Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 46: Khoáng thạch quý hiếm




Voldemort đi đến trang viên Potter vào một ngày thời tiết rất xấu, mưa rền gió dữ kèm theo cả nhiệt độ giảm đột ngột của thời tiết tháng bảy cuối thu. Cho nên Chúa tể Hắc ám đại nhân đành phải tự trang bị một đống phép giữ ấm, khiến cho mỗi bước đi đều ấm áp như mùa xuân, đất đai khô ráo thoải mái, nhất thời có một loại cảm giác như được sinh ra một lần nữa.

Được rồi Chúa tể Hắc ám sẽ không chết, cho nên cái sinh ra thêm một lần nữa kia tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Ở cửa nhà Potter, Voldemort lần đầu tiên gặp cái gã đàn ông mang danh quản gia nhà Potter. So với trong báo trí, gã ta ở ngoài đời lài càng ưu nhã hơn, giơ tay nhấc chân đều hệt như rập khuôn từ trong sách giáo khoa ra, chẳng hề có một khe hở, vừa cung kính lại vừa vô cùng bình tĩnh.

Tuy rằng không biết thực lực thế nào, nhưng chỉ mới gặp, đã biết gã ta là một kẻ địch lớn phòng thủ vững tựa rừng cây.

Đối với đề phòng cùng địch ý của Chúa tể Hắc ám, Zero liếc mắt một cái đã nhìn ra, chỉ là không để tâm. Bất kể thực lực thế nào, nội trong nhà Potter, ngoài mình và thiếu gia ra thì bất cứ ai cũng không thể sử dụng phép thuật, ngay cả Dumbledore đến thăm vài ngày trước đó cũng không phải ngoại lệ, gã không nghĩ Voldemort có thể đột phá bí thuật cổ xưa tương truyền xuất trăm ngàn năm qua. Huống chi, thiếu gia sở dĩ chuẩn bị thứ này, cũng không chỉ là để cấm các thứ thuộc lĩnh vực phép thuật.

Có lẽ là vì trong lòng nhàn nhã quá đáng, nên khi Zero đưa khách nhân đến thư phòng, đã nhận ngay được một cái liếc mắt ý vị thâm thường của thiếu niên mắt xanh.

Rót cho khách một ly rượu đỏ, Zero đứng phía sau Harry, dùng ánh mắt đốc xúc ý bảo thiếu niên mau uống ly sữa trước mặt. Harry tính tình trẻ con bĩu môi một cái, như đang làm trò giải trí cho vị Chúa tể Hắc ám nào đó coi, Voldemort câu ra một nụ cười vừa đểu lại vừa kiêu, giơ cái chén lên uống một ngụm. “Đã lâu không gặp, Harry Potter — hay là nên nói lần đầu gặp mặt?”

“Lần đầu gặp mặt vui vẻ, ngài 3/7 ~” Harry treo lên một nụ cười đúng công thức, dùng ngôn từ và hành động tỏ vẻ chúng ta không quen.

“……” Ngài 3/7…….Khóe miệng của vị Voldemort mà đại đa số người ở giới Phù Thủy vừa nghe tên đã sợ phát khiếp run rẩy một cách khả nghi.

Cuối cùng quyết định không thèm xoắn quẩy cái xưng hô quỷ dị kia nữa, Voldemort nói, trong giọng nói ưu nhã còn mang theo một tia khiến trách hàm xúc, “Cậu sao có thể bắt cóc một vị trợ thủ đắc lực nhất của tôi thế, Harry.”

“Giáo sư Snape là tự chọn đi vào, sau khi nói một cách rõ ràng đã chấp nhận mang thân phận khách nhân bước vào trang viên, nên không thể rời khỏi đây trước khi chiến tranh chấm dứt — quy tắc là quy tắc, không thể bởi vì là giáo sư nên thay đổi được.” Harry bình tĩnh trần thuật, thấy đối phương hơi nhíu mày suy tư lại bổ sung thêm, “Nếu ngài lo lắng về vấn đề thuốc phép cung ứng, giáo sư rất sẵn sàng cung cấp cho ngài 7 ngày thuốc ứng theo giá cả thị trường — xét đến chuyện ngài đã chăm sóc giáo sư rất nhiều từ khi ông ấy nhận chức Tử Đồ Thực Tử nên đã giảm giá đấy, bên hiệu trưởng Dumbledor tất cả đều được bán ra với giá gốc.”

“Tôi nghĩ Severus sẽ không để ý đến chuyện tiếp tục làm Tử Đồ Thực Tử để hoàn thành yêu cầu của tôi đâu, huống chi tài năng của hắn ta cũng đâu chỉ ở phương diện thuốc phép.” Voldemort hạ giọng biểu đạt bất mãn, “Cậu muốn ngăn cản tôi mang thuộc hạ của tôi về sao?”

Không chút để ý với sự uy hiếp rõ ràng như vậy, Harry dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, từng ngụm từng ngụm uống sữa, rồi mới nói: “Giáo sư không thể rời khỏi trang viên trước khi chiến tranh chấm dứt, đây là quy tắc đầu tiên đã có hiện lực từ một khắc khi hắn bước vào cửa lớn, cố gắng rời đi sẽ để lại hậu quả rất thú vị — ngài nhất định sẽ không muốn biết là gì đâu. Đương nhiên, ngài hoàn toàn có thể áp dụng thủ đoạn cưỡng chế mang giáo sư đi, chỉ là….” Nói đến đây, nụ cười của cậu bé lại càng tươi, cái biểu tình thờ ơ xa cách ban đầu lật tức biến thành như thể làm được chuyện ác, “Giờ đây, toàn bộ trang viên Potter đều ở trạng thái cấm phép thuật, ngoài tôi và Zero, bất kể kẻ nào cũng không thể sử dụng phép thuật ở trong này — ma lực thì có thể thoát ra, nhưng không thể kết tụ thành chú phép. Tuy rằng ngài hoàn toàn có thể phá tan phép cấm phép thuật bằng sức mạnh mạnh mẽ của mình, nhưng trước đó, tôi đã có đủ thời gian để dùng chú hôn mê để giải quyết vấn đề rồi.”

Đúng thật, từ khi bước vào trang viên Voldemort vẫn luôn luôn sử dụng phép thuật đã biết rõ rồi, nếu mình muốn dùng toàn bộ ma lực để phá phép cấm phép thuật đang bao trùm toàn bộ trang viên này ít nhất cũng cần 5 phút. Không nói đến năng lực của mình, cho dù là một học sinh năm nhất, 5 phút cũng đủ để thu phục tất cả rồi.

Đáng chết, gã quả nhiên vẫn xem nhẹ thực lực của thằng nhóc và cái tên bên cạnh nó sao?!

“A, vì duyên cớ ngài quan hệ với Tiểu Thất cũng không tệ lắm nên thuận tiện nói thêm cho ngài một tiếng, từ sau khi học kỳ bắt đầu đến khi chiến tranh chấm dứt, giáo sư Snape sẽ không trở lại Hogwarts.”

Tốt lắm, vì thế nên gã không chỉ mất đi một kẻ hầu là đại sư thuốc phép, một trợ thủ đắc lực biết hắc ma pháp cao cường, mà còn mắt cả một tên gián điệp đã ẩn núp thành công nhiều năm bên người Dumbledore sao?!

Giận dữ cười lại, Voldemort ưu nhã bưng cái chén lên uống một ngụm: “Thế thì, cậu chuẩn bị mở bảng giá ra sao, để đối lấy quyền lợi đem Severus giam lỏng lại trang viên Pot-ter?”

Mình không thiếu thủ hạ pháo hôi*, nếu đã thật lòng quyết tâm đánh hạ nhà Potter, trả giá đại giới thật ra cũng chẳng phải mơ tưởng xa. Điểm này cậu nhóc trước mặt sẽ không biết. Cho nên, đến tột cùng nó còn có con bài chưa lật nào, mới khiến cho nó không chút kiêng nể gì như thế?

*炮灰: Pháo hôi – từ chỉ vật hy sinh, bia đỡ đạn.

Hai tay nắm lấy nhau đặt ở bụng, Harry dựa lưng vào ghế dựa phía sau, thoải mái đến độ cậu ta híp cả mắt lại. Sau đó, trong phòng khách yên tĩnh vang lên một tiếng nói tràn ngập lực hấp dẫn: “Tòa thành Littleton Ried.”*

*Nguyên văn: 莱萨利特堡 – Mình cũng không rõ là có dịch đúng hay không, tại search GG không thấy ra, đây là dịch theo google translate nên có sai xót gì mong mọi người báo lại.

Đồng tử của Voldemor nhanh chóng co rút trong nháy mắt.

Tòa thành Littleton Ried cũng không phải là một tòa thành cổ nào đó như là tên của nó, mà là một tòa thành xuất hiện hơn mười năm trước, hiện chính là trung tâm giao dịch lớn nhất của toàn bộ Châu Âu và Bắc Mĩ, dù cho là Muggle hay Phù thủy, đều có thể được đảm bảo giao dịch trong đây, tài chính lưu động trong đó mỗi ngày đủ để gửi vào 10 ngân hàng Gringotts, ngay cả khi yêu tinh đổi Galleons* lấy tiền Muggle, cũng có khuynh hướng chọn thành Littleton Ried.

*Galleon: tiền phủ thủy

Không có ai biết ai là kẻ tạo dựng, tổng bộ thật sự ở đâu. Nhưng không thể nghi ngờ, có được cổ quyền tòa thành Littleton Ried, là đã nắm chặt được nguồn mạch của tòa bộ kinh tế giới Phù Thủy. Ít nhất đối với Voldemort mà nói, sau nhiều lần tìm hiểu không có kết quả, gã đã sinh ra ý niệm muốn ngồi lên vị trí đầu của tòa thành lũy kinh tế này, ngay sau đó đương nhiên là nhận được sự phản đối của đại đa số Tử thần thực tử — dù sao mọi người cũng đều không phải là quý tộc lớn thì cũng là quý tộc nhỏ, luôn có chút gì đó không thể phơi bày.

“Cậu luôn có thể khiến tôi xuất hồ ý liêu*, Harry.” Giọng nói trầm thấp quyến rũ nhẹ nhàng thở ra cái tên của đối phương, Voldemort gợi lên khóe môi, “Thế thì, cậu giữ vị trí gì trong Littleton Ried?” Gã không tin một tên nhóc mới hơn mười tuổi còn chưa tốt nghiệp có thể ngồi vào một vị trí có tác dụng hết sức quan trọng nào đó. Nhưng biểu tình bình tĩnh tự tin của đối phương khiến cho vị Chúa tể hắc ám đã có quen với chính trị cường quyền suốt nhiều năm qua lần đầu tiên tìm lại được cảm giác hư dữ ủy xà* của giới quý tộc năm đó.

*xuất hồ ý liêu: một cách bất ngờ, ở đây hiểu là bất ngờ

*hư dữ ủy xà: dùng để chỉ những người giả dối, hư tình giả ý, giả tạo

Harry lộ ra biểu tình nghi hoặc, lật tức biến thành giật mình. Cậu ta thật sự cười rộ lên, tùy tay chỉ chỉ vị quản gia nhà mình vẫn im lặng chẳng hề lên tiếng sau lưng: “Tòa thành Littleton Ried là do Zero mở.” Không để ý chút nào bán quản gia nhà mình đi.

Cư nhiên!

Voldemort mở to hai mắt. Gã hoàn toàn không hề nghĩ đến, cư nhiên là khống chế tuyệt đối sao…..

Vị Chúa tể hắc ám đã quát tháo nhiều năm chỉ đành cười khổ ra tiếng. Lần này gã thua thật, hơn nữa còn thua rất thảm bại. Tuy không cam lòng, nhưng đối phương thật sự có lợi thế trong tay……

“Toàn thành Littleton Ried thuộc về gia tộc Potter, bởi vậy cũng cùng giữ vị trí trung tập trong chiến tranh với gia tộc Potter. Tôi lấy cái này để trao đổi Severus Snape thoát ly khỏi trận doanh của Tử thần thực tử và Hội Phượng Hoàng.” Nhìn thấy đối phương do dự, Harry tốt bụng bổ sung thêm một câu, “Ngài đừng lo lắng, sẽ có nhiều người hơn mà, ngài 3/7.

Dù sao, tôi muốn, bất quá cũng chỉ mấy người kia thôi.”

Tôi không phải cái gọi là “Chúa Cứu Thế”, tôi không có khả năng cứu thế giới, cũng chẳng thể cứu rỗi trái tim. Cái tôi muốn, chỉ là giúp cho vài người ít ỏi có thể mỉm cười thôi, không hơn.

Cho nên mới cố gắng học tập, cho nên mới liều mạng trở nên mạnh lẽ, cho nên mới không để ý đến suy nghĩ của bọn họ mà đem bọn họ giam cầm trong cái nhà giam nhỏ bé này.

Chỉ là không nghĩ khi đêm khuya bừng tình dậy, lại chẳng hề cảm nhận được độ ấm của bất kỳ kẻ nào, không hơn.

“A, đúng rồi, tòa thành Littleton Ried có vé VIP đó? Tiểu Thất đã giúp anh miễn đi 7 phần rồi, chỉ cần 700 vạn Galleons là có thể hưởng thụ sự chăm sóc cao cấp nhất với giá rẻ nhất trong mười năm đó, yo~”

“……” Voldemort hiện tại rất muốn ném Avada Kedavra vào mặt cái tên đang cười đến độ khiến người xem hiện ra ba cái sọc kia.

*******

“Nè, Tiểu Thất.”

“Đã bảo đừng gọi tôi là Tiểu Thất rồi mà!”

“Tự nhiên mệt quá. Hôm nay nghỉ tập nhé.”

“…… Ngày mai bù lại.”

“Được.”

_________

Chú: Linh = Zero = Rei = số 0, tác giả xưng rất linh tinh nhưng đều cùng một nghĩa cả.

Ngài 3/7: ý bảo Vol chỉ còn 3 trên 7 phần hồn trong người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.