Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 34: Cơm trưa




Chương này kiss nhau khiến tôi viết đến sung sướng nhé ~

Ánh sáng ánh lên tách trà màu trắng, nhấp một ngụm trà, hương trà thản nhiên lan ra trong khoang miệng. Thiếu niên 15 tuổi chuyên chú đọc cuốn sách trên bàn, ngọn đèn ấm áp màu vàng nhạt đổ xuống, lan ra cả tấm màn mềm mại.

Có đôi khi, Harry sẽ nghĩ, người kia rốt cục là lấy được nhiều sách như vậy ở phương nào. Trên cái giá sách chiếm sạch hai mặt tường cao cao kia, tuyệt không chỉ có những sáng tác cơ mật mà nhà Potter sở hữu. Ít nhất, sách về phương Đông và những truyền thuyết cổ xưa dị vực, cho dù là thế gia quý tộc lâu năm thế nào cũng không có khả năng có được nó.

Ngón tay tái nhợt lẳng lặng phác thảo bức vẽ triển lãm trong cuốn sách, đó là trận pháp thứ nhất của người Maya cổ đại, bí ẩn chưa được giải đáp dẫn tới vô số thế hệ (người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên) đi tới nơi đó tìm hiểm, lại có rất ít người có thể trở về.

Được rồi, theo cái tên lúc nào cũng cười khiến người ta căm ghét kia thì, đại khái có thể nói — không có ai sống sót trở lại đi….

Nghĩ tới người kia, Harry nhịn không được nghiến răng nghiến lợi một trận. Thế nhưng không thể phủ nhận, có một tên giúp đỡ mình nhiều chuyện như vậy, phiền toán thực sự giảm đi nhiều lắm. Ví dụ như mấy hôm trước, gã đi tới căn nhà cũ của Gaunt, mang mảnh hồn thứ hai của Voldemort về. Như vậy tính ra, mảnh hồn trong tay cậu đã tới 4 cái, hẳn thế là đủ rồi — đủ để dùng làm lợi thế khi tiếp cận với chiến tranh.

May là cái lão hiệu trưởng râu bạc nào đó thuộc về bên chính nghĩa, không thì….

Lại miêu tả trận pháp phức tạp, cố gắng ghi tạc nó vào trong đầu, Harry kéo giấy bút qua, viết xuống thứ mà mình tâm đắc — ý tưởng cải tiến sau này ra sao.

Hiện tại là đang ở trong không gian kí ức, nó giống như một không gian phòng sách. Trong căn phòng nhỏ cách vách, mảnh hồn chính không thể đào thoát đang im lặng ngủ say. Có lẽ do do chế tác không hoàn thiện, ngoài ý muốn, nó có yêu cầu rất cao đối với giấc ngủ, tựa như trước đây, sau khi uống trà chiều xong là rất hiếm khi thấy mặt nó.

Hy vọng mình rời đi, ngoài kia có mấy ai có thể chịu đựng được nó.

Draco…… Hermione…… Còn có giáo sư Snape …… Không biết bọn họ thế nào a…… Ngòi bút nghệch đi, Harry giống như rối ren bóp trán.

Qủa nhiên, để ý quá mức sao….

Rung cái chuông cạnh bàn, tiếng kêu trong trẻo vang lên, lượn lờ trong không gian yên tĩnh bồi hồi.

Đinh…… Đinh……

Tựa như im lặng thì thầm.

Hồi lâu sau, chuyện gì cũng không xảy ra.

Thiếu niên dừng bút lại, tầm mắt dừng ở một khoảng trống không. Ánh đèn màu cam nhạt nhẹ nhàng chiếu rộng ra mấy thước.

Ừ, không gian hiện tại khác với trước kia, người kia không vào được.

Harry nhắm chặt mắt, một lần vui đầu vào công việc.

Là thói quen…… sao……

Đây thật là một từ xa xỉ a……

******* Em là đường phân chia màn ảnh*********

Đã vào Đông hoàn toàn, vườn trường cổ xưa lại một lần nữa bị tuyết trắng bao trùm. Đây là một thời kì hay xuất hiện những ý nghĩ độc đáo, như là……Thực thích hợp cho việc hủy thi diệt tích…..

……

Lúc vị giáo viên không được yêu quý nào đó được đào ra từ lớp tuyết dầy đặc bên bờ Hồ đen lần thứ ba, cư nhiên mụ ta vẫn còn có thể run rẩy đứt quãng nói: “Vì vậy……tôi….bắt…..” Câu nói như vậy khiến cho nhóm động vật nhỏ Hogwarts có thêm hiểu biết mới đối với sức sống của giống sinh vật này.

“Cho nên”

“Chúng mình nên mở rộng quy mô hơn một chút” [Miêu: Hình như xuất hiện từ kỳ quái…]

“Cũng nhất định không thành vấn đề nhe”×2

Hai thanh niên tóc đỏ giống nhau như đúc nhìn nhau, thấy được trong đồng tử đối phương lóe lên vài tia sáng giống hệt mình.

“Các anh sẽ bị khai trừ.” Em gái nhỏ của bọn họ, Ginny thở dài. Cô bé năm bốn này cũng không bận rộn học tập như đàn chị của mình [ tỷ như Hermione], lúc này nhỏ đang ngồi trên một chiếc ghế salon thoải mái trong phòng nghỉ công cộng, lật một tác phẩm văn học vĩ đại, “Ít nhất thì cũng nên an tĩnh trước lễ Giáng Sinh đi, không thì em sẽ méc ma ma.”

“Nga ~ Ginny ~”

“Em gái thân yêu của bọn anh~.”

“Bọn anh thương yêu em như thế ~.”

“Em nhất định cũng rất thương hai người anh thiện lương dịu dàng này nhe ~”

“Cho nên em nhất định sẽ không méc chuyện bọn anh giải trí cho ma ma nhe~” x2

“Không sao?” Nhíu mày, Ginny như có như không liếc mắt nhìn chồng sách đang lung lay sắp đổ cách đó không xa, mang theo ý cười nhìn hai tên anh trai phối hợp ăn ý trước sau như một, “Thế thì, các anh định làm thế nào để khiến em câm miệng đây?”

“Nga! Ginny ~” Song bào thai chi đồng loạt bóp trán.

“Em bị đám độc xà Slytherin làm hư mất rồi ~” Một tên ôm đầu, giống như thật sự ai thán em gái nhà mình không còn thuần lương nữa.

“Chúng ta là anh em ruột đó!”×2

Không đợi Ginny nói gì cả, một chồng da dê phong phú đã bay đến, chuẩn xác rơi trúng hai cái đầu đỏ giống hệt nhau. Trong nhất thời da dê bắt đầu bay loạn xạ, góp phần to lớn cho sự hỗn loạn không chịu nổi tại phòng nghỉ công cộng.

“Cầm mấy thứ này! Ngay! Ngay! Lăn ra khỏi phòng nghỉ công cộng mau!!” Tiếng nói phát ra từ một cái đầu rối bù lộ ra sau một chồng sách cao gần bằng mình, phòng nghỉ công công nguyên bản ồn ào náo nhiệt nháy mắt im bắt, mọi tiếng nói đều biến mất. Đám học sinh nhà Gryffindor run rẩy nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó lật tức bỏ đi.

Trình độ khủng bố của nữ hoàng Gryffindor dạo gần đây lại bay lên không ít a….

“Lễ Phục Sinh! Sau đó để em nhìn thấy sinh vật ngu ngốc này một lần nữa, các anh nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt cho em đó!!”

“Biết biết ~” Song bào thai vui cười thu nhặt da dê, “Ít nhiều cũng nhờ em Hermione, sản phẩm của bọn anh mới được cải thiện đó.” Nói rồi nhanh chóng chạy mất.

“A ~ thật đáng thương ~” Không hề có thành ý nói câu, Ginny tiếp tục đem tầm mắt trở lại cuốn sách

Bất quá ngay cả người rất quy củ như Hermione cũng đều chăm chăm bận rộn ép buộc Umbridge, vị quan chức Bộ Pháp Thuật này thật là…

Nhớ lúc đi dạo đêm vài ngày trước, nhỏ nấp ở một chỗ không khéo nghe được tiếng của Hermione. Kẻ ngược lại đối phương thì lại không nghe rõ, chỉ xác định đó là một nam sinh. Không biết tên nam sinh kia hình như nói cái gì đó, Hermione không tự chủ cười cười, nhưng lật tức ngừng lại, nói câu “Nếu cậu ấy ở đây thì tốt rồi…” Một lát sau, tên nam sinh kia lại cúi đầu nói câu gì đó, tiếp theo không thấy một tiếng động nào.

Ginny biết “cậu ấy” trong lời Hermione là ai. Chính là cậu bé vĩ đại mình cũng từng khai khát được gặp mặt. Khi được nhìn thấy tận mắt, ngay từ đầu bộ dạng của cậu ta đã vô thanh vô thức khiến người ta không dám tiếp cận. Về phần bây giờ….

Lắc đầu. Hiện tại…… Đã nửa học kỳ rồi mà cậu ấy vẫn không đến…… Không biết…… Ở nơi nào……

Cư nhiên có thể trốn ở nơi ngay cả Hội Phượng Hoàng lẫn Tử Thần Thực Tử đều không tìm ra a….

*******em là đường phân cách ám ảnh đối thủ *******

Lấy một động tác không thể bàn cái né một tia sáng màu tím đánh tới, Harry nâng tay, nhanh chóng bỏ ra vài đạo chú ngữ vào ba hướng khác nhau, thuận thế trốn sau lưng một cây cột.

Chủ nhân của không gian ý thức có thể cải tạo nó, không gian vị trí hiện tại của bọn họ, là thiếu niên làm mô phỏng theo căn hầm bí mật Slytherin, rất thích hợp cho việc luyện tập thực chiến.

Trong dự kiến không nghe thấy tiếng đối thủ bị đánh trúng, Harry hít sâu một hơi, lại chậm chạp không cảm giác được công kích của đối phương.

“Sao thế?” Bảo đảm phòng ngự, cậu bước ra khỏi nơi ẩn thân, nhìn thiếu niên ôm cánh tay dựa vào cột cách đó không xa, cũng là đối thủ hiện tại của cậu.

Thiếu niên tóc đen mắt đỏ một tay thưởng thức đũa thần, giống như không chút nào thèm để ý đến cậu, “Vì sao…..?” Lời nói muốn nói ra chỉ là khởi đầu, liền đậu lại ở đó.

Vì sao? Harry chớp mắt bối rối. Vì sao không buông để hắn được đi ra ngoài? Vì sao lại ở trong này huấn luyện cùng hắn? Vì sao lại giúp hắn tìm kiếm mảnh hồn? Hay là….Vì sao đối chiến với hắn lại chỉ dùng pháp thuật phương Tây?

“Chỉ dùng phép thuật phù thủy của nước Anh, mi không có khả năng thắng được ta.” Hắn ta thản nhiên trần thuật, ánh mắt chưa từng dời tới chỗ thiếu niên mắt xanh nửa phần.

“A, em biết.” Dù sao độ chênh lệch về tuổi tác và kinh nghiệm cũng rất rõ ràng, mình quả thật nắm bắt khá nhiều, nhưng so ra vẫn kém mảnh hồn thứ hai không trọn vẹn sống đã vài thập niên của Chúa tể Hắc Ám, “Chỉ là……”

Chỉ là, không muốn mất đi ưu thế duy nhất. Không hơn.

Tựa như hiểu được cậu bé đang do dự cái gì, thiếu niên mắt đỏ đẹp giai câu ra một nụ cười không chút hảo ý, “Mi sẽ hối hận, Harry Potter.”

Chiến cuộc lại mở ra. Các tia sáng màu sắc bay lượn đụng vào tường mấy độ rồi lại lộn trở lại, khiến cho việc đối kháng nguyên bản của hai người lại càng thêm khó khăn. Vừa phải tránh các phép thần chú bay loạn bật trở lại, vừa phải duy trì tốc độ công kích của mình thì quả thật là không dễ. Biểu tình của Harry lạnh nhạt gắn bó với tiết tấu của mình, nhưng cái trán lấm tấm mồ hôi lại bán đứng cậu.

Đối phương hẳn cũng không nhẹ nhàng đi. Cậu bé đã quen với lực lượng của mình nghĩ, xem nhẹ người nào đó ngay từ đầu đã có kế hoạch chiến đấu. Cho đến khi vị trí của mình xuất hiện đồ án sao năm cánh sáng rực, Harry mới ý thức được hành động của mình và ma lực lại bị người nào đó phong ấn.

Đúng vậy, lại…… Quá khứ cũng đã từng có tình huống rơi vào bẫy ma pháp trận không thể hành động này rồi, chỉ bằng phép phòng ngự đã bị hao tổn ma lực hiện tại của mình thì không dễ phá giải như vậy, ma pháp trận phổ thông cũng rất dễ giải quyết, Harry cũng liền không coi trọng như thế. Dưới tình huống bình thường, phép phong cấm này nhiều nhất là duy trì trong nửa giờ, mà trong lúc này, phòng ngự bản thân đã tự động mở ra, ngăn cản bất cứ ma pháp nào xâm nhận từ bên ngoài hay là bên trong.

Buông tay ra, đũa thần vuông góc rơi xuống.

“Anh thắng.” Harry nói rồi hạ mắt, lẳng lặng chờ ma pháp trận dưới thân mất đi hiệu lực. Ở trong này, tử điệu của đối phương cũng sẽ biến mất, cho nên không cần lo lắng sẽ có vấn đề gì xảy ra.

Thiếu niên mắt đó thu đũa phép lại, bước một bước hướng đến chỗ cậu bé không thể động đậy đang bị bao phủ bởi các chùm sáng màu lam.

“Ta đã nói mi sẽ hối hận mà.” Hắn đứng trước mặt cậu bé, mộ tay khoát lên cái đầu hỗn độn kia, chiều cao hơi hơi chênh lệch nhau khiến hắn ta cảm thấy vừa lòng vô cùng, “Nhưng mà, nhìn kẻ sẽ đánh bại mình trong lời tiên tri không sức phản kháng đứng trước mặt, lại không trực tiếp giết chết, cảm giác này thật đúng là….tinh tế khiến cho người ta thất bại.”

Harry không có đáp lại. Thiếu niên biết cậu đang cải thiện khu vực chiến đấu của mình. Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên lại cảm thấy có chút phiền toái.

“Mi biết lời tiên tri chứ, Harry.” Mảnh hồn của Voldemort đưa cánh tay đặt trên đỉnh đầu cậu nhóc chuyển đến cổ cậu, bỏ thêm một chút lực nâng đầu cậu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt không có biểu tình trước sau như một.

Cậu bé vô cùng thuận theo tùy ý để hắn nắm trong tay bộ vị trí mạng, ngay cả ánh mắt cũng không động đậy nửa phần. Một lát sau, cậu mới nhẹ nhàng nói, “Anh tin sao?”

“A, có một chút.” Cười nhẹ ra tiếng, hắn nghĩ, mình dù sao vẫn là Chúa tể Hắc Ám, “Ta chỉ là phát hiện, tư tưởng của mình quá mức hẹp.”

Harry giương mắt, nhìn vào tròng mắt đỏ tươi yêu dã gần trong ganh tấc. Cậu tựa hồ hiểu được ý tưởng của người trước mắt, lại tựa hồ như hoàn toàn không hiểu.

Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, khuôn mặt đẹp giai dị thường trước mắt đã phóng đại, cuối cùng, toàn bộ lực chú ý đều dừng trên một cảm giác rất ôn thuận kia.

Harry hơi hơi mở lớn mắt, sau một giây lại nhắm mắt lại, che giấu đôi đồng tử màu xanh biếc dưới mí mắt. Thân thể không thể cử động của cậu khảm nhập toàn bộ vào trong lòng người nào đó, đôi môi chưa từng được ai động vào dễ dàng mở ra. Đầu lưỡi linh hoạt của đối phương lướt qua răng nanh, cuốn lấy đầu lưỡi của chính mình.

Không có phản kháng, cũng không có ý hùa theo. Lúc này cậu bé tựa như một con búp bê tinh xảo, cứ như thế không hề có ý nghĩ muốn phản ứng gì khi bị mất nụ hôn đầu tiên.

Quả nhiên…… Có đôi khi hận không thể trực tiếp giết chết đi. Rốt cục, bạn mảnh hồn cũng nhả ra, nhìn biểu tình một chút biến hóa cũng không có kia, cảm thấy dạ dày có chút đau.

“Đổi góc độ cẩn thận ngẫm lại, cái gọi là ‘Một người tất yếu phải đánh bại kẻ khác’, cũng không nhất định phải phân thắng bại bằng quyết đấu ma pháp. Có rất nhiều phương pháp để hoàn toàn đả bại một người, mà ta đã từng làm phương pháp khiến ta nhàm chán đến cực hạn nhất. Về phần ‘Hai người không thể sống đồng thời’…Là chỉ mi và Voldemort đi. Thế thì chỉ cần ta khôi phục trở thành Tom Riddle, lời tiên tri kia sẽ không xảy ra nữa.”

Già mồm át lẽ phải. Harry khắc sâu rằng mình có phải đã làm chuyện gì đặc biệt xấu đối với vị Chúa tể Hắc ám nào đó rồi hay không.

“Sau khi lý giải như vậy, ta nghĩ đến một trò chơi mới.” Độ cong khóe miệng ngày càng tăng, hoàn toàn không biết bản thân trong lòng đối phương đã biến thành một tên sinh vật xấu xa không biết tên, ngón tay bạn mảnh hồn buông tha cái cằm của đối phương, ngón tay thon dài tái nhợt chọt chọt ngực cậu, “Ta nhớ có người từng nói, ‘Kẻ nào yêu trước là kẻ thua’. Tuy rằng bất quá chỉ là một câu chuyện cũ già cỗi…Nhưng mà, có dám đánh cuộc xem không, ‘Chúa cứu thế’ vĩ đại?”

Ma pháp trận dưới thân không hiểu đã biến mất từ khi nào, bây giờ chỉ còn lại tàn ảnh ảm đạm. Harry nâng tay sửa sang lại áo choàng hỗn độn do đối chiến lúc trước, im lặng xoay người ra cửa, cầm lấy áo khoác treo ở đó.

“Chỉ cần đưa ra cái loại đánh cuộc thế này, anh đã thua rồi.”

Giọng nói thanh thiển vang lên mang theo hương vị dần thành thục độc đáo tan ra trong phòng. Thiếu niên có bề ngoài rốt cục cũng dài đến đúng độ mười lăm tuổi biến mất sau cánh cửa phòng.

Hừ nhẹ một tiếng, chạm nhẹ lên môi mình, chỗ đó còn lưu lại độ ấm thuộc về một người khác

“Thua…… Sao……”

Làm gì có chuyện đó.

_________

Zô: Cho phép em cười bạn Tiểu Nhị phát, muahahahahahaha =))) Cái đoạn của cặp sinh đôi tớ xoắn đến vẹo tay, vì hợp hoàn cảnh và tính cách nên tớ vặn các nói chuyện của hai ảnh đến chảy độ chảy ra cả nước, mong là không quá lố =.=lll Hả? Tại sao Harry lại xưng ’em’ á? À, tại tớ thích =)) Mặt than xưng ’em’ gọi ‘anh’, òa òa, quá tình thú, muahhahahahaha =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.