Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 36: Ta ăn hết sạch




“Thật không phải cậu làm sao, Harry?” Trong căn phòng tự học chỉ thuộc về ba người, Hermione vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa. Đối với việc thiếu niên mới trở lại trường học mới một ngày mà cái việc, học sinh cả trường đã ấp ủ suốt một học kỳ bất chợt thành công, cô gái hình như đặc biệt quan tâm.

“Không phải, Hermione.” Cậu ta trả lời, dưới tay vẫn đang viết một nét ra một hoa làm bài tập. So với việc viết lên tự bản để nó dịch sáng tiếng Anh, chữ viết của Harry có chút trúc trắc, nhìn bộ dáng cậu cố gắng loại bỏ thói quen viết bút lông, hai tên còn lại khó có thể hình dung tâm tình của mình.

“Về sau không được mượn luận văn của cậu để chép nữa rồi ~” Lần đầu nhìn thấy cậu ấy cầm bút, lúc từ đơn tiếng anh đầu tiên thành hình, cậu nhóc tóc bạch kim đã cảm thán như thế.

“Thế cậu có biết ai làm không? Thật là quá lợi hại!” Thiếu nữ tóc xám hiển nhiên vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục truy vấn, tuy ràng cô không có quá xác định Harry có biết hay chăng.

“Biết.” Câu trả lời ngoài dự liệu khiến Hermione kinh ngạc đến mở lớn đôi mắt, Draco bên cạnh cũng quay đầu nhìn về phía này.

Đương sự lại không hề tự giác mở sách tham khảo viết luận văn, không có bất kỳ ý tứ muốn giải thích thêm nào nữa.

A a, thiệt hy vọng đến lúc đó bọn họ có thể bình tĩnh được một chút. Cậu bé mắt xanh vô cùng vô trách nhiệm nghĩ vậy, khóe môi nhẹ nhàng câu lên một nụ cười nhìn thấy nào cũng không hề có ý tốt.

*******Em là phân cách tuyến giáo viên mới ra mắt *******

Nhìn lên vị trí giáo viên, Harry lại ở góc độ mà người ta không thấy được thở sâu một cái, mặt không chút thay đổi ngồi vào vị trí của mình rồi mở sách ra. Chỉ là, thế nào thì vẫn có cảm giác có chút giấu đầu hở đuôi.

Có lẽ là do bản tính tránh hung tìm cát của động vật nên nhóm tiếu ưng Ravenclaw sáng nay không hẹn mà cùng đi phăng qua vị trí đuôi của chiếc bàn dài cuối cùng, có mấy bạn học sinh thậm chí còn tình nguyện hai người ngồi cùng một ghế.

Chú ý tới biến hóa khó hiểu ở chỗ bàn dài cuối cùng của Ravenclaw, giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám ngồi trên vị trí giáo sư nở nụ cười càng sâu, quanh thân toát ra vô số dải sáng màu trắng lấp lánh, khiến cho đám con gái trong đại sảnh nhất thời đỏ mặt tập thể.

“Thật là một buổi sáng đẹp trời.” Đợi toàn bộ học sinh tới đông đủ, Dumbledore đứng lên, lấy dạo đầu một câu rồi bắt đầu giới thiệt, “Trước khi cả nhà bị thức ăn chiếm mất tất cả lực chú ý, thầy xin giới thiệu giáo viên Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của các em.”

Gã ta đứng lên, áo choàng dài màu đen phác thảo thân hình anh tuấn của gã. Gã bày ra tư thế khiêm tốn thích hợp rồi hơi hơi gật gật đầu với đám học sinh bên dưới, “Tên tôi là Rei [れい[ Chính là Zero] phiên âm], từ hôm nay tôi sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

“A! Đẹp giai móa!”/“Giáo sư bao tuổi thế?”/“Có bạn gái chưa?”/“Kết hôn chưa?”/“Sở thích của giáo sư là gì?”/“Thích đọc sách gì?”/“Giáo sư là thuộc gia tộc nào thế?”……

Trong một mảnh vỗ tay ồn ào, Harry bất đắc dĩ khép sách lại, trừng mắt liếc nhìn cái tên đang phát nội tiết tố ra chung quanh trên bục giáo viên. Hình như là cảm nhận được bất mãn của cậu, Zero cong mắt lên, nụ cười đạm nhạt ban đầu nháy mắt biến thành nụ cười đểu, ngồi xuống giữa những tiếng thét đinh tai nhức nhóc. Ngồi bên phải gã, Snape nặng nề hừ một tiếng, không khí bốn phía cơ hồ hóa thành sương mù dầy đặc.

“Đàn bà thật khủng bố a~” Nhẹ giọng cảm thán một câu, cố ý khiến cho người bên cạnh nghe thấy, Zero ưu nhã xắt nhỏ một miếng beefsteak,“Anh có nghĩ vậy không, Severus?”

“Tôi không nhớ mình từng cho phép ngài Rei gọi tên của tôi đấy, hay là đầu óc anh cũng giống như đám cự quái, sau một thời gian dài không sử dụng nên thoái hóa đến trình độ của sinh vật đào hang nguyên thủy rồi?” Đám sương mù xung quanh Snape càng đặc thêm.

Zero chậm rãi nuốt thức xuống, nghiêng đầu với vị giáo sư độc dược rõ ràng không hề muốn nói chuyện với mình, đè âm lượng xuống độ chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Đừng xa cách thế chứ, Severus. Bây giờ chúng ta có chung · một· mục · tiêu đấy, đồng sự ạ ~”

Snape lập tức cứng lưỡi.

Không thể, chuyện kia trừ Dumbledore và mình thì không một ai biết. Chuyện tên đàn ông này ám chỉ tuyệt đối không phải chuyện đó. Mặc dù trong lòng cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng khi Snape chú ý tới tấm mắt của đối phương, huyết mạch toàn thân dường như đều dừng lại.

Điểm chung của tầm mắt kia, chính là thiếu niên đột nhiên biến mất 10 tháng, lại không biết trở về từ nơi nào, cậu ta đang khép sách lại, đẩy cái đĩa trước mặt ra, chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.

“Mi có quan hệ gì với Potter?” Tay phải Snape nắm chặt đũa thần. Không cẩn thận nghe lời nói kia thì sẽ rất dễ lầm tưởng lẫn lộn giữa thanh âm và tiếng tê tê của loài rắn.

Quan hệ…… Sao…… Zero cúi đầu che giấu biểu tình, lại lộ ra một nụ cười nhẹ, “Toàn bộ thể xác và tinh thần của tôi, đều chỉ thuộc về thiếu gia, không hơn.” Cảm nhận được người nọ khiếp sợ hóa đá trước câu trả lời ngoại dự liệu này, gã còn cố tình bỏ thêm một câu, “Lại nói, năm năm này mà cứ chặt chẽ chú ý thiếu gia của tôi như vậy, tôi sẽ lại ghen a, Severus.”

Đứng bật dậy, ghế dựa đổ về sau phát ra một tiếng vang bén nhọn. Snape hung hăng trừng mắt một cái với người bên cạnh, rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, áo choàng phía sau quay cuồng thể hiện cuộn sóng phẫn nộ của hắn. Nhìn thoáng qua dao nĩa bị lạnh run, Dumbledore cười tủm tỉm bưng món bánh ngọt tráng miệng lên, nói với qua giáo sư McGonagall ở giữa, “Ngài Rei nói chuyện với Severus rất vui vẻ a~”

“Đúng vậy, Severus là người rất thú vị.” Zero lại nở nụ cười kín đến không chút kẽ hở.

Thú vị, hơn nữa còn đủ tin cậy. Như vậy rất tốt.

Tầm mặt mịt mờ chuyển xuống vị trí trống không mà cậu bé nào đó vừa ngồi, gã đàn ông đặc biệt đẹp giai hơi hơi nhíu mày lại.

Ai ya, hình như thiếu gia ăn ít quá nhỉ. Buổi sáng của hai bọn họ đều chỉ có một tiết, không biết cậu có muốn đến văn phòng mình ăn một bữa cơm gia đình không ta?

Thuận tiện bắt cậu xem nốt những văn kiện chưa xem xong lại càng hay.

******* Em là phân cách tuyến giáo sư bị TX********(*TX = Xúc phạm)

Tám giờ buổi tối, lúc này, nhóm học sinh Slytherin không phải đang ở phòng nghỉ công cộng hay Thư viện làm bài tập, mà tất cả bọn chúng đều ở lớp học trên tháp, chỉ có rải rác vài mạng là ra ngoài đi dạo + vài bé rắn ra ngoài hẹn hò đang trên đường tung cẳng chạy về kí túc xá.

Nhưng mà hôm nay, mấy bé về muộn đó lại may mắn thấy được vị giáo viên đẹp giai nhất mà đám nữ sinh kháo khao nhất đang bưng một cái khay thiệt là to đi đến trước cửa văn phòng giáo viên độc dược.

Liên tưởng đến việc viện trưởng nhà mình ngày càng xem nhẹ tất cả các lọai thức ăn, đám tiểu xà · màu xanh chuối · tự vẽ chân tướng bừng tỉnh đại ngộ cố gắng phi thật nhanh. Chỉ chốc lát liền truyền ra lời đồn giáo sư Rei không sợ nọc độc xà cố gắng theo đuổi viện trưởng Slytherin ở hầm……..Chuyện xưa thiệt nhiều dị bản mà.

Chẳng hay biết tới lời đồn đãi mới về mình — mượn lời nói của tên nào đó chính là, làm người hầu của gia tộc thuần huyết, bất cứ lời đồn nhảm nào cũng chỉ là thường thôi — Zero nâng tay gõ gõ cửa lớn của văn phòng, “Xin hỏi, giáo sư Snape có ở đây không?”

Đợi trong chốc lát, cửa “Ping” một tiếng mở ra, sắc mặt của vị giáo viên ngồi sau bàn làm việc ngày càng thâm trầm khiến cho đám bát quái rình mò lén lút bất giác lui về phía sau vài bước, thậm chí còn có kẻ quay đầu bỏ chạy luôn.

“Tôi vẫn cho rằng bộ óc không bằng cỏ Mandela ngài Rei tốt xấu vẫn có thể nhận biết được cái gọi là thời gian riêng tư của các giáo viên khác, xem ra là đánh giá cao ông rồi.” Vừa phê xong bài tập của Gryffindor năm một, Xà Vương dưới hầm vô cùng cần được phát tiết.

Đại khái là nhìn ra tâm tình của chủ nhân văn phòng không được tốt, mở miệng nói, “Xin lỗi quấy rầy” đi vào, đặt cái khay đầy thức ăn lên cái bàn trà dài cạnh lò sưởi, “Nghe nói thiếu gia nhà tôi đến văn phòng ngài quấy rầy, khiến ngài mệt mỏi rồi.”

Giọng điệu xa cách xã giao này Snape đã rất quen thuộc, dù sao năm đó chọn nhầm bạn chơi, khiến cho hắn không thể không tiếp xúc với người quý tộc, sau này gia nhập Tử thần thực tử, các loại yến hội của gia tộc tham gia càng không ít.

Khiến hắn để ý, chính là cách xưng hô của người xa lạ này với tên quái vật nhỏ mắt xanh.

Đáng tiếc, không đợi hắn nói gì, một cái bình thủy tinh khéo léo đã bay qua trước mắt, ngay sau đó, cái tên gọi là Rei như sớm đã phòng bị lật tức nâng tay tiếp được.

“Thật sự một nghi thức chào đón đặc biệt đó, thiếu gia.” Zero nhìn chất lỏng màu trà trong bình, “Thuốc thanh tỉnh sao, cậu cư nhiên biết tôi vừa mới hoàn thành 162 văn kiện, thật chăm sóc mà.”

“Bài tập ngài đặc biệt bố trí, tôi đã làm xong và cũng đặt ở vị trí ngài chỉ định luôn rồi, giáo · sư · Re · i.” Cố ý nhấn mạnh xưng hô, Harry liếc mắt một cái, lật tức cầm lấy cái dĩa bên cạnh bàn trà, lấy mỗi món một ít, rồi bưng đến văn phòng bên cạnh, ngồi xuống bắt đầu ăn.

“Cậu vẫn khiến người ta sợ hãi như trước, thiếu gia.” Treo lên nụ cười đểu cáng đến cực điểm mà cậu nhóc hãy quen thuộc, Zero khom người hành lễ, sau đó xoay người chuyển sang Snape trên người bắt đầu tản ra ma pháp mạnh mẽ, “Nếu ngài muốn thay đổi tâm tình, thì đồng ý tiến hành một ít trao đổi ngắn gọn với tôi chứ, Severus?”

Snape vẫn muốn phun nọc độc lại chú ý tới ánh mắt đối phương vẫn luôn như có như không đảo qua, hoàn toàn không hề xem đây là văn phòng giáo sư độc dược, cậu bé bên cạnh vẫn đang ăn uống, nuốt đến thỏa mãn, nơi này xem ra không được, tầm quan trọng dù nhỏ nhưng vẫn đáng kể.

Khi đi tới cửa, một trận ma pháp giao động gợi ra chú ý của hai người. Là Harry phẩy tay niệm chú bảo quản cho đống thức ăn còn lại.

Khuôn mặt tươi cười của Zero không tự chủ sinh ra sự mất mát khó hiểu.

Biết rồi, thiếu gia. Tôi sẽ không đặt vị giáo sư thực hợp với cậu vào trong lòng nữa đâu.

Nhưng mà, thiệt đúng là rất không thoải mái a….

___________

Zô: Bé nào thấy bác 0 và bác Dép có hint nào =)))~ Phúc hắc bá đạo cợt nhả công x nữ vương tạc mao thâm tình(với người khác) thụ =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.