Mệnh Ti

Chương 40: Cân nhắc lại từ đầu




Ba người hoàn toàn ngây ngốc nhìn chằm chằm cái bụng của Tần Ca, nhìn chăm chú cái bụng bị che khuất bên dưới y phục và bên dưới lớp chăn của Tần Ca, vẫn chưa hoàn hồn. Tần Ca bảo Diêm Nhật kê gối sau lưng cho hắn, hắn ngồi dậy dưới sự hầu hạ của Diêm Nhật. Tựa vào đầu giường, Tần Ca lên tiếng, “Hà Hoan lưu lại, các ngươi đều lui ra đi.”

“Dạ.” Dung gia phụ tử là người đầu tiên lui ra. Thân Mộc lo lắng nhìn Hà Hoan, sau đó cũng lui xuống. Ôn Quế và Khổng Tắc Huy vẫn chưa hoàn hồn thì bị Diêm Nhật túm ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Hà Hoan còn đang ngây ngốc.

“Hà Hoan, đến bên trẫm.”

Hà Hoan chớp mắt, chằm chằm nhìn bụng của Hoàng đế ca ca rồi run rẩy đi đến, khẩn trương ngồi xuống. Hắn ngồi cách rất xa bụng của Tần Ca.

“Xích lại gần một chút.”

Hà Hoan cũng không biết đặt mông ở chỗ nào, hắn xích đến trước mặt Tần Ca, hiện tại đã tới gần đầu giường nhưng vẫn còn cách xa bụng của Tần Ca.

Khổng Tắc Huy bị Diêm Nhật túm ra ngoài, lúc này hắn là người đầu tiên định thần lại, sau đó nắm lấy y phục của Diêm Nhật rồi áp vào tường, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Cái tên chết tiệt này! Tại sao chuyện trọng đại như vậy mà ngươi lại không nói một chữ!” Nói xong, hắn đấm vào bụng Diêm Nhật một quyền, một quyền này khiến Ôn Quế hồi tỉnh.

Hắn tiến lên kéo lấy tay của Khổng Tắc Huy, vội vàng nói, “Hoàng Thượng vẫn còn ở bên trong!”

“Khụ khụ….” Diêm Nhật khom lưng ôm bụng nói, “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, đừng quấy nhiễu Hoàng Thượng!”

Thân Mộc chưa rời đi cũng lên tiếng, “Tìm một chỗ không có ai đi.”

Nắm đấm của Khổng Tắc Huy kêu lên răng rắc, cố gắng kiềm nén phẫn nộ và bất an xuống đáy lòng, túm Diêm Nhật vào một gian phòng chứa đồ tạp vật kế bên tẩm cung. Thân Mộc thì nâng lấy Ôn Quế vẫn mềm nhũn hai chân mà đi theo.

………..

Sờ khuôn mặt vô cùng kích động của Hà Hoan, Tần Ca thở hắt ra rồi chậm rãi nói, “Hà Hoan, phụ Vương của ngươi trước khi lâm chung đã để lại một phong thư cho trẫm. Lá thư này trẫm tính cả đời cũng không cho ngươi xem, nhưng từ sau khi trẫm mang thai thì trẫm càng ngày càng do dự. Mặc dù có một chút việc phụ Vương của ngươi không muốn cho ngươi biết, nhưng trẫm cảm thấy ngươi nên biết. Ngươi nên biết phụ Vương của ngươi đã vì ngươi mà phải trải qua những chuyện gì, ngươi cũng nên biết thân thế của chính mình.”

“Hoàng đế ca ca….” Hà Hoan không tự chủ được mà trở nên run rẩy, vô cùng sợ hãi, một nỗi sợ hãi không có nguyên do.

Tần Ca ngồi dậy, lấy ra một miếng vải màu vàng, mở ra miếng vải, bên trong là một phong thư. Hắn đem thư giao cho Hà Hoan, “Đọc đi.”

Hà Hoan không dám tiếp nhận, hắn lui ra sau mà né tránh.

“Đây là thư do phụ Vương của ngươi viết.”

Đôi mắt to tròn của Hà Hoan rưng rưng, hai tay run rẩy tiếp nhận. Tần Ca cũng không thúc giục, hắn để Hà Hoan tự mình lựa chọn.

Nhìn thấy nét chữ quen thuộc của phụ Vương, Hà Hoan bắt đầu rơi lệ. Vừa lau nước mắt vừa mở thư của phụ Vương ra. Hắn không phải không nhớ phụ Vương, vô số lần nằm mộng đều là về phụ Vương. Chẳng qua hắn đã trưởng thành, không thể cứ khóc mãi, hắn không thể làm cho phụ Vương tiếp tục lo lắng vì hắn.

Trong phòng chứa tạp vật, Diêm Nhật và Thân Mộc trở thành đối tượng bị thẩm vấn, đương nhiên chủ yếu là Diêm Nhật. Khổng Tắc Huy sẽ không làm gì Thân Mộc, dù sao thì Thân Mộc có thể xem như người ngoài, nhưng Diêm Nhật thì khác. Nếu Diêm Nhật không cho hắn một lời giải thích rõ ràng thì hắn nhất định sẽ đánh gãy một chân của Diêm Nhật!

“Nói! Rốt cục là sao? Vì sao Hoàng Thượng lại có thai? Vì sao ngươi lại giấu diếm chuyện này? Ngươi tính khi nào mới nói cho chúng ta biết?” Vừa tức vừa vội, Khổng Tắc Huy như sắp phát điên. Hoàng Thượng có thai! Chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc trời sập a!

Một quyền kia của Khổng Tắc Huy không hề nương tay, Diêm Nhật không ngừng ho khan. Thân Mộc nhịn không được mà thay hắn trả lời, “Trên đời này có một loại quả gọi là phượng đan, nam tử chỉ cần trước đó điều trị thân thể, ăn vào phượng đan thì có thể mang thai như nữ tử.” Nói đến đây, ngữ thanh của Thân Mộc trở nên khàn đặc, “Điện hạ….chính là do bệ hạ mang thai tám tháng mà sinh ra.”

“A!” Trên mặt Ôn Quế không còn một giọt máu.

Diêm Nhật cúi đầu nói tiếp, “Khi đó Hoàng Thượng không phải trúng độc mà là vì dùng phượng đan nên mới điều trị thân thể….quá trình điều trị vô cùng đau đớn….thân thể của Hoàng Thượng lại thuộc tính hàn, cho nên còn thống khổ hơn thường nhân gấp trăm lần, ngàn lần….”

“Ngươi! Ngươi!” Khổng Tắc Huy tức giận đến mức nói không ra lời, tung một chưởng lên tường, mạnh mẽ đánh ra một dấu bàn tay, “Làm sao ngươi có thể giấu diếm chuyện lớn như thế! Làm sao có được phượng đan!”

Ôn Quế vẫn bị dọa choáng váng như cũ.

Thân Mộc nói, “Chuyện này không thể trách Diêm Nhật, Hoàng Thượng hạ tử lệnh không cho nói. Sở dĩ Hoàng Thượng lạnh nhạt với Khổng thống lĩnh và Ôn tổng quản cũng là vì sợ các ngươi nói cho Vương gia biết.”

Lúc này Ôn Quế mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, hắn oa một tiếng rồi òa khóc, vội vàng nắm lấy Thân Mộc, “Hoàng Thượng có thai! Hoàng Thượng có thai! Như vậy, như vậy đến lúc đó làm sao mà sinh a!”

Hắn vừa hỏi thì kiếm trong tay của Khổng Tắc Huy lại rớt, Thân Mộc và Diêm Nhật ngay lập tức lặng yên. Khổng Tắc Huy mạnh mẽ quay đầu lại, nắm lấy y phục của Diêm Nhật rồi gầm nhẹ, “Nói cho ta biết, đến lúc đó Hoàng Thượng phải sinh như thế nào!”

Diêm Nhật xanh cả mặt, bờ môi run rẩy, Thân Mộc xoay mặt đi, không dám nhìn vẻ mặt giận dữ của Khổng Tắc Huy, hắn thấp giọng nói, “Bệ hạ khi sinh điện hạ….đã….mổ bụng….”

“A!!” Da đầu của Ôn Quế tê rần, lảo đảo lui ra sau.

Da đầu của Khổng Tắc Huy cũng tê rần, bàn tay cũng run rẩy, “Ngươi, ngươi nói cái gì? Sinh như thế là sao?”

Bờ môi của Diêm Nhật càng run lên bần bật, dẫn theo giọng điệu nghẹn ngào, “Dung thái y nói….nam nhân sinh sản, phần lớn đều……phải mổ bụng lấy con….”

Rầm!

Theo lời nói của Diêm Nhật, thân thể của hắn bị hung hăng ném vào đống tạp vật. Tạp vật vỡ vụn nhưng không có ai còn tâm tình để ý đến chúng nó.

Thân Mộc giữ tay của Khổng Tắc Huy lại, “Khổng thống lĩnh, chuyện này là chủ ý của Hoàng Thượng, chúng ta làm nô tài ngoại trừ nghe lệnh thì còn có thể làm được gì? Không phải Diêm công công chưa từng khuyên nhủ, ngay cả Dung thái y cũng khuyên năm lần bảy lượt nhưng Hoàng Thượng nhất định muốn sinh con cho Vương gia a!”fynnz.wordpress.com

Khổng Tắc Huy nghe không lọt lỗ tai, hốc mắt như muốn nứt ra, “Từ khi Hoàng Thượng điều trị đến lúc Vương gia hồi kinh thì ngươi hoàn toàn có thể báo cho ta biết! Hoàng Thượng không nghe chúng ta nhưng hắn sẽ nghe Vương gia! Nếu Vương gia biết chuyện này thì chắc chắn sẽ khuyên can Hoàng Thượng! Sự trung thành ngu ngốc của ngươi sẽ hại chết Hoàng Thượng!”

Diêm Nhật trừng lớn mắt, trong cổ họng run rẩy, hắn nắm chặt hai tay của Khổng Tắc Huy đang siết chặt y phục của hắn, đột nhiên dùng lực đẩy mạnh Khổng Tắc Huy ra rồi khàn giọng quát lớn, “Ngươi nghĩ là ta không biết hay sao? Ngươi nghĩ là ta nhìn thấy Hoàng Thượng chịu đau đớn như vậy mà trong lòng không khó chịu hay sao?” Hắn phẫn nộ mà bổ nhào vào Khổng Tắc Huy khiến đối phương va mạnh vào vách tường, “Ngươi có biết khi Hoàng Thượng điều trị đã thiếu chút nữa đau đến chết hay không? Đó căn bản không phải nỗi đau mà người bình thường có thể chịu được! Trên bụng của Hoàng Thượng bị châm đầy kim, xiêm y thấm ướt không biết bao nhiêu bộ.Vài lần ta đều nghĩ Hoàng Thượng cứ như vậy mà ra đi…”

Nhịn lâu lắm, đến lúc này Diêm Nhất hoàn toàn mất kiểm soát, hắn phát tiết ra toàn bộ, “Hoàng Thượng đau đến mức hôn mê, rồi lại quá đau mà tỉnh lại. Nỗi đau đó còn thống khổ hơn ngàn vạn lần so với bị trúng độc! Hoàng Thượng vì Vương gia mà không màng đến sinh mệnh của mình, ngươi bảo ta làm sao có thể nói cho Vương gia biết! Làm sao có thể nhẫn tâm dập nát kỳ vọng của Hoàng Thượng! Hoàng Thượng một lòng chỉ muốn sinh con cho Vương gia, ngươi nói đi! Ngươi nói đi! Ngươi bảo ta làm sao có thể nhẫn tâm ngăn cản Hoàng Thượng?”

Khổng Tắc Huy chế ngự bả vai của Diêm Nhật, dùng hết sức áp Diêm Nhật vào vách tường, “Nếu Hoàng Thượng vì Vương gia mà chịu khổ như vậy, vì sao ngươi lại nhẫn tâm để Hoàng Thượng bị đau đớn như thế? Mổ bụng! Là mổ bụng! Ngươi có biết mổ bụng là cái gì hay không! Ngộ nhỡ Hoàng Thượng gặp chuyện bất trắc thì ngươi nói thử xem, làm sao mà Vương gia sống cho nổi! Ngươi nói thử xem, đứa nhỏ làm sao mà sống cho nổi!”

Diêm Nhật phát hỏa mà đá văng Khổng Tắc Huy ra, “Trong lòng của ngươi lúc nào cũng chỉ có Vương gia! Vương gia! Hoàng Thượng một lòng vì Vương gia, nhưng Vương gia còn thú thê sinh con! Ngươi bảo Vương gia ngăn cản Hoàng Thượng, nhưng Vương gia cho đến nay vẫn chưa có nhi tử, chẳng lẽ bảo Hoàng Thượng nhìn Vương gia tiếp tục cùng nữ nhân khác sinh con hay sao? Nếu ngươi nhìn thấy Hoàng Thượng chịu khổ khi điều trị thì ngươi cũng sẽ không ngăn cản Hoàng Thượng! Nếu Hoàng Thượng gặp chuyện bất trắc thì cái mạng của ta cũng sẽ đi cùng Hoàng Thượng!”

“Ngươi căn bản không biết mình đang làm cái gì!” Đối mặt với Diêm Nhật vẫn khăng khăng cứng đầu, Khổng Tắc Huy trực tiếp tung quyền. Diêm Nhật cũng không cam lòng, bổ nhào vào Khổng Tắc Huy, cả hai quấn lấy nhau mà ẩu đả. Thân Mộc và Ôn Quế đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhanh chóng can ngăn. Nhưng cả hai đều không có công phu, lại yếu ớt, làm sao có thể kéo ra hai vị cao thủ tuyệt thế, ngược lại còn bị liên lụy, bị đánh trúng tay chân. Sau khi Thân Mộc bị Khổng Tắc Huy hất ngã thì hắn liền kéo Ôn Quế ra, thở hổn hển mà nói, “Để cho bọn họ đánh đi, đánh xong thì chúng ta tiếp tục thương lượng.”

Ôn Quế vừa khóc vừa gật đầu, sau đó ngồi xuống đất, không bận tâm đến hai người đã hoàn toàn đánh mất lý trí, trong đầu của hắn duy nhất chỉ còn một chuyện, chính là Hoàng Thượng và đứa nhỏ trong bụng của Hoàng Thượng.

Một mình canh giữ bên ngoài tẩm cung, Diêm Hoán nghe thấy tiếng tranh chấp của Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật, sắc mặt của hắn trắng bệch, đứng ngây người một lúc lâu mới phục hồi tinh thần. Ngay khi hắn đang suy nghĩ chính mình có nghe lầm hay không thì trong tẩm cung đột nhiên truyền đến tiếng khóc lớn, Diêm Hoán bất giác định tiến vào, nhưng bước chân vừa mới hướng đến phòng ngủ thì hắn đột nhiên nhớ đến bên trong còn có Hoàng Thượng. Chậm rãi thu chân về, nhìn xem xung quanh đều không có người, đám thị về đều được bố trí ở bên ngoài, Diêm Hoán thoáng lui ra sau vài bước rồi ngừng thở.

“Ô ô…..Hoàng đế ca ca…..Hoàng đế ca ca….”

Đọc xong thư, Hà Hoan như bị đông lạnh, cứ như vậy mà lặng im bất động nhìn chằm chằm lá thư. Tần Ca biết hắn cần thời gian để thích ứng, vì vậy chỉ cầm tay hắn, cũng không lên tiếng. Qua một lúc lâu, Hà Hoan đột nhiên hít sâu một hơi, lá thư trong tay rớt xuống, hắn ôm lấy Tần Ca mà khóc rống, khóc như thể ruột gan đứt lìa từng khúc, khóc đến mức nghẹn ngào không thở được.

Tần Ca một tay xoa lưng cho Hà Hoan một tay ôm bụng để phòng ngừa Hà Hoan bất cẩn làm tổn thương hắn, nói một cách thản nhiên, “Phụ Vương của ngươi không muốn nói cho ngươi biết nhưng trẫm cảm thấy ngươi nên biết chuyện này. Hà Hoan, phụ Vương của ngươi dùng chính sinh mạng của mình để sinh ngươi ra. Ngươi không thể có nửa điểm bất kính đối với phụ Vương của mình. Nam nhân sinh con không chỉ vô cùng nguy hiểm mà còn bị thế tục chỉ trích. Vì sinh ngươi ra mà phụ Vương của ngươi phải chịu đựng vất vả, còn phải lên kế hoạch chu đáo không cho bất luận kẻ nào biết chuyện. Cho đến chết mà hắn cũng không cho ngươi biết bởi vì hắn không muốn ngươi bị gánh nặng, hắn hy vọng ngươi có thể sống vô tư vô lự cả đời, hy vọng ngươi lúc nào cũng vui vẻ.”

Tiếng khóc của Hà Hoan lại càng cất cao, hắn ôm ghì lấy Tần Ca mà khóc, nói không nên lời. Ngoài phòng, Diêm Hoán dựa vào tường, một tay che miệng, một tay ôm ngực, hắn nghe thấy cái gì! Nghe thấy cái gì!

“Hà Hoan, trẫm rất cảm kích phụ Vương của ngươi. Cảm kích vì hắn đã sinh ra cho trẫm một hảo đệ đệ như ngươi, cũng cảm kích việc hắn đã giải quyết tiếc nuối cho trẫm. Cả đời này trẫm yêu nhất chính là Lương Vương, trẫm không thể chịu được việc vì đứa nhỏ mà sống với nữ nhân khác, cũng không muốn tiếp tục bắt hắn ủy khuất mà thân thiết với nữ nhân để sinh con cho trẫm. Hiện tại trẫm có thể tự mình sinh con của hắn và trẫm. Trẫm chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế.”

“Ô ô….khụ khụ…..Hoàng đế ca ca…..Phụ Vương……Phụ Vương….”

Nghĩ rằng Hà Hoan không thể thừa nhận, Tần Ca nhíu mi hỏi, “Hà Hoan, ngươi trách phụ Vương của ngươi hay sao?”

Hà Hoan ra sức lắc đầu, khóc đến mức ho khan.

“Vậy ngươi có muốn làm thân đệ của trẫm hay không?”

Ra sức gật đầu

Tần Ca yên tâm, không hỏi lại mà chỉ ôm chặt Hà Hoan. Hắn biết Hà Hoan khóc không phải vì oán giận mà bởi vì đau long và áy náy. Đau long vì phụ Vương của hắn chịu khổ, áy náy vì hắn không biết chuyện này khi phụ Vương của hắn còn sống.

Khóc một lúc lâu thì Hà Hoan rốt cục mới có thể nói ra mấy câu, cả người của hắn run rẩy, “Hoàng đế ca ca….Ta muốn phụ Vương….Ta muốn phụ Vương….”

Tần Ca cũng chỉ có thể ôm chặt Hà Hoan vào lòng. Người kia đã hóa thành một làn khói mà rời khỏi nhân thế.

“Hà Hoan, trẫm cũng sẽ thương ngươi, sủng ngươi như phụ Vương của ngươi. Lần tới khi dâng hương ngươi đừng quên gọi phụ Vương của mình một tiếng….nương.”

“Ân!” Hà Hoan thầm kêu vô số lần ở trong lòng: Nương, nương, nương…..

………….

Lưỡng bại câu thương, hai người mặt mũi bầm dập mà ngồi ở hai đầu, Thân Mộc và Ôn Quế ngồi ở giữa để phòng ngừa bọn họ tiếp tục ra tay quá nặng. Hung hăng ẩu đả một trận, tạm thời phát tiết xong, Khổng Tắc Huy liếm khóe miệng bị đánh vỡ, giọng nói khàn khàn, “Hiện tại nói cái gì cũng đều muộn, lúc này quan trọng nhất là thân mình của Hoàng Thượng, chỉ còn vài tháng nữa là Hoàng Thượng lâm bồn. Diêm Nhật, Dung thái y nói thế nào? Chẳng lẽ chỉ có thể mổ bụng?”

Khóe miệng của Diêm Nhật cũng bị đánh vỡ, hắn lau đi máu tươi rồi nói, “Trước kia Dung lão thái y từng gặp một quái nhân, người nọ đã cho hắn phương thuốc điều trị, bảo rằng nam nhân sinh con chỉ có thể mổ bụng.”

Khổng Tắc Huy và Ôn Quế đồng thời căng thẳng thân mình.

Diêm Nhật lại nói tiếp, “Ý của Dung lão thái y và Dung thái y có nghĩa bọn họ chưa từng gặp qua chuyện này, vị quái nhân kia cũng chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ là tương truyền bằng miệng mà thôi. Nói không chừng khi Hoàng Thượng lâm bồn sẽ có khác biệt, nếu có thể mang thai thì có thể thuận lợi sinh hạ. Cho nên từ giờ trở đi, mỗi ngày Hoàng Thượng đều phải đi lại nhiều lần. Ngay cả nữ nhân mang thai nếu không vận động thì khi sinh cũng rất khó.”

Thân Mộc chen vào, “Khi bệ hạ mang thai điện hạ thì tâm tình u buồn, lại bận rộn quốc sự, không có người thân tín phụ tá bệ hạ. Khi bệ hạ lâm bồn thì thai nhi không nằm đúng hướng, lại khó sinh nên mới phải mổ bụng. Hoàng Thượng và bệ hạ khác nhau, bên cạnh Hoàng Thượng có người có thể tin tưởng, lại có Thái sư và Vương gia toàn tâm phụ tá, Hoàng Thượng có thể an tâm chờ đến ngày lâm bồn, tình hình của Hoàng Thượng rất tốt, cho nên sẽ không thành vấn đề. Huống chi còn có hai vị Dung thái y ở đây, nhất là Dung lão thái y, y thuật của hắn cao minh như thế, cho dù đến lúc đó bắt buộc phải mổ bụng thì Hoàng Thượng cũng sẽ không gặp bất trắc.”

Không cần giấu diếm nữa, Diêm Nhật kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn, “Ý của Dung thái y chính là chỉ cần thân thể của Hoàng Thượng khỏe mạnh, đứa nhỏ sinh trưởng tốt, vị trí thai nhi đúng hướng thì nguy hiểm khi sinh sản sẽ được giảm thiểu tối đa. Hoàng Thượng cho lan tin việc công chúa Nữ Trinh có thai cũng không phải ngụy trang, đến lúc đó thái tử được sinh ra thì mới có thể công đạo với thế nhân.”

Ôn Quế vội vàng kích động hỏi, “Đã xác định là thái tử?”

Diêm Nhật mang theo giọng điệu chờ mong, “Dung thái y vẫn chưa thể xác định, chẳng qua Hoàng Thượng một lòng muốn sinh nam hài nhi, chúng ta đương nhiên phải cầu nguyện cái thai này là thái tử!”

Thân Mộc vừa cười vừa nói, “Yên tâm đi, ta dám cam đoan nhất định là nam hài nhi.”

“Sao ngươi biết?” Ba người còn lại đều nôn nóng.

Thân Mộc giải thích, “Bệ hạ cũng là trong lúc vô tình mới phát hiện chuyện phượng đan, phái người tìm rất lâu, lại tra cứu sách cổ mới tìm thấy phương thuốc trị liệu thân mình kia. Theo sách cổ ghi lại, phàm là người dùng phượng đan đều sinh nam hài nhi. Trong sách cũng từng nhắc đến từ ngàn năm trước có một nam tử ăn vào hai quả phượng đan, sinh hạ đều là nhi tử.”

Ngay cả Khổng Tắc Huy cũng nhịn không được mà nở nụ cười, bất quá vừa mở miệng thì hắn liền cảm thấy đau buốt. Ôn Quế vội vàng lau nước mắt, vừa cười vừa nói, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Thân Mộc lại nháy mắt đối với ba người, “Chuyện này ta không nói với Hoàng Thượng, đến lúc đó Hoàng Thượng và Vương gia nhìn thấy thái tử thì bảo đảm sẽ cao hứng như điên. Cứ để Vương gia tự mình xem đứa nhỏ là tốt nhất.”

Ôn Quế hỏi, “Là sao?” Sắc mặt của Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật cùng lúc trở nên nghiêm túc.

Thân Mộc thu hồi nụ cười, nói với Diêm Nhật, “Chẳng lẽ ngươi tính nghe lời Hoàng Thượng mà tiếp tục giấu Vương gia hay sao?”

“Ngươi dám!” Khổng Tắc Huy là người đầu tiên không đồng ý.

Diêm Nhật liếm khóe môi, cau mày nói, “Ta có nói là ta muốn giấu Vương gia hay sao? Ta cũng định tìm cơ hội để nói cho các ngươi biết. Khi Hoàng Thượng lâm bồn mà không có Vương gia bên cạnh, chưa cần nói đến các ngươi, Vương gia sẽ là người đầu tiên không tha cho ta. Với lại có Vương gia bên cạnh thì Hoàng Thượng mới có thể an tâm, nói không chừng đứa nhỏ sẽ thuận lợi sinh ra.”

“Cũng không còn nhiều thời gian lắm.” Khóe miệng của Khổng Tắc Huy đỡ hơn một chút, cũng chỉ là một chút, “Chuyện này chúng ta cần phải cẩn thận thương lượng một phen. Hiện tại Vương gia ở Nữ Trinh, chúng ta cũng không rõ tình hình bên kia, tốt nhất là chọn một người đích thân đi nói với Vương gia, không thể viết thư, ngộ nhỡ rơi vào tay kẻ khác thì sẽ phiền toái. Chuyện thích khách vẫn chưa điều tra, Hoàng Thượng lại rời xa kinh thành, chúng ta phải thật sự cẩn thận.”

Ba người gật đầu, Diêm Nhật ló đầu ra chính giữa rồi thấp giọng nói, “Ta có ý kiến này, các ngươi nghe thử….”

Ba người đều chụm đầu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.