Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 1: Vé du hành




Sau vài ngày, Phillips vẫn tối nào cũng quấn quýt bên Harry học bổ túc môn [ Độc Dược] như trước, vẫn bê một đống thịt đặt xuống trước mặt Harry khi ăn cơm như trước, vẫn nhắc nhở Harry mặc thêm một bộ cái áo nữa cho đủ ấm [Sao tự dưng lại thấy giống mẹ quá….] như trước, giống như việc tối hôm đóchưa từng xảy ra. Nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, có một số việc, cuối cùng vẫn không thể nói trước được…

“Harry!” Và một buổi tối hiếm hoi ở phòng nghỉ nam sinh, Phillips dẫn theo một cậu nhóc chạy đến, “Giới thiệu với em, Harry, đây là em trai tôi, Morris Kraut, học sinh năm nhất của nhà Gryffindor.”

Harry vẫn đang im lặng đọc sách ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng của mình, lại nhìn cậu bé phía sau lưng anh ta. Cậu có một mái tóc màu nâu tự nhiên, ánh mắt màu nâu đạm giống hệt người bạn cùng phòng cao lớn đang giới thiệu cậu.

[Xin chào, anh là Harry Potter.]

“Xin chào, anh Potter, em là Morris Kraut, Phillips là anh trai em, em vẫn thường nghe anh ấy nhắc đến anh.” Cậu bé vươn tay, giọng nói trẻ con non nớt vang lên trong phòng ngủ im lặng.

“Đây là em trai mày sao Phillips?” Một bạn học năm năm từ một đống sách lớn lộ ra nửa cái đầu nói, “Không giống mày lắm, so với mày thì có vẻ trưởng thành hơn.”

“Ừ.” Một cái đầu khác vươn ra từ đống sách, “Hai nhà xem ra nên đổi cho nhau?”

“Nè! Hai người!!!” Phillips kêu to, lật tức nhận được hai tiếng “Câm miệng!” của toàn bộ các học sinh cùng trí hướng trong phòng nghỉ.

[Gọi anh là Harry là được rồi.]

“Cám ơn, Harry.” Cậu nhóc mỉm cười, lộ ra một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt trên khuôn mặt.

“Nhóc thật sự không muốn gia nhập vào đội bóng Quidditch sao, Harry?” Ngồi trên khán đài, đội trưởng đội bóng Quidditch nhà Ravenclaw thật vất vả mới tìm được Harry, ngồi xuống cạnh cậu, đầu đấy hắc tuyến nhìn cơ thể cậu ta vẫn cứ thẳng tắp ngồi— đọc sách.

Năm nay tuy rằng mới là học sinh năm hai nhưng khả năng cưỡi chổi của Harry đã vô cùng tốt khiến người ta phải ghen tị. Lúc cậu ta học cưỡi chổi ở năm thứ nhất, bọn họ chỉ thấy Harry vững vàng ngồi lên chổi, vừa bay vừa đọc sách. Khác hoàn toàn so với những người khác, cậu ta chỉ nghiêng người ngồi lên chổi, hai cái đùi buông xuống, im lặng và chói mắt như ánh mặt trời.

Tuy rằng bao năm nay, việc tranh đoạt chức quán quân của Quidditch đều không liên quan đến nhà Ravenclaw, nhưng nếu Harry chịu gia nhập, nói không chừng……

“Harry không thích. Hơn nữa cậu nghĩ tính cách Harry như vậy thích hợp với bộ môn đó sao?” Phillips ngồi bên cạnh Harry ném sang một ánh mắt khinh bỉ.

“…… Nói cũng đúng.” Đội trưởng Quidditch xấu hổ cười cười, đem tầm mắt dời xuống dưới đài. Trận đấu hôm nay là của nhà Gryffindor với nhà Slytherin, là một cơ hội tương đối tốt để quan sát đối thủ.

Mà Harry này, kẻ luôn an vị ở vị trí trung tâm bị bọn họ đàm luận, cũng không chút ảnh hưởng, nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay, tựa hồ như người bọn họ nói đến không phải cậu.

Gryffindor và Slytherin giữ quan hệ đối địch kéo dài đến từng trận đấu Quidditch, dường như sau mỗi trận đấu, bệnh viện sẽ tràn ngập thành viên của cả hai đội, hôm nay cũng vậy. Trận đấu mới diễn ra được nửa, đột nhiên trái Bludge lại lệch khỏi quỹ đạo, bay về phía khán đài.

“Harry!” Phillips quát to một tiếng đẩy cậu bé ra. Sao năm nay lại như vậy nữa a?

Harry lần này ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên, khi vừa cảm nhận được ma pháp giao động, cậu ta đã nhanh chóng rút đũa phép ra, niệm câu thần chú đầu tiên mà mình nghĩ ra.

Bludge cách khán đài không đến một thước(~0,23m) lại như đụng phải một bức tường vô hình. Nhưng, nó không tiếp tục va chạm như năm ngoái, mà chỉ phát ra một tiếng vang bén nhọn, rồi…..nổ tung.

Từng mảnh vụn rơi xuống, mọi người lúc này mới phát hiện ra, bức tường vô hình kia cơ hồ đã bao trùm cả nửa sân bóng, các mảnh nhỏ bay về phía khán đài đều bị nó chặn lại, rơi hết xuống đất.

“Thuật phòng ngự rất tuyệt, Harry. So với năm ngoái, thuật này của trò mạnh lên rồi đó!” Một giọng nói vang lên, hai người ngồi bên cạnh Harry đều đồng loạt quay đầu, nhìn Hiệu Trưởng mặt cười ha hả đứng sau lưng bọn họ không biết từ bao giờ.

“Chào hiệu trưởng!” Hai đứa trẻ cực kì ăn ý lại đồng loạt nói.

“Tôi không biết rằng bộ óc của ông có phải đã bị kẹo ngọt ăn mòn hoàn toàn rồi không Albus, nhưng cá nhân tôi thì lại vô cùng hoài nghi chuyện đó đang diễn ra.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc như tiếng ra lệnh đủ để khiến cho học sinh run rẩy một lúc vang lên, “Một trái Bludge đã nổ tung.”

“Ah…” Đôi mắt giấu sau tấm kính hình bán nguyệt lòe lòe sáng, “Đúng vậy, tôi nghĩ trận này nên….”

Một tiếng vang dội vang lên, ngay sau đó, giữa sân, một cậu bé mặc đồng phục màu lục giơ tay trái lên, bên trong là một quả bóng màu kim chói mắt.

Khán đài nhà Slytherin vang lên một tràng hoan hô lớn, nhóm tiểu xà tiểu quý tộc bày ra bộ dạng trong phạm vi cho phép hưng phấn chúc mừng.

“Xem ra, bà Hooch đã cho một kết quả rất đúng.” Snape cong cong khóe miệng, phun ra một câu châm chọc.

“…… Chúc mừng, Severus.” Dumbledore có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng ban đầu, một lần nữa treo lên mặt nụ cười giống hệt của ông già Noel.

Ánh mắt Severus vẫn đi theo cậu nhóc đang rời đi cùng nhóm tiểu ưng, cho đến khi không còn thấy được bóng dáng cậu ta nữa.

Chú [Chướng ngại] kết hợp với chú [Đập nát] sao? Rất giống nhưng hình như không phải. Chính mình cũng là một giáo sư độc dược phát minh ra một ít chú thuật nhưng vẫn không hề biết hai loại thần chú ấy có thể kết hợp lại là một. Tuy rằng thành tích của cậu ta rất khá [ giáo sư đại nhân, ngài xác định chỉ là “rất khá ” thôi sao?], nhưng một đứa trẻ mới chỉ có 12 tuổi mà lại có thể phát minh ra một câu thần chú có thể bảo vệ nửa sân bóng Quidditch đồng thời làm nổ tung một quả Bludge?

Thế thì, cũng chỉ có một trường hợp, câu thần chú đó là một câu thần chú chuyên dụng, hơn nữa không được nhiều biết đến. Giải thích như vậy là hợp lí nhất, dù sao nghe nói cậu ta cũng là người xem sách nhiều nhất toàn trường.

Đại khái, chính là như vậy đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, trong trường học lại bắt đầu bàn luận về sự kiện hóa đá ngày hôm trước. Nghe nói một nam sinh nhà Gryffindor đã bị hóa đá. Khác với lần trước, bởi vì nạn nhân lần này lại là học sinh, chuyện xảy ra khiến cho đại đa số học sinh vô cùng hoảng sợ. Nhất là những người xuất thân từ Muggle, bọn họ tụ lại đi với nhau, đi đâu cũng không dám đi một mình.

“Harry.” Buổi tối này hôm đó, Phillips chen ngang vào thời gian đọc sách của Harry, “Đêm qua em đi đâu vậy? Ý tôi là lúc sau giờ giới nghiêm ấy — yên tâm, tôi đã nói cho Hiệu trưởng phát hiện của em.” Anh ta lập tức thêm vào một câu.

Im lặng một hồi.

“Được rồi, Harry. Nhưng là tôi rất lo lắng. Đêm qua tôi bị một giọng nói kì quái gọi tỉnh. Xin lỗi nhưng tôi đã đi sang bên chỗ em, kết quả thấy…… em không ở trên giường.”

Harry ngẩng đầu.

[Tôi đang ngủ, vẫn.]

Lại im lặng một hồi.

“Phải không?” Phillips nói, “Vậy thì, không quấy rầy em tiếp tục đọc sách nữa. Tôi trở về làm bài tập đây, luận văn môn [Biến Hình] của tôi vẫn chưa hoàn thành đâu. Nếu như bị giáo sư McGonagall bắt được là hỏng bét đó.” Nói xong anh ta liền rời khỏi không gian nhỏ bé của Harry.

Quả nhiên, không thể tin tưởng. Im lặng cười khổ, Phillips trở lại nơi của mình, lấy một tấm da dê đặt lên bàn.

Bên kia, Harry nhìn chăm chú vào hướng bạn mình rời đi, nhắm mắt.

Không phải không tin tưởng. Chỉ là, khi mình chìm vào ngủ say, lúc đó, cậu không có khả năng đi đâu hết.

「Tối hôm qua, có chuyện gì xảy ra sao?」Nhìn người vừa xuất hiện, cậu ngẩng đầu lên hỏi.

「Thếu gia đang hỏi nguyên nhân ngài rời giường sao?」

「 Ông biết rõ?」 Như vậy, quả nhiên là……

「 Thiếu gia, ngài hoài nghi tôi.」 Nụ cười lại càng sâu, gã đi đến trước cái bàn lớn, găng tay thuần trắng trong bóng đêm dầy đặc trở nên rõ ràng đến lạ, 「 Nếu tôi nói chuyện này không liên quan đến tôi, thiếu gia, ngài có tin không?」

Bình tĩnh chăm chú nhìn cậu bé trước mắt, một hồi lâu sau, Harry hạ mắt.

「 Là một yêu tinh, tên là Dobby. Không biết thiếu gia có từng gặp qua không?」Một lát sau, gã ta nói, vẫn tươi cười như trước.

「 Dobby?」 Ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ nghi học cùng với kinh ngạc.

「 Xem ra thiếu gia đã từng gặp nó. Yêu tinh này đưa thiếu gia tới một nơi bí mật, hình như là muốn đợi ngài tỉnh lại thì nói chuyện với ngài. Nhưng đến sáng ngài vẫn không chịu tỉnh lại, thế nên nó mới bất đắc dĩ đem ngài trở về kí túc xá.」

「 Tối hôm qua, ông đã biết?」

「 Đúng vậy, thiếu gia, lúc nó đem ngài đi tôi đã biết.」

「Vì sao không nói cho tôi biết?」

Lại gật đầu, gã nhẹ nhàng nói:「 Đây là bởi vì ngài vẫn chưa chấp nhận tôi là quản gia của ngài.」

Nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt, một lát sau, Harry lại quay lại với công việc đọc sách của mình, không nói gì nữa.

Sáng sớm, phòng nghỉ công cộng vô cùng ồn ào, này gợi ra hứng thú cho Harry. Tại sao ư, tại vì cái loại ồn ào này xuất hiện ở nhà Ravenclaw là vô cùng ít, nay còn ồn ào hơn cả lúc nhà Gryffindor cãi nhau với nhà Slytherin.

“Biết không, Harry?” Phillips thoăn thoắt lướt về phía Harry, “Trường đăng thông báo, xây dựng một câu lạc bộ dạy cách chiến đấu, đây là việc chưa từng xảy ra. Tôi nghĩ, sự kiện của Phòng chứa bí mật đã khiến cho cả trường vô cùng hoảng loạn, ngẫu nhiên cho diễn ra một sự kiện như vậy sẽ rất rốt. Các học sinh sẽ dờilực chú ý đi, sẽ yên lòng hơn.”

Vì thế nên buổi tối ngày hôm đó, Harry bị Phillips kéo đến lễ đường.

Lễ đường giờ đã chật ních toàn người là người, bọn họ đi đến chỗ nhà Ravenclaw tụ tập, lại nghe được một cuộc thảo luận gì đó đám nhà Gryffindor.

“…… Đêm nay là lần đầu tiên tụ hội! Tôi không cần phải học cách chiến đấu, chúng ta có thể làm được…”

“Cái gì? Mày cho rằng Quái vật Slytherin sẽ quyết đấu?”

“Sẽ hữu ích mà.”

“Tao càng muốn biết ai sẽ dạy nhà mình a.”

……

“Anh.” Một giọng nói non nớt vang lên.

“Morris?” Phillips kinh ngạc nhìn em trai mình, “Sao em lại ở đây? Em không phải là nên ở cùng bạn học chứ?”

“Xin chào, Harry.” Morris lễ phép chào Harry một tiếng, sau đó mới nói, “Bên kia rất ồn.” Nói rồi lại đẩy đẩy kính mắt.

“Ha ha, Morris, em chắc chắn phải cần đến nhà Ravenclaw.” Một nam sinh lớp lớn bên cạnh nói, cũng đẩy đẩy kính mắt.

Bọn họ mới vừa nói chuyện xong, đã thấy giáo sư Gilderoy Lockhart bước lên đài, hắn ta mặc một bộ áo choàng đẹp nhất, bên cạnh là giáo sư Snape một thân áo choàng màu mực.

Phát hiện giáo sư mặc quà sinh nhật của mình tặng năm ngoái, Harry khẽ cười.

“A! Harry.” Phillips nhìn cậu vẫn đang im lặng, “Tôi phát hiện ra em chỉ cười dễ nhìn như vậy lúc ở trước mặt giáo sư Snape thôi nhé.”

“Anh trai, chính anh mới là không tốt á, đi sợ giáo sư độc dược.” Tiếng nói trẻ con trong trẻo của Morris vang lên,“Giáo sư Snape là giáo viên vô cùng vĩ đại, làm một người nhà Ravenclaw, anh hẳn là nên nhìn thấy bản chất thật sự của ông ấy trong cái vẻ ngoài nghiêm túc ấy chứ.” Bộ dáng nghiêm trang, cậu nở nụ cười với những người xung quanh.

“Điểm này em trái lại rất giống Harry a.” Phillips bóp trán thở dài, “Harry cũng cho rằng giáo sư Snape rất tốt.”

Lúc này, Lockhart phất tay ý bảo mọi người an tĩnh lại, hắn ta nói: “Mọi người đều ở đây rồi nhỉ? Mỗi người trong các trò đều có thể nhìn thấy thầy, nghe thấy thầy nói chứ? Tốt quá!”

“Lúc này, giáo sư Dumbledore đã muốn đồng ý cho thầy mở câu lạc bộ huấn luyện các trò, phòng trường hợp các trò gặp nguy hiểm có thể tự phòng vệ lấy, tựa như thầy đã làm vô số lần – về chi tiết, các trò có thể xem các sáng tác của thầy, hiện tại, thầy xin giới thiệu với các trò trợ thủ của thầy, giáo sư Snape!!” Lockhart lộ ra một nụ cười thiệt tươi, “Thầy ấy nói cho thầy biết chính thầy ấy cũng đã từng chiến đấu một hai lần, cũng đồng ý giúp chúng ta một chút, bây giờ, thầy không muốn các bạn trẻ lo lắng – các trò vẫn sẽ có một giáo viên độc dược nguyên vẹn, cho nên, đừng sợ hãi.”

Tiếp đó, bọn họ quyết đấu mẫu một lần. Một đạo ánh sáng màu đỏ rực khiến người ta phải khen đẹp mắt lóe lên, Lockhart bị đánh bay, ngã trên mặt đất xa xa.

Nhóm học sinh nhà Slytherin lớn tiếng hoan hô, mà một số nữ sinh của các nhà khác lại lo lắng nhìn xung quanh.

“A, ông thắng!” Hắn ta đứng lên rất nhanh, lắc lư lắc lư đi đến trước bục giảng,“Đây là chú [Tước vũ khí] — giống như các trò vừa nhìn, thầy đã mất đi đũa phép của mình —A, cảm ơn cô Brown. Đúng vậy, biểu hiện vừa rồi rất được, giáo sư Snape. Nhưng nếu ông không ngại, tôi muốn nói cho ông biết, tôi có thể đánh bại ông dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng tôi nghĩ cần phải cho bọn nhóc một cái ví dụ…” Chú ý thấy sắc mặt của đồng nghiệp ngày càng âm thầm, hắn ta vội nói, “Rồi! Bây giờ thầy muốn chia các trò ra làm hai tổ, hai người một tổ, giáo sư Spane, nên nhớ câu đồng ý giúp tôi của ông….”

Bọn họ đi xuyên qua đám người, chia nhóm học sinh làm hai. Phillips do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định cùng tổ với em trai mình. Anh ta còn nở một nụ cười xin lỗi đối với Harry.

Lúc này một cậu nhóc bước ra từ nhà Slytherin “Ha, Potter, dám cùng tổ với tôi sao?” Draco giương cao cằm, nói với Harry.

Các học viên nhà Ravenclaw không dấu vết tới gần Harry. Tuy rằng bình thường không nói chuyện nhiều, nhưng Harry là một người thuộc nhà Ravenclaw, bọn họ có nghĩa vụ phải bảo vệ cậu ấy. Cũng không phải chỉ nhà Slytherin mới biết bao che khuyết điểm cho nhau.

Nhưng Harry lại đi đến trước mặt cậu bé bạch kim, khẽ mỉm cười gật gật đầu, sau đó, xoay người nhìn bạn học của mình nở một nụ cười trấn an.

[Không sao đâu.]

“Mắt nhìn đối thủ!” Lockhart kêu lên, trở lại đài cao,“Cúi đầu!”

Harry và Draco cúi đầu. Phát hiện Harry sử dụng lễ nghi quyết đấu tiêu chuẩn của các nhà quý tộc, cậu ta nhướng nhướng mày.

“Chuẩn bị đũa phép! Khi thầy đếm đến ba, bắt đầu thử tước vũ khí của đối phương – chỉ cần tước vũ khí– chúng ta không muốn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn – Hai…..Ba….”

Harry và Draco đồng thời im lặng vung đũa phép. Hai đạo ánh sáng màu đỏ rực đều bay về phía đối phương, khi sắp trúng đối thủ lại bị người đó tránh đi

Draco trong lúc nghỉ hè đã thử luyện [Vô Thanh Chú], sau khi khai giảng, lúc học tập với Harry cũng có luyện tập, hiện tại cậu có thể sử dụng được một số chú thuật [Vô thanh Chú] đơn giản.

Draco vẫn đấu một trận với Harry, nhưng không tìm được cơ hội. Nhìn khuôn mặt ôn hòa của Harry, cậu không thể mở miệng yêu cầu.

Cùng lúc đó,một ít địa phương trong lễ đường bắt đầu trở nên không thể khống chế “Dừng tay! dừng tay!” Lockhart kêu to, nhưng không biết nên làm gì.

Cuối cùng Snape đã khống chế được cục diện.

“Thầy nghĩ thầy tốt nhất vẫn là nên dạy các trò cách sử dụng chú thuật.” Lockhart đứng giữa đại sảnh nói “Những người hợp tác với chúng ta, ừm—Justin và Neville thế nào?”

“Chủ ý xấu đấy, giáo sư Lockhart.” Giáo sư Snape nói, nhướn mày cười nhạo nhìn về phía nhóm người hỗn loạn nhà Gryffindor, “Longbottom có thể sử dụng chú thuật đơn giản nhưng lại không biết kiểm soát, chúng ta sẽ không muốn phải đưa Justin với cơ thể không được trọn vẹn vào bệnh viện chứ nhỉ.” Neville mặt càng đỏ hơn.“Potter và Malfoy thì thế nào?”

“Ý kiến hay!” Lockhart nói, hắn đã sớm mong có cơ hội được xem Harry niệm chú. hắn ta bảo mọi người lui lại, cho bọn họ chút không gian, gọi Harry và Draco ra đại sảnh.

“Ba…Hai…Một, bắt đầu!!” Hắn ta hô to.

Harry và Draco khoái trá tiếp tục trận đấu nhỏ vừa, chú thuật sử dụng dần dần phát triển thành ma pháp phức tạp. Các chùm sáng lóe lên ở lễ đường, áp đi cả bóng đêm. Không lâu sau, Draco dần dần cảm thấy có chút mất sức, liếc liếc mắt nhìn Harry, thấy mặt cậu ta đầy bình tĩnh, không khác mọi ngày là bao.

“Dừng lại.” Cuối cùng Snape hô lên, chính xác lúc ánh mắt gã vẫn nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc đen, “Các trò đều đã xem đủ rồi, không muốn ném điểm đi chỉ vì ở lễ đường sau giờ giới nghiêm thì tất cả lật tức trở về cho tôi.”

Nghe được lời nói của giáo sư độc dược, ngoại trừ hai kẻ thực lực mạnh mẽ trên đài, các học sinh khác lập tức giải tán, chia nhau chạy về phía phòng ngủ của mình

“Thật sự là một buổi biểu diễn phấn khích.” Lockhart vô cùng vui vẻ chạy đến, “Vô cùng phấn khích, đương nhiên so với thầy năm đó còn kém chút, nhưng cứ tiếp tục cố gắng, các trò chắc chắn sẽ đạt được độ cao như thầy.”

“Vậy thì, giáo sư Snape, chính ông đã nói mà, đến giờ cấm nghiêm rồi đó, ông nên đưa Malfoy về đi! Tôi đưa Harry về phòng ngủ.”

“Ông xác định mình có thể trả lời câu hỏi của cửa công cộng phòng nghỉ nhà Ravenclaw chứ?” Nói xong, Snape ném cho Draco một cái liếc mắt, đẫn đầu rời khỏi lễ đường, cậu bé bạch kim mờ mịt liếc Harry một cái, sau đó mỉm cười, chạy theo giáo sư, đi sát theo hắn ra ngoài.

“Thế thì, Harry, chúng ta cũng đi thôi.” Lockhart cao hứng phấn chấn đặt tay lên bả vai Harry, dọc đường liên tục thao thao bất tuyệt kể về những câu chuyện cũ trong sách của mình.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.