưng lý trí thì lại thừa biết thành phần khủng bố này quá thông minh.

Từ Tử Sung nghiêng đầu, che đi vẻ bất đắc dĩ của mình.

Hạ Mộng Ngư tiếp tục tươi cười với Từ Tử Sung, còn đang đợi câu trả lời của cậu.

"Thùm thụp một trái tim vô cùng chân thành này!"

"Nghe rõ rồi.", Từ Tử Sung không biến sắc.

"Đấy... Giờ yên tâm chưa?"

"Ừ."

Ý cười trên mặt Hạ Mộng Ngư càng đậm hơn.

"Còn gì muốn hỏi không? Nếu không thì tôi học đây."

"Vấn đề mấu chốt cậu vẫn chưa trả lời tôi.", Từ Tử sung không phải loại người không bắt được trọng tâm, "Đầu óc động kinh cũng phải có nguyên nhân chứ?"

"Ôi dào, tâm tình con gái nhàm chán lắm."

"Không sao, tôi muốn nghe."

"Cậu không hứng thú đâu."

"Tôi hứng thú."

Từ Tử Sung đúng là quá chấp nhất, phải trái gì cũng phải đào tận đáy.

Đương nhiên Hạ Mộng Ngư sẽ không nói thật rồi.

"Dì cả đến tâm trạng không tốt chứ sao.", Hạ Mộng Ngư nói dối không chớp mắt.

Từ Tử Sung không nói được gì.

"Dì cả đến, tâm trạng không tốt nên trút giận lên tôi?"

"Đúng."

"Không được à?", Hạ Mộng Ngư hỏi.

"Được..."

!0 TO

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.