Mê Thần Ký

Chương 8: Chung ngựa




Những nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước rơi vào khuôn bụng trơn nhẵn, xuống luồng gian bí ẩn cùng hai cánh mông trắng trẻo tròn trịa kia.

Từng điểm từng điểm tiếp xúc thoạt nhìn tựa hồ không muốn gia tăng kích thích cho thân thể, nhưng thực tế lại làm cho tất cả các nơi mẫn cảm đó phải tập trung cao độ mà cảm nhận.

Tư Đồ Cương gắt gao cắn chặt môi, hy vọng lấy đau đớn để đối kháng với dục vọng, cũng để phòng ngừa tiếng rên rỉ đáng xấu hổ từ trong miệng chạy ra.

Đừng! Đừng!

Dưới đáy lòng yên lặng gào to, hai chân cố gắng khép lại, nghĩ muốn ngăn cản cái loại bại lộ hoàn toàn này.

Hưởng thụ hai chân vô lực của ca ca đang kẹp lấy đầu mình, Tư Đồ Huy nói: “Ca ca, ngươi không muốn ta đi sao? Có phải đang hy vọng ta tiến sâu hơn một bước, đúng không? Ngươi không nói tức là đúng rồi nha.”

Không phải! Không phải!

Tư Đồ Cương lắc lắc đầu, cố gắng biểu đạt ý phản đối, nhưng lại bởi vì không dám mở miệng mà bị Tư Đồ huy cố ý cho rằng là đang khẳng định.

Tư Đồ Huy đặt nhẹ ngón giữa vào động khẩu, nói: “Ca ca, ta đi vào nhé, ngươi đừng lo lắng.”

“Không… a…” Vội vàng hô to, nhưng bởi vì bị ngón tay thô lỗ tiến vào mà âm thanh trở nên cao vút.

Ngón tay ngọ nguậy bên trong dũng đạo hẹp hòi, mỗi một tấc lại mở mang thêm ranh giới.

“Ca ca, rất nhanh, nơi này của ngươi sẽ vây lấy ta, thật chặt, không một khe hở, chúng ta sẽ hòa hợp vĩnh viễn.” Tùy theo ngón tay hoạt động, cùng hô hấp hừng hực và lời nói làm trái tim đập thình thịch kia, tựa như liệt hỏa thiêu đốt toàn thân Tư Đồ Cương.

Tư Đồ Cương cảm thấy bên trong mạch máu không còn là máu nữa, mà là dung nhan đang sôi trào, mỗi một nơi trên thân thể cũng như ngọn núi lửa đang bộc phát, từng chút từng chút, chiếm lĩnh toàn thân.

Từng đợt đánh sâu vào lý trí yếu ớt, khiến lý trí không cách nào phòng thủ đành giương cờ trắng đầu hàng.

Thân thể bị dục vọng chi phối, môi cũng không kìm được mà rên rỉ thành tiếng: “A… ư…”

Tiếng rên rỉ ngọt ngào như tình dược, làm người nghe trở nên tràn ngập hưng phấn.

“Lão nhị, nhanh lên một chút.”

“Nhị ca, ngươi chuẩn bị hơi lâu rồi đấy, đại ca sẽ không chịu nổi đâu. Được rồi, trong sách nói, trước tiên phải để người nằm dưới tiết một lần đã, điều này sẽ rất tốt cho hậu mặt.”

Lập tức theo lời mà nắm lấy nam tính non nớt kia, móng tay nhẹ nhàng đẩy bao da thẹn thùng, ở trên linh khẩu nhỏ xinh khẽ vẽ lên đó vài vòng tròn.

“A, chính là nơi này, sẽ phun ra tinh hoa tràn đầy sức sống của ca ca, xem, bây giờ cũng đã có chất lỏng xinh đẹp chảy xuống rồi này.” Ngón tay chạm chẹ vào chỗ chất lỏng đang tràn ra, như nâng niu bảo bối mà đưa lên trước mắt nam nhân.

Tư Đồ Cương nhục nhã quay đầu đi: “Mau bỏ xuống!”

“Ca ca không vui sao? Đây là một bộ phận của ca ca đó.” Tư Đồ Huy cho tay vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm mút, lại còn híp mắt, tựa như đang rất hưởng thụ: “Thật ngon miệng.”

Ơ… ơ…

Tư Đồ Cương cảm thấy đầu óc như bị ngọn lửa đốt thành tro.

Tư Đồ Huy thật đáng sợ, sùng bái đến khinh khủng!

Tư Đồ Cương một lần nữa phát hiện ra được sùng bái quả thật rất không tốt! Mù quáng sùng bái lại càng nguy hiểm hơn!

Vừa mới khôi phục một chút năng lực tự hỏi, Tư Đồ Cương lại bị động tác của ngón tay đưa vào hải dương dục vọng.

Ngón tay xoay tròn đỉnh phân thân, thi thoảng còn xoa nắn, hai trái bóng nhỏ bên dưới cũng bị chăm sóc hết mức, bàn tay vuốt ve chúng nó, khi thì nhẹ, khi thì nặng, lúc thì bóp nó biến thành hình tròn đáng thương, rồi mới buông ra, để chúng khôi phục nguyên hình, rồi lại tiếp tục một vòng tuần hoàn khác.

Nội lực và ngoại lực cùng tác dụng, cuối cùng làm cho nam tính cương cứng phun ra tinh dịch trắng trọc.

Tinh thần bởi vì phát tiết mà có chút ngẩn ngơ, nhưng thân thể do bị khoái cảm không ngừng tập kích mà càng thêm mẫn cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.