Mê Tình

Chương 4: Đừng để lạc mất nhau!




Cốc cà phê nhìn hơi quen.

Bỗng hớ lại hồi nhỏ, khi mẹ sặp bị mất việc ở khu công nghiệp nhẹ số một*, đã dắt cô đến nhà một người làm việc bên bộ phận nhân sự để biết quad. Cô ngồi trong phòng của con gái người đó, bưng một cốc chocolate sữa, cũng vân vê cái cố đó y hệt lúc này.

(*Khu công nghiệp nhẹ số 1: ngành công nghiệp nhẹ bao gồm 9 khu phụ trách các chức năng riêng biệt. Khu công nghiệp nhẹ số 1 phụ trách hướng dẫn và phối hợp, phục vụ giám sát các xí nghiệp, công ty sản xuất trong ngành.)

“Cái cố có đẹp không?” Cô con gái kia bĩu môi hỏi.

Cô lễ phép gật đầu.

“Đẹp đúng không? Không mua nổi chứ gì? Bộ này đắt lắm đấy. Làm vỡ là bắt đền.” Cô ta hắt cằm, hừ một tiếng rồi đi ra ngoài, bỏ lại cô một mình trong căn phòng.

“Đẹp cái con khỉ.” Lạc Chỉ ngẩng mặt lên trần nhà nói nhỏ: “Rõ ràng là trông như đống phân“.

“Đúng là rất giống đống phân.” Lạc Chỉ lẩm bẩm. Cốc cà phê trong tay màu nâu sậm, lại còn là hình xoắn ốc.

Thịnh Hoài Nam nghe cô nói liền bị sặc nước, bật cười thành tiếng, đánh thức Lạc Chỉ.

Ánh lấy lại hơi hỏi “Cậu nói chiếc cốc hả? Hình dáng hay màu sắc?”

Lạc chỉ ngây ra một lúc, dần dần mới có phản ứng.

“Cả hai.” Cô cũng cười, khoé mắt cong cong.

“Thức ra lần đầu tiên nhìn thấy chiếc cốc này mình cũng đã nghĩ như vậy, bọn họ cứ nói mình thô thiển.”

“Ý cậu muốn nói mình thô thiển hả?” Lạc Chỉ dở khóc dở cười.

Bầu không khí vô tình được xoa dịu.

Họ nói chuyện về những bạn học và thầy cô mà cả hai cùng biết, bình luận về những môn tự chọn đã học, bao chuyện trên trời dưới biển, nhưng tuyệt đối không nói lung tung, luôn giữ thái độ lịch sự và thận trọng, đối đáp qua lại khéo léo thông minh, rất trôi chảy.

Vừa sợ tẻ nhạt, vừa lo nhiều lời sẽ lỡ miệng.

Trong ký ức của Lạc Chỉ vẫn tồn tại người thiếu niên rức rỡ như ánh sáng năm nào. Vào lúc này đây, người thật và hình ảnh mơ hồ trong quá khứ ấy đã được phân tách ra, hết sức rõ ràng và sâu đậm. Lạc Chỉ ngồi đối diện với anh, cười kiểu gì cũng thấy gượng gạo. Mà thực ra thì anh vãn luôn thả hồn đi đâu đó, không mấy tập trung - cô có thể cảm nhận điều này rất rõ.

Lúc anh nói thích tiếng đàn violon, Lạc Chỉ vô cùng hứng khởi, bắt đầu say sưa kể cho anh nghe rằng hồi nhỏ mình không chăm chỉ tập đàn, bày bản nhạc và ghế ngồi ra giả vờ là có tập... Nhưng nói được nửa chùng cô bỗng dừng lại, vì trông thấy ánh mắt của anh dường như đang trôi xa dần. Anh cười chua chát, sau đó lắc đầu, cuối cùng lại cười ngốc ngếch.

Cô dừng lại, rất lâu thế mà mà anh vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, bày ra đủ các kiểu cười.

Giây phút ấy, Lạc Chỉ có chút cảm giác tức giận và bị sỉ nhục. Nhưng rất nhanh thôi, trong mắt cô lại tràn ngập hình ảnh Thịnh Hoài Nam, toàn thân anh được bao phủ bơi ánh nắng dịu dàng, anh thở từng nhụp nhẹ nhành trên môi treo nụ cười hạnh phúc không một chút phòng vệ.Cô không biết cảm giác của mình là gì. Lúng túng và chán nản vì phí hết tâm tư gợi ra chủ đề nhưng lại không được chú ý? Niềm vui khi bị vẻ khôi ngô trầm tĩnh của đối phương thu hút tới quên hết trời đất? Hay là niềm hạnh phúc hèn mọn khi có thể ngồi một mình ở đối diện và mê mải ngắm anh?

Lạc Chỉ cứ chăm chú nhìn anh cười. Cho đến khí anh bừng tình, nghiêng đầu nhìn cô, cô vẫn không nói một lời nào.

Dáng vẻ của anh giống như lúc chơi game say sưa trong giờ học, vừa ngẩng đầu lên phát hiện đang bị thầy cô nhìn chằm chằm, bối rối, hơi hoảng hốt, lại không dám tuỳ tiện làm gì. Bởi khi ấy, ai mà biết được thầ có phát hiện mình không chú ý nên dùng ánh mắt nhắc nhở, hay là đang gọi tên mình để trả lời câu hỏi? Lạc Chỉ nghĩ, mình có nên trách một câu “Cậu rốt cuộc có nghe mình nói chuyện không?”, ít nhất cũng cho anh một cơ hội để xin lỗi.

Nhưng cô chỉ giơ tay gọi nhân viên ra thanh toán.

“Cảm ơn cậu nhiều, đừng quỵt nợ đấy nhé.” Cô nở nụ cười chân thành và cởi mở.

Vẻ chân thành chính là thứ mà cô giỏi giả bộ nhất.

Kết thúc ở đây thôi - Cô nghĩ

“Đưa cậu về ký túc nhé.” Thịnh Hoài Nam gãi gãi sau gáy, cười ngượng nghịu nói: “Ở khu nhà nào?”

“Không cần đâu, thức ra lúc nãy mình chỉ muốn ra ngoài đi dạo. Vẫn chưa định về.”

Nói đến đây, phía trước mặt có một anh chàng da đen đi tới, đám Thịnh Hoài Nam một cái, nói: “Thàng nhóc này lén lén lút lút hẹn hò ai hả? Đây là người thứ mấy rồi?”

“Anh chàng mỳ hộp?” Lạc Chỉ nhớ ra, đây chính là người vừa đạp xe vừa ăn mì hộp trên đường.

Hai chàng trai cùng nhìn cô chăm chú. Cô khoát tay nói: “Đi đây. tạm biệt.”

“Không phải chứ, tôi quấy rầy cô hẹn hò à? Người đẹp, hai người cứ tiếp tục đi, tôi sẽ biến mất ngay lập tức.”

Lạc Chỉ vẫn luôn dồn nén cơn giận trong lòng, cuối cùng bây giờ cũng tìm đươc một cơ hội để bộc phát. Cô trừng mắt nhìn khuôn mặt bỡn cợt của anh chàng, nhẹ nhàng giơ tay bịt mũi, bình tĩnh nói: “Tôi cũng cảm thấy anh nên biến mất, mồ hôi trên người anh toàn là mùi thịt bò kho.”

Thịnh Hoài Nam bật cười lớn. Anh chàng da đen bị ánh mắt của cô làm cho hoang mang, sững sờ một lúc lâu mới cầm vạt áo phông lên mũi ngửi đi ngửi lại: “Tôi vừa thay đồ rồi mà...”

Hồi lâi anh chàng mới cười ngốc ngếch nói: “Xin lỗi. XIn lỗi nhé.” rồi chạy biến. Lần này sự chú ý của Thịnh Hoài Nam hoàn toàn tập trung vào cô, ánh mắt Lạc Chỉ sắc bén mà bình tĩnh.

Thịnh Hoài Nam ngừng một lúc, dường như đang chăm chú suy nghĩ điều gì, rất lâu sau mới nói: “Xin lỗi.”

Lạc Chỉ nhún vai, thu lại sự sắc sảo vừa thể hiện với anh chàng da đen khi nãy. Cô hơi uể oải, chỉ mĩm cười nói: “Cảm ơn cậu đã mời. Tạm biệt.”

Cô xoay người đi rất xa, rồi đột ngột quay đầu lại.

Bóng lưng của Thịnh Hoài Nam vẫn thẳng tắp, vài sợi tóc khẽ bay bay, lay động trong đôi mắt cô. Có vẻ hơi khác với bóng lưng vẫn đi đằng trước mình mỗi buổi sáng vào cái thời còn học cấp ba, nhưng dường như lại chẳng có gì khác cả.”Thịnh Hoài Nam.”

Lạc Chỉ nghe thấy rõ giọng nói của mình, cuối cùng cô đã hét lên tên anh với bóng lưng của anh.

Hôm nay là một ngày ý nghĩa nhất trong lịch sử, mặc dù không vui vẻ cho lắm.

“Cảm ơn cậu đã mời mình uống cà phê. Cố điều, bữa cà phê này coi như mình lùa gạt tống tiền đi. Thực ra ình cô ý đến giải vây. Mình thấy các cậu cứ giằng co mãi, liền tự ý đi làm anh hùng. Vẫn may cậu còn nhớ mình là ai, nếu không mình thật chẳng có mặt mũi nào mà giả vờ để đến bắt chuyện cậu. Lần sau gặp phải chuyện này tốt nhất đừng giải quyết trước cửa siêu thị. người qua người lại. Tuy rằng cậu rất điềm tĩnh, nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô gái kia. Dù cô ấy có kích động, chẳng buồn để tâm, nhưng bị bao nhiêu người như vậy nhìn vào cũng sẽ khó chịu, sau này nhớ lại chắc chắn hối hận. Đương nhiên mình không có tư cách khuyên bảo gì cậu, chỉ là giải thích một cút lý do mình xuất hiện, hy vọng cậu đừng để ý.” Lạc CHỉ nói ra hết thảy, nói xong cô nở nụ cười điềm đạm với anh.

Đây là nụ cười tự nhiên chân thật duy nhất của cô ngày hôm nay.

Thịnh Hoài Nam cũng mĩm cười chân thành: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Cô tiếp tục cười, nói: “Là cậu nhanh trí. Khả năng phản ứng tuyệt vời của cậu, vừa nhìn đã biết là được tích luỹ từ nhiều lần thực tế rồi.”

Nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn, nhưng không hề phản bác lại cô, nói một câu chẳng ăn nhập: “Hồi cấp ba không quen cậu đúng là đáng tiếc.”

Lạc Chỉ nghe câu nói này liền mĩm cười.

Chuyện tiếc nuối vẫn còn rất nhiều. Cô không nói thêm gì, nhanh nhẹn xoay người bước đi.

Thịnh Hoài Nam đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô một lúc lâu, rồi đút hai tay vào túi quần, ngẩn ngơ ngắm bầu trời thêm lát nữa, chẳng mảy may đến mấy cô gái ra vào ký túc xá đều đang liếc trộm mình. Sâu đó, anh khẽ huýt sáo, nhún vai, xoay người đi về phía siêu thị mua bột giặt.

Đi được hai bước, anh dừng lại, lấy di động ra tra danh bạ, nhập chữ “L”, màn hình lập tức hiện ra một danh sách dài, anh tìm thấy tên cô “Lạc Chỉ“.

Ngày ấy lúc vào trường, anh đã mượn một đàn chị khoá trên danh sách hội những sinh viên đạp học P tốt nghiệp trường cấp ba Chấn Hoa, lưu lại tất cả số điện thoại và email của họ, bao gồm cả những người anh quen và không quen.

Dù sao cũng sẽ có ngày dùng đến.

Lạc Chỉ cảm nhận được di động rung. Một tin nhắn, từ Thịnh Hoài Nam.

“Mình lấy số điện thoại của cậu từ một bạn học quen cậu. Đây là số điện thoại của mình. Thịnh Hoài Nam.”

Lạc Chỉ khẽ thở dài.

Thức ra cô đã biết số điện thoại cảu Thịnh Hoài Nam từ lâu. Lúc nhập học, cô đã đến ký túc của chị khoá trên mượn danh sách những sinh viên đại học P tốt nghiệp trường cấp ba Chấn Hoa. Khi ấy cô đã đỏ mặt giải thích với đàn chị, rằng mình muốn làm quen với nhièu bạn ở Chấn Hoa cũng học ở trường P, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thực ra người ta vốn chẳng quan tâm cô nói gì, vừa gặm trái cây vừa tiên rút từ giá sách ra đưa cho cô.

Tuy nhiên, cô chỉ lưu lại sốt điện thoại của một người. Trước nay chưa bao giờ dùng đến, nhưng vẫn lưu riêng một nhóm trong danh bạ.

Vừa nghĩ đến chuyện Thịnh Hoài Nam đi hỏi người khác số điện thoại của mình, cô liền cảm thấy vui vui. Người ta liệu có cười nhạo hỏi anh: “Nà, hỏi cái đấy làm gì, có ý đồ hả?” Có điều, niềm vui thoáng qua ấy đã bị cảm giác mất mát vùi lấp quá nhanh.

Hai người quen nhau như thế đấy.

Cô đã chờ đợi ngần ấy thời gian, tưởng tượng bao nhiêu lâu, nhưng bây giờ lại chẳng cảm thấy vui chút nào. Lạc Chỉ ngước đầu nhìn mặt trời mùa thu cao vời vợi không mọt áng mây, thầm nghĩ, giấc mơ của mình đã thành hiện thực rồi.

Cô cảm thấy toại nguyện, đối phương lại chẳng để tâm.

Đến đây thôi.

Lẽ nào đúng là một vở kịch “Em yêu anh, nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến anh?”

Lạc Chỉ luôn cảm thấy đây là một cái cơ đậm tính nghệ thuật, cũng rất thông minh. Nó đã vớt lại thể diện của vô số người, trong đó có cô.

Cô lưu tin nhắn rồi cất di động vào túi, không trả lời lại.

Chỉ là, sau khi về đến ký túc, cô suy đi nghĩ lại, vẫn cẩn thân giẫm lên ghế, nhẹ nhàng đặt chai hồng trà cứng đầu lên nóc tủ, suýt chút nữa đụng phải trần nhà, sau đó cô nhảy xuống khỏi ghế, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cái chai được ánh chiều tà chiếu vào, cứ như được phủ một màu hổ phách óng ánh, chợt thấy lòng trĩu nặng.

-Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.