Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 56: Cái khó của thành phố




“Harry!” Sirius là người đầu tiên lại phục hồi tinh thần, vội vàng lướt qua Zero chạy về phía phòng chủ nhà, Draco theo sát phía sau. Zero và Snape liếc nhau một cái, rồi đồng thời cùng rút đũa phép ra chạy về vị trí truyền tống trong viện chưa từng được mở ra. Trận truyền tống này có thể đưa bọn họ ra ngoài trang viên trong khoảng thời gian nhanh nhất.

Từ lúc Harry tự giam mình vào trong phòng chủ nhà, Zero đã nói chi tiết biện pháp ứng đối và tình huống xấu nhất cho Snape. Chỉ cần trước khi hệ thống phòng ngự vỡ nát, rót đủ ma lực vào 8 điểm mấu chốt trong toàn bộ 12 mắt trận là có thể tạm thời duy trì bộ dáng ngụy trang vốn có của trang viên. Nhưng lấy ma lực của hai người bọn họ, dù cho là mỗi ngày bổ sung một lần, với cái pháp trận phòng ngự cực lớn này sợ rằng cũng chỉ duy trì được 1 tháng.

Mấy tháng qua, việc bảo vệ trang viên và những người trong đó đều do một mình Harry gánh vác. Tuy rằng thân là chủ nhà cậu ta có thể trực tiếp đi vào trung tâm trận pháp, không cần rót nhiều ma lực như vậy, nếu là một người có một thân ma lực trưởng thành thì đương nhiên sẽ không thành vấn đề, nhưng…..

Trong khi Zero và Snape đang vội vàng khởi động kết giới phòng ngự tạm thời. Sirius lại mạnh mẽ đập cửa phòng chủ nhà, gào thét gọi tên con đỡ đầu. Ai ngờ mới gõ có ba cái đã bị một cỗ lực lớn đánh văng ra, lưng đụng cả vào bức tường phía sau, mền nhũn trượt xuống mặt đất.

Chỉ hôn mê thôi sao? Draco nhìn cái người cậu Gryffindor ngu ngốc trên danh nghĩa của mình một cái, rất không quý tộc đảo mắt trắng. Nếu ở nhà Malfoy, dám đập cửa phòng chủ nhà không chút lễ nghĩa như vậy, phỏng chừng ngay cả cơ hội đến thánh Mungo cũng không có đâu. Lại liếc mắt nhìn trận pháp phức tạp trên cửa lớn…….Đúng là yêu nghiệt a~ Qúy tộc nhỏ tóc bạch kim cảm thán ở trong lòng một phen, hơi hơi thất thần.

Harry chưa từng khiến cho người bên cạnh cậu ấy thật vọng, cho nên đợt nguy hiểm này, chắc cũng không có chuyện gì đâu…..đại khái……..

Draco lại thở dài. Từ sau khi gặp Harry, số lần thở dài của mình hình như đã nhiều hơn một chút. Tuy rằng cậu vẫn chưa phải gia chủ đương nhiệm của nhà Malfoy, nhưng dù sao cũng đã chóng trưởng thành, cũng hiểu rất rõ về hệ thống phòng ngự của trang viên. Hệ thống phòng ngự cao cấp nhất của nhà Malfoy có mối liên hệ chặt chẽ với sinh mệnh của cha mình, lúc nó sắp vỡ nát cũng là lúc…..nối tiếp sau gián đoạn, cho người thừa kế tiếp theo một khoảng thời gian, mỗi gia tộc đều có một cách khách nhau. Cậu lại không nghĩ rằng gia tộc Potter lại yêu cầu chặt chẽ đến thế, đại khái cũng bởi do Harry còn chưa trưởng thành đi, gia chủ vị thành niên luôn phải chịu thiệt ở một số phương diện mà.

Lúc này, cánh cửa trước mắt thế nhưng lại mở ra. Draco kinh ngạc đi qua, một hồi lâu sau mới thấy cậu bé vẻ mặt đạm mạc đi ra, xoay người đóng của lại. Cả người cậu ta hệt như mới bước từ trong nước ra, áo choàng bị mồ hôi lạnh thấm ướt nhẹt, ôm sát lấy người cậu ta, ngay cả sợi tóc cũng sũng nước.

Draco nhẹ nhàng thở ra. Đi ra là tốt rồi, sau đó dùng ma dược hảo hảo điều dưỡng một phen, sẽ khôi phục lại rất nhanh thôi. “Harry?” Cậu bước lên phía trước một bước, bỗng dừng lại, vẻ mặt thả lỏng ban đầu thoáng cái đã trở nên căng thẳng, “Mi là ai?”

Harry sửng sốt một lúc, nháy mắt vô tội mấy cái, nhìn chăm chú vào cặp mắt xanh xám trước mắt, nở một nụ cười thản nhiên: “Draco?”

“Mi không phải Harry, mi là ai?” Tuy rằng động tác, vẻ mặt thậm chí cả ngữ khí của đối phương đều giống hệt Harry, nhưng Draco vẫn có cảm giác không thích hợp.

Harry dõi theo cậu một lát, độ cong nơi khóe miệng tăng lên một phần, phủi sạch sẽ khí tức vừa rồi thành hư không, “Nhận ra kiểu gì thế?” Không đợi đối phương trả lời, anh ta* lật tức bổ sung, “Xì, quan hệ của hai người cũng không thường đâu ha, tôi cũng chẳng tò mò, mà cậu chắc cũng chả biết đâu. Cái tên này cứ làm xằng làm bậy, cuối cùng còn muốn thu thập tôi chứ, đúng là một thằng nhóc phiền toái.” Nhẹ giọng oán hận một câu, anh ta áp sát người Draco, mà cậu quý tộc nhỏ bị anh ta áp sát đột nhiên khí thế giảm sút ngay cả nắm đũa thần cũng không có sức để nắm.

*Vì ở đây đã là người khác rồi nên sẽ dùng ‘anh’ thay cho ‘cậu’ nhé

“Đúng rồi, sau khi Zero về thì bảo hắn đến thư phòng chờ tôi.” Nói xong câu này, “Harry” liền đi về phía phòng chủ nhà. Anh ta cần hảo hảo ngâm nước nóng một phen.

Lại nói, anh cũng không nghĩ tới kết cục sẽ biến thành như vậy. Tuy rằng anh giờ đây quả thực chẳng có điểm khác biệt nào so với Muggle, nhưng sau mười mấy năm rốt cục cũng có được một cơ thể…..Cũng chẳng vui vẻ gì giống như trong tưởng tượng.

Nghĩ đến cái tên đang ngủ say trên cái giường lạnh lẽo trong không gian ý thức kia, anh lại đau đầu.

——–

Tom Riddle cảm thấy mình chắc chắn phát điên rồi mới một thân một mình chạy tới giúp cái tên nhóc chưa một lần để ý đến mình thu dọn cục diện rối rắm trước mắt. Mà khi anh cảm nhận được sức mạnh của cậu bé càng ngày càng mỏng manh, bèn lật tức lôi cậu ta vào trong không gian ý thức và ném lên giường. Chờ đến khi anh phản ứng lại là mình đã làm gì, nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt mang vẻ mặt mỏi mệt của cậu bé, anh cũng chỉ lặng lặng đứng đó nhìn chăm chú. Sau đó……liền biến thành vầy nè.

…… Hoạt bát thật sự không phải thuộc tính của Chúa tể hắc ám đâu nha!

Lúc đổi một thân quần áo mới bước vào thư phòng, nhìn thấy cái bóng dáng phẳng phiu lẳng lặng đứng trong phòng. Đại khái cũng rõ mình không có khả lăng ngụy trang trước mặt gã ta, nên việc Voldemort khoác bộ da đơn bạc của cậu bé mắt xanh làm đầu tiên chính là ngồi phịch xuống cái ghế cao cao sau bàn đối diện gã, “Nó nghỉ ngơi ở trong đó, ném tôi ra.” Ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, Harry [giả] cố ý toát ra sự bất đắc dĩ mạnh mẽ, “Ma pháp xuất phát từ linh hồn, cho nên trung tâm pháp trận trong phòng chủ nhà từ chối tôi — anh biết đó!”

“Kết giới phòng ngự đã hoàn tất chữa trị, một tháng tiếp theo sẽ an toàn giống như lúc trước.” Zero mặt không chút thay đổi nói. Đối với cái người trước mặt này, Zero thật sự không biết nên đối đãi như thế nào. Anh ta từng hủy hoại tất cả của thiếu gia, một bộ phận linh hồn khác của anh ta đang ở ngoài kia làm xằng làm bậy khiến cho thiếu gia suýt thì tử vong, nhưng giờ đây, anh ta lại có thể xem là đã cứu thiếu gia một mạng.

“Một tháng sao? Không biết tên kia có thể tỉnh dậy hay không đây?” Toàn bộ ma lực của anh đều gắn bó với tính mạng của thằng nhóc ngu ngốc này, cũng may rằng khối thân thể này vốn cũng đã thân thuộc với mình, không thì nguyên phản ứng bài xích linh hồn thôi cũng đủ để hành chết cả hai một phen. Cũng không biết chủ hồn nghĩ cái gì, cư nhiên có thể trú ngụ trên cơ thể của những sinh vật khác trong thời gian dài như vậy, quả nhiên là cắt miếng hơn não tàn nhỉ?

Lắc đầu, tự giễu cười khổ một cái. Xem ra mình bị cái tên khốn này ảnh hưởng nặng quá rồi, không thì làm gì có ai tự chửi mình như thế chứ?

“Bao giờ thì hội đấu giá công cộng của thành Littleton Ried bắt đầu?” Vì muốn dời suy nghĩ đi, nên mảnh hồn Voldemort — cũng chính là Tiểu Thất mới hỏi.

“Một tháng sau. Địa điểm lần này là Inverness.” Vốn định chọn Edinburgh, nhưng thiếu gia lại nói không nên chọn nơi quá nổi tiếng, nên mới sửa thành thành phố phía Bắc nước Anh.

Cũng một tháng sao? Tiểu Thất nhướn mày, không biết vì sao lại cười rộ lên, “Trong tay anh còn Mảnh hồn chứ?”

“Đúng thế, còn 2 mảnh. Ngài định đem chúng nó thành vật phẩm để bán đầu giá công khai à?” Zero lật tức phản ứng lại, sau đó còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn đối phương, “Mục đích của ngài?”

Hệt như bị người nào đó đánh giá không chút kiêng nể nên biến thành thẹn quá hóa giận, Tiểu Thất “Hừ” một tiếng: “Còn không phải là vì thiếu gia của anh sao? Nó đã chết mà còn dẫn tôi ra pháp trường. Nếu nhất định phải nói ra mục đích….” Anh ta tà ác gợi khóe miệng lên, hệt như đang nghĩ tới một chuyện không thể có chuyện gì vui sướng hơn, “Tôi muốn chủ hồn gả vào nhà Potter.”

“Phụt!” Cửa truyền đến tiếng kỳ quái. Tiểu Thất và Zero cùng quay đầu nhìn lại, sau khi cửa bị đẩy ra, Draco vừa kinh ngạc vừa xấu hổ đứng ở đó.

“Nghe lén cũng không phải hành vi của quý tộc đâu.” Tiểu Thất thoáng thay đổi sắc mặt. Việc anh có thể chiếm thân thể người khác ngồi đây cùng quản gia nhà người ta tính kế xem làm sao để một mẩu khác của mình khoác hỉ phục mũ phượng gả vào nhà người ta là một chuyện rất đáng để anh cảm thấy vinh dự, nhưng anh cũng chẳng hy vọng nhiều người biết làm chi. Tốt xấu gì, người sắp sửa gả cho người ta cùng là người được gọi là Voldemort. [Mỗ miêu: Khoác hỉ phục mũ phượng gả cho người ta vinh dự thật đấy, những người khác ngay cả nghĩ đến thôi cũng không có khả năng đâu.]

“A…… Xin lỗi, tôi cái gì cũng chưa nghe được đâu, hai người tiếp tục đi.” Draco dùng sức lắc đầu, định khiến cho cái gì đó quỷ dị trong óc rớt ra ngoài. Không, tui gì cũng chưa nghe được mà, tuyệt đối không nghe thấy Chúa tể Hắc Ám sắp sửa gả……Không, nhất định là do tui mở cửa sai cách…..

Cửa Phịch một tiếng đóng lại.

Zero im lặng trong chốc lại, lại mở miệng sau khi đã điều chỉnh tốt cảm xúc, “Đây là biện pháp duy nhất để giải quyết tình huống hiện tại của thiếu gia?”

“Không, cậu ấy có thể chọn Dumbledore hoặc Grindelwald nữa. Lượng ma lực dự trữ của anh tôi không rõ cho lắm, nhưng Black và Severus đều không được, nhóc Malfoy lại càng không phải nói, phế cả một cây [có từ kỳ quái trà trộn vào nhỉ?].”

Đúng thật, sau khi ký kế ước kết hôn, hai bên có thể đạt tới trình độ cộng hưởng ma lực, vấn đề của thiếu gia tự nhiên sẽ được giải quyết. “Ngoài các mảnh hồn ra, anh còn gì để làm sinh lễ?”

Nụ cười của Tiểu Thất lại càng tươi tắn thêm, nhưng trên khuôn mặt của Harry, vẫn có cảm giác không hài hòa sao sao ấy, “Tôi còn muốn Dumbledore gả sang Đức nữa.” Cứ thế, chiến tranh đương nhiên sẽ kết thúc.

Nếu không phải bởi vì nếu cậu chết thì tôi sẽ chết theo, tôi đã không……

Zero tự hỏi một lúc, cuối cùng mới gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chuyện đàm phán giữa hai bên cứ giao cả cho tôi. Xin hãy hảo hảo chăm sóc thiếu gia.” Nói xong, gã xoay người rời đi, cũng không thèm khom mình hành lễ với thiếu niên nữa.

Chỉ là không muốn khiến thiếu gia chịu ấm ức thôi.

Nhìn cái cửa đóng chặt, Tiểu Thật đột nhiên bật cười ra thành tiếng, “Đúng là đối đãi khác hẳn a~ đúng không, Harry?”

Một mảnh yên lặng.

Nụ cười trên khuôn mặt cuối cùng cũng biến mất. Cậu bé ngồi xuống, vùi đầu vào khủy tay.

Rõ ràng đã sớm thành thói quen.

Rõ ràng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.