Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 5: Gửi bán




Sự kiện hóa đá hồi Giáng Sinh về sau không còn xảy ra nữa, bởi vậy nên nhóm học viên hoảng sợ khi thấy một học sinh và một con ma hóa đá đã dần dần bình tĩnh trở lại, một lần nữa lại bắt đầu chuyên chú vào học tập, nhất là học viên năm năm và năm bảy, sau khi năm mới đến thì lại càng phải nâng cao tinh thần và uống thật nhiều thuốc để chữa bệnh ác mộng linh tinh do nguyên nhân là quá lo lắng cho kì thi dẫn đến suy nhược cơ thể.

Quả nhiên, dẫu có là quốc gia nào hay thế giới nào, thi cử vẫn là thứ khiến học sinh đau đầu nhất.

Morris đã thay thế Harry tiếp việc chăm sóc anh trai nhà mình, việc này khiến cho gánh nặng của Harry giảm bớt được kha kha — bài tập của cậu hiện tại đã gấp đôi bài tập của các bạn cùng cấp, ngoại trừ lúc lên lớp thì cậu dường như lúc nào cũng ở trong phòng bí mật tự học, ngoại trừ luôn cả lúc xuống hầm vào buổi tối.

“Harry, cậu thật gò bó.” Hermione đã sớm làm xong bài tập và đang chuẩn bị sách giáo khoa oán giận nói. Lượng bài tập của Harry gia tăng trực tiếp hại đến hai nạn nhân [?] là cô và Draco, bọn họ đã không có thời gian để tranh quyền chép bài, trở thành mỗi người một lần, “Các giáo sư cũng thật là, Harry mới học có năm hai!! Nhìn xem đây là cái gì? ‘Nguyên nhân biến dạng cơ thể và điều kiện cần thiết’, giáo sư McGonagall đang đùa sao? Đây là bài tập của năm thứ 6 mà????”

“Trên thực tế, đó là bài tập của học kì một năm bốn, ở mặt sau cuốn [Phép biến hình trung cấp] đã từng nhắc tới bài luận về việc cơ thể biến dạng. Năm 6 chỉ chú trọng đến thực hành thôi. Tôi vô cùng chờ mong lúc đó nhà Gryffindor sẽ phải đối mặt với hậu quả biến dạng của mình ra sao.” Nhướng mày giả tạo cười một cái, Draco cắm cúi chép luận văn ngay cả đầu cũng chẳng thèm nâng lên và nói.

“Đúng rồi, năm ba có chọn môn, hai cậu chọn cái gì? ” Hermione lấy từ trong túi ra một quyển sách giới thiệu về các môn học, hưng trí bừng bừng hỏi.

“[Arithmancy] (số học huyền bí), [Ancient Runes] (Cổ ngữ học Runes),[Care of Magical Creatures] (chăm sóc các sinh vật huyền bí). ” Bạch kim tiểu long nâng cằm lên, “Tuy tôi cho rằng cái cuối cùng kia không cần đến. Nhưng mỗi người nhà Slytherin đều phải chọn ba môn đó.”

“Tôi cũng chọn ba môm này. Thật ra, tôi chuẩn bị chọn toàn bộ môn học trong trường.”

“Toàn bộ!” Draco kinh ngạc nói, “Cô không có khả năng học toàn bộ đâu, nhà trường không thể chấp nhận. Hơn nữa, sao cô lại muốn chọn môn [Muggle Studies] (Muggle học)? Cô hẳn là rất có hiểu biết đối với Muggle chứ?”

“Nhưng, theo góc độ của Phù Thủy thì nghiên cứu Muggle không phải là một việc rất thú vị sao?” Cô gái dùng giọng điệu đương nhiên nói, “Harry thì sao?” Cô chuyển hướng sang cậu bé mới đi chế độc trở về, “Cậu chọn môn học nào?”

Chờ đợi trong chốc lát, Draco chép xong, Harry mới cầm lại tự bản của mình.

[[Arithmancy](số học huyền bí), [Ancient Runes] (Cổ ngữ học Runes),[Care of Magical Creatures] (chăm sóc các sinh vật huyền bí)]

“Xem nè, Harry cũng chọn môn giống tôi!!!”

[Nghe nè, năm năm trực tiếp tham gia dự thi. Tôi đề nghị cậu bỏ qua môn [Divination](tiên tri)và [Muggle Studies](Muggle học) đi, Hermione.]

“Sao vậy? Tôi cảm thấy hẳn là nên thử chứ, tuy rằng nói thật tôi không phải thích môn [Divination] cho lắm. Huynh trưởng nhà Gryffindor nói giáo sư môn này không được tốt cho lắm. Nhưng tôi nghĩ đó là do bọn họ không chịu ngoan ngoãn lên lớp — với bất cứ môn nào thôi.”

“Tôi ít khi đồng ý với cô. Gryffindor đều là mấy kẻ ngu ngốc có thể đem so với mấy con quái vật. Nhưng Hermione này, cô chính là quá đề cao các giáo viên, cho rằng mọi thứ giáo viên nói đều đúng, cho dù năm trước có xảy ra việc của giáo sư Quirrel.”

“Nhưng, bọn họ đều là giáo viên được nhà trường tuyển dụng không phải sao? Nếu nhà trường đã chọn bọn họ, tức là bọn họ có năng lực. Trường hợp của giáo sư Quirrel là trường hợp đặc biệt, không thể chứng minh rằng tất cả các giáo sư khác đều không tốt.”

Draco thật không quý tộc liếc cô lấy một cái, cầm theo một quyển [Arithmancy](số học huyền bí)đi về phía Harry, đổi lấy luận văn đã sớm hoàn thành của cậu ta.

Dù sao chọn môn nào cũng là quyền tự do của mỗi người, cho dù là bạn, cũng không được phép nói gì bọn họ.

Snape gần đây có chút buồn bực, biểu hiện chính là đồng hồ cát nhà Gryffindor cơ hồ đã thấy đáy*. Vì thế nên Hiệu trưởng đã nhiều lần mời hắn đến uống trà nhưng đương nhiên đều bị hắn từ chối.

Không biết vì cái gì, một lần nữa sau khi khai giảng, hắn lại cảm nhận được một khí tức vô cùng mỏng manh nhưng lại rất quen thuộc, là bóng tối thuần túy. Vô cùng mỏng manh, nhưng tuyệt đối dễ nhận ra. Cho dù nhiều năm trôi qua như vậy nhưng nó vẫn như cũ, khắc sâu vào tâm khảm.

Khiến hắn buồn bực chính là, khí tức như vậy, lại tồn tại trên người kẻ gọi là “Chúa cứu thế”.

Mỗi ngày, buổi tối, lúc thằng nhóc kia xuống hầm, cỗ khí tức đen tối này lại rõ ràng thêm một ít, Snape tin tưởng rằng toàn bộ Hogwarts trừ bỏ mình ra, đại khái cũng chỉ có thêm Dumbledore là có thể cảm giác được — kia cũng là lúc ở rất gần mới có thể nhận ra. Đen tối như vậy, luẩn quẩn khắp cơ thể nhỏ gầy của cậu bé, hình thành một cỗ khí không hình không dạng. Snape rõ ràng, nếu không phải là thằng nhóc ngu xuẩn [ngôn ngữ của giáo sư] gần đây thường xuyên sử dụng Hắc ma pháp cao thâm, thì chỉ còn một khả năng…..

Đáng chết! Chẳng lẽ là ảnh hưởng phép thuật năm đó của Chúa tể hắc ám có biểu hiện ra bên ngoài sao?!

“Albus Dumbledore!” Snape chạy thật nhanh đến phòng Hiệu Trưởng, áo choàng màu mực phía sau mãnh liệt quay cuồng, “Ông tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lý!! Vì sao trên người ‘Cậu bé hoàng kim’ lại có khí tức của Chúa tể hắc ám?!”

“A, Severus, trước ngồi xuống đã.” Dumbledore vung đũa phép lên, dựa vào tay ghế bàng, chỉ thấy màu đỏ và kim đồng thời vung lên chói mắt, biến thành một cái mô hình mặt trăng khiến cho giáo sư độc dược không ngừng phát ra khí lạnh, “Ăn chanh đường không? Hay là kẹo Gián cụm(1)của quán Công Tước Mật?” Nhận được ánh mắt giết người từ người kia, Dumbledore có chút tiếc nuối đem một con gián bỏ vào miệng mình [ ác…… kinh móa ……], “Người trẻ tuổi bây giờ a, đều không thấy được điểm tốt đẹp của kẹo ngọt….”

“Dumbledore!”

“Được rồi được rồi.” Dumbledore vừa nói vừa thu hồi cái được gọi là kẹo khiến cho người ta nổi da gà trên bàn, “Giới trẻ bây giờ…..Thật thiếu kiên nhẫn….Vậy thì, chúng ta nói đến Harry.” Nhìn động tác đút tay vào túi của Spane, Dumbledore lập tức nói sang chuyện khác [Cái này gọi là đánh trống lảng…].Ông cũng không phải là lo lắng phép thuật của mình bại dưới tay giáo sư độc dược, nhưng nếu giáo sư ngừng cho mình thuốc chống sâu răng, hoặc là kê đơn bắt mình bỏ đồ ngọt……Khụ khụ, “Thầy nói, trên người Harry có khí tức tức thuộc về Voldemort?”

“Ông không phải đã biết sao?” Snape nở một nụ cười đúng theo phương thức giả dối của nhà Slytherin mang theo chút tức giận.

“Nga, Severus, thầy không thể nói như vậy.” Kính mắt của Dumbledore lòe lòe sáng, “Làm một ông già, tôi không thể có nhiều tinh lực không ngừng chú ý đến Harry được, tuy rằng tôi có lo lắng cho nó. Nhưng, hãy thông cảm cho lão già này lực bất lòng tâm a. Cho nên tôi mới hy vọng thầy chú ý phương diện này một chút..”

Đối với sự lý luận của ông chủ, Snape khinh thường hừ một tiếng.

“Xem ra, tôi cần phải mời Harry đến uống trà chiều rồi, ha ha.” Lại bỏ vào miệng một cục kẹo, “Tuy rằng không để ý lắm nhưng Severus, tôi tin chắc rằng Harry không liên quan tới việc phòng chứa bí mật mở ra đâu.”

“Đúng vậy, đó là cái âm mưu ông đề ra, Potter ngu ngốc kia hiện tại còn đang phải cắm đầu vào làm bài tập, làm sao có thời gian mở cái phòng chứa gì gì đó. Ông xác định ‘Cậu bé hoàng kim’ của ông sẽ không chết chìm trong đống bài tập trước khi gặp Chúa Tể Hắc Ám chứ? ”

“A, chúng ta đều biết Harry có thể đảm nhiệm được mà, nó là học sinh ưu tú nhất của tôi, giống hệt LiLy, không phải sao? Đều vĩ đại như vậy.”

Hung hăng trừng lão già một cái, Snape đứng lên: “Tôi hy vọng ông không bị mớ kẹo ngọt kia chiếm sạch đầu óc, nên nhớ Potter là đứa trẻ mà ông phải chăm sóc.”

Nói xong hắn xoay người bước khỏi phòng Hiệu trưởng, áo choàng màu mực phía sau tạo thành một đường cong hoa lệ.

“Ai……Giới trẻ bây giờ a……” Cảm thán một tiếng, Dumbledore lấy từ trong hộc bàn ra một hộp kẹo hình con gián, nói với con phượng hoàng nào đó đang nghỉ ngơi bên cạnh, “Fawkes, có muốn ăn một con gián cụm không?”

Fawkes đảo cặp mắt trắng dã, xoay người dùng mông đối mặt với chủ nhân của mình.

Sáng sớm hôm sau, Harry đang ngồi dùng bữa trên bàn ăn của học viện, bỗng nhiên nhận được một mảnh giấy nhỏ.

[Harry thân mến.

Ba giờ chiều ngày hôm nay đến phòng Hiệu trưởng uống chén trà chiều nhé?

P/S: Thầy thích gián cụm.

Thân ái

Albus Dumbledore.]

“Nghe nói Hiệu trưởng mời cậu đến uống trà chiều sao, Harry?” Draco vào lúc bọn họ ở trong phòng tự học đột nhiên kéo dài giọng nói.

“Cái gì? Hiệu trưởng mời cậu đi uống trà!” Hermione hét lên một tiếng,“Cậu đã làm gì, Harry?”

“Chắc chả làm gì đâu, Hiệu trưởng cũng thường xuyên tìm người tới nói chuyện mà.” Draco dựa người vào tay ghế, “Ông ta thường xuyên tìm người nhà Slytherin đến nói chuyện, nhưng đều là mấy tên tiểu quý tộc, ông ta không có lá gan động đến bọn tôi.”

“Hiệu trưởng nhất định là quan tâm tới các cậu, người nhà Slytherin thoạt nhìn toàn ra những người rất tối tăm.”

“Quan tâm?” Tiểu bạch kim quý tộc cười nhạt, “Tôi đã quên mất mớ lý luận về giáo viên vạn năng của tiểu thư Granger.”

Từ sau khi bọn họ trở thành bạn, đây là lần đầu tiên Draco gọi Hermione là Granger, điều này làm cho cô bé không thoái mái. “Nhưng Harry đã từng nói, cụ Dumbledore là người tốt. Có phải hay không, Harry?” Nhóc từ ưng biến thành một cô sư tử chuyển hướng tới Harry. Cô hiện tại càng đồng ý tin lời Harry, bởi vì cậu ấy đọc nhiều sách vở, và cũng bởi vì cậu tấy khiến cho người ta cảm thấy vô hại.

Cậu nhóc bị chú ý, ngẩng đầu nhìn cô phù thủy nhỏ, mỉm cười một cái sau đó quay đầu trở về với bài tập.

“Xem, Harry nói Hiệu trưởng là người tốt.” Hermione đắc ý nói, liếc mắt nhìn cậu bé bạch kim một cái.

“Harry xem ai cũng là người tốt.” Cậu nói thầm một câu, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, lòng có chút sợ hãi nói, “Cậu ấy còn từng nói giáo sư của tôi là người thú vị.”

“Cái gì! Giáo sư Snape sao?!” Hermione hét lên một tiếng, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cậu bạn tốt tóc đen của mình

Buổi chiều, Harry thu dọn một ít đồ đạc, sau đó mỉm cười trấn an một cái đối với hai nhóc bạn đang lo lắng hai bên, một mình đi đến phòng Hiệu trưởng ở trên lầu 8.

Harry mới vừa mới đi đến một cái đài phun nước, tượng đá đã mở ra, lộ ra một cái cầu thang vòng tròn. Cậu bước lên, cửa sau lưng đóng lại, cầu thang đồng thời bắt đầu di chuyển, một lát sau cậu đã đứng trước một cánh cửa.

“Thật vui khi trò đến đây, Harry.” Cửa vừa mở ra, Dumbledore đã cười ha hả ngồi phía sau một cái bàn làm việc thật lớn, đôi con ngươi màu lam giấu sau kính lão lòe lòe sáng, “Đến đây, ngồi xuống trước đã.” Vung đũa phép lên, phối hợp cùng một màu đỏ rực, vô cùng Gryffindor.

Harry gật đầu, cúi đầu với hiệu trưởng sau đó ngồi xuống một chiếc ghế vô cùng không hợp thẩm mĩ của mình, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.

“Uống chén trà mật nhé?” Dumbledore nói chuyện đối thời trên bàn xuất hiện một ly trà mật, chỉ là chiếc tách có hơi….

Harry vẫn gật đầu như cũ, bình tĩnh cầm lấy chén trà không biết là trà mậtgì kia, đặt lên môi nhấp một ngụm.

“Thế nào, Harry? Ngon chứ? Thầy rất thích hương vị này.” Sau đó Dumbledore mặt hệt như một ông già hiền hòa hỏi, phối hợp với hai bàn tay liên tục đẩy nhanh việc tiêu thụ kẹo ngọt của mình.

Đối với câu hỏi của ông ta, Harry đơn giản chỉ gật và lắc đầu, câu hỏi nào quá đơn giản, cậu sẽ không trả lời, chỉ cúi đầu hạ mi mắt, dù là ngồi trên ghế sa lon mềm mại nhưng cả người cậu vẫn thẳng tắp như cũ.

“Harry, đừng khẩn trương.” Hỏi không ra cái gì, cụ Dumbledore lóe ra ánh mắt, “Đến đây, nếm thử cái này, thầy rất thích loại chocolate mới ra này của Công Tước Mật. Đúng rồi, trà mật của trò vẫn chưa hết kìa.”

Harry rốt cục cũng nâng lên mắt lên, đôi con ngươi màu xanh biếc không thấy đáy. Một lát sau, cậu cúi đầu, lấy tự bản.

[Ngài Hiệu trưởng, tôi muốn đi ăn tối ở lễ đường, giờ cấm nghiêm là 6 giờ. Vô cùng cảm ơn ngài đã tiếp đãi.]

Không đợi Dumbledore nói gì, Harry đứng lên, cúi đầu trước Hiệu trưởng và bức họa của ông, sau đó bỏ đi.

Đi ra khỏi phòng Hiệu trưởng, nói nơi muốn đến với tượng đá, Harry dựa lưng vào vách tường bên cạnh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

/「 Thiếu gia, tôi mang sữa nóng cho ngài đây, mời ngài chậm rãi thưởng thức.」

Cậu gật gật đầu, giống như bình thường, chỉ là cầm lấy ly trà, uống một ngụm, đột nhiên nhíu mày.

「 Thiếu gia, có chuyện gì sao?」

「 Đây là…… Sữa?」

「 Đúng vậy, thiếu gia.」 Gã cung kính cúi đầu, che giấu nụ cười tà mị trên mặt.

「 Sao lại đắng?」 Harry ngẩng đầu, trong mắt có thêm vài tia nghi hoặc.

「 Vì đề phòng một số loại thuốc nào đó ảnh hưởng xấu đến ngài nên trà bánh hôm trước tôi có bỏ thêm vài loại thuốc phòng, xem ra đã có tác dụng.」

Harry nhìn hắn một hồi, sau đó lại nâng trà lên, tinh tế thưởng thức.

「 Veritaserum*.」Cuối cùng cậu nói.

「 Đúng vậy, thiếu gia.」 lại khom người thi lễ, gã không hề che dấu nụ cười của bản thân,「Veritaserum không mùi không vị, nên người sẽ không chú ý đến nó trong trà. Bởi vậy nên tôi nghiên cứu ra một loại thuốc để phát hiện nó, liên tục dùng trong một tuần, nếu uống phải thứ gì có chứa Veritaserum thì sẽ có cảm giác đắng, uống một ngụm thôi là phát hiện. Cái đó là cái tôi vô cùng tự hào đó thiếu gia.」/(* Veritaserum: tiếng việt là chân dược – thuốc nói sự thật)

Một lần nữa mở to mắt, Harry đi theo cầu thang đến đại sảng. Cậu cần một chút salad nhẹ nhàng khoan khoái, để giảm bớt vị đắng ngắt đang ngập tràn trong khoang miệng mãi không chịu tiêu tan.

“Đến rồi sao, Harry?” Thanh niên vẫn như thưởng lệ ngồi trên mặt cỏ cạnh bờ hồ, vẫn như trước dựa người vào thân cây đọc sách, đợi đến khi Harry đi đến bên cạnh anh, tất cả cảnh vật chung quanh đột nhiên thay đổi, bóng tối dày đặc mãnh liệt tràn đến, trong nháy mắt đã nuốt sống lấy tất cả, bao gồm cả bóng dáng của hai người.

Đối với việc này, Riddle đã rất quen thuộc. Từ lần gặt mắt đó, mỗi lần Harry đến gần đều sẽ biến thành như vậy. Anh cũng đã từng hỏi cậu nhóc xem cậu dùng ma pháp gì, nhưng cậu chỉ cười không nói lần nào — đương nhiên, Harry có thực sự cười hay không thì anh không biết, chỉ là không tự chủ cảm thấy, biểu tình lạnh nhạt như vậy cũng thật thích hợp với lời tiên đóan rằng cậu ta sẽ là kẻ thù của mình trong tương lai.

Lắc đầu. Anh không suy nghĩ nữa, việc duy nhất anh cần làm bây giờ là dùng tất cả khả năng của mình hấp thu ma lực của cậu bé này, sau khi đạt đến trình độ cao nhất, anh sẽ lấy được một cơ thể dành cho mình.

[Vẫn không nhìn thấy gì sao?]

Chữ viết hơi hơi phát sáng trong bóng đêm khiến anh chú ý.

Nếu mặt cỏ Hogwarts kia là kí ức của anh, vậy bóng đêm như thế này, chẳng lẽ là của Potter? Như vậy, ấn với ý tứ của Potter, nơi này hẳn phải có cái gì đó. Nhưng, bước vào nhiều lần như vầy, anhvẫn không thấy được bất cứ một cái gì. Hơn nữa, tại sao trong trí nhớ của cậu, lại chỉ có một mảnh đen tối như vậy? Cho dù là Ravenclaw, cho dù là cái gọi là “Thánh cứu thế”, cũng không nên, không nên….

Lại nhắm mắt lại, ý đồ muốn tự bình tĩnh lại, sau đó lại mở ra, cẩn thận nhìn bốn phía.

Vẫn là một mảnh đen tối như cũ, khiến cho người ta không thể nào thở nổi. Anh lắc đầu, ngoài ý muốn nghe được một tiếng thở dài từ người bên cạnh.

[Thế thì.]

Ban đầu vẫn nghĩ bóng tốt sẽ tiêu tán đi thật nhanh nhưng nó lại tồn tại tựa sương mù dầy đặc, chữ viết lóe ra tia sáng nhàn nhạt rất nhanh biến mất, chung quanh lại lâm vào một mảnh yên lặng. Thật lâu sau, anh có chút nôn nóng đứng lên, nhưng lại không dám bước đi — không, Chúa tể hắc ám thì có gì không dám, chỉ còn mỗi Trường sinh linh giá nữa thôi là mọi sự sẽ thành công.

Đột nhiên, phía xa xa chợt sáng chói. Sau khi anh rốt cục cũng thích ứng được với ánh sáng, anh mới phát hiện ra mình đang đứng trong một thư phòng rộng rãi. Anh đã từng gặp loại thư phòng lớn thế này ở nhà Malfoy, ở nhà Lestrange, thậm chí cả ở nhà Black, tất cả đều rất hoa lệ. So với những nơi đó, nơi này cũng chẳng khiêm tốn hơn là bao, phảng phất như có một mảnh sương mù nhu hòa bao quanh tất thảy nơi đây.

Harry ngồi sau một cái bàn làm bằng gỗ hồng mộc, đúng theo tiêu chuẩn mời anh ngồi xuống.

“Nơi này là…… Thư phòng của gia tộc em?” Riddle vịn vào tay ghế ngồi xuống.

Cậu gật gật đầu, đưa bàn tay đến giá sách, một cuốn sách nằm ở giữa giá bay ra, vững vàng im lặng hạ xuống trước mặt anh. Khả năng không chế ma lực vô cùng tốt.

“Đây là…… Muốn cho tôi xem?” Riddle liếc mắt nhìn cuôn sách, bìa sách mà vàng cho thấy đây là một quyển trong bộ sách nói về linh hồn, ấm theo quy định của Bộ Phép Thuật, quyển sách này rõ ràng thuộc về phần [Sách Cấm].

[Từng là một gia đình quý tộc, đương nhiên sẽ có được nhiều bộ sách lưu truyền trong giới Phù Thủy. Đối với các phép thuật cổ đại, cũng chỉ có những gia tộc hùng mạnh mới ghi chép lại tương đối chi tiết.]

Viết xong đoạn nói này, Harry lại vẫy tay với giá sách. Một cuốn sách nào đó trên đỉnh xẹt qua tạo thành một đường cong rơi xuống, vững vàng đáp xuống tay thanh niên, động tác vô cùng lưu loát.

Rất kỳ quái, đó là cảm giác của Riddle với Harry trong thư phòng này, không giống như trước đây, giờ cậu là một người tựa như có khí chất quý tộc trời sinh.

Nhưng một đứa trẻ mồ côi lớn lên bị Muggle làm sao có được khí chất này. Giống như chính anh, cũng bởi nhiều năm sống tại Slytherin, thêm tự rèn luyện, mới hun đúc bồi dưỡng thành bản chất ấy.

Qua tiếp một đoạn thời gian, hai người cứ im lặng đọc sách, ánh đèn thản nhiên đổ xuống, chiếu xuống những trang giấy hơi hơi ố vàng. Thời gian cứ thong thả trôi đi, cho đến khi Harry khép sách lại, gõ gõ xuống bàn.

[Ngày mai tiếp tục đi. Trời sắp sáng rồi.]

Sau khi lấy được chú ý của khách, Harry viết như vậy, sau đó, Riddle khép sách lại, ánh đèn vụt tắt, chung quanh lại chìm vào bóng tối.

[Mai gặp lại.] Viết xong những chữ này, Harry nhắm mắt lại, bắt đầu thu hồi ma lực.

“Harry,” Riddle do dự một chút, “Sách em cho tôi……” Đều là thật sao? Nhưng anh không nói ra. Anh nhớ tới những cuốn sách trong [ Khu cấm] của Hogwarts có nội dung hoàn toàn khác với những cuốn sách ở đây.

Harry dừng lại, bắt đầu viết xuống tự bản. Tiếng xoát xoát vang lên trong bóng tối.

[Về Trường sinh linh giá, anh biết được bao nhiêu? Anh là ai? Kẻ thù của anh là ai?]

Hạ mắt, cậu rút chút ma lực cuối cùng trở về.

Lại mở mắt, một vài tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

「 Về rồi sao, có cần tôi chuẩn bị trà bánh cho khách của ngài không, thiếu gia?」Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, dường như lật tức dung hợp với hoàn cảnh hoàn mỹ chung quanh.

Đối với việc gã ta đột nhiên xuất hiện, Harry đã không hề kinh ngạc, tuy rằng vẫn không cảm nhận được bất cứ tia ma pháp dao động nào như trước. Harry từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua con người đứng cạnh giường kia.

「 Có chuyện gì sao?」 Cậu không nghĩ vì cái chuyện trà bánh này mà người kia lại không sợ bị phát hiện chạy đến đây.

「 Thiếu gia, ngài thật sự là càng ngày càng sâu sắc.」 Gã mỉm cười đúng 15 độ theo tiêu chuẩn,「 Tôi đề nghị ngài nên ít gặp mặt ngài Riddle đi, thiếu gia. Là trường sinh linh giá, anh ta sở hữu một bộ óc chứa đầy khí tức đen tối, bởi vì không thể tiến vào người ngài ăn mòn cơ thể ngài nên nó quay sang bao lấy ngài, đã khiến cho người nào đó cảnh giác. Đây chính là nguyên nhân ngài hiệu trưởng vài ngày trước mời ngài đi uống trà chiều.」

「 Biết rồi.」Đơn giản trả lời, sau đó Harry xoay người bước sang phòng vệ sinh, cũng bởi vậy nên cậu mới bỏ lỡ nụ cười ý vị thâm tường của kẻ nào đó.

____________________

(1) Cockroach Clusters: Tên cũng như nghĩa, kẹo hình con gián.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.