Mê Thần Ký

Chương 19: Con mồi




Đột nhiên điện thoại vang lên.

“Ca ca, ngươi có muốn nghe xem có chuyện gì không?”

Đang chìm trong khoái cảm, Tư Đồ Cương căn bản không nghe thấy gì, lại càng không rõ câu hỏi mang đầy mùi ác ma của Tư Đồ Huy. Y chỉ theo tiềm thức mà đáp lại: “Ừ.”

“Ca ca, ngươi phải khống chế thanh âm của mình đó nha. Nếu ngươi rên như thế, mọi người sẽ biết ngươi đang làm gì đó.”

Thanh âm đột nhiên phóng đại của Tư Đồ Huy đã kéo Tư Đồ Cương ra khỏi khoái cảm, lúc này y mới chú ý tới chiếc điện thoại đang đổ chuông, cũng thấy nhị đệ cười tà ấn nút kết nối. Đáng tiếc, đã không kịp ngăn lại. Điều duy nhất y có thể làm là cắn chặt môi dưới, không cho tiếng rên rỉ thoát ra ngoài. Mà điều này, cực kỳ khó, vô cùng khó, bởi vì Tư Đồ Huy còn cố ý gia tăng tốc độ khiến thân thể mẫn cảm phải hứng chịu từng đợt khoái cảm như biển cả dậy sóng.

“Chuyện gì vậy?” Giọng nói của Tư Đồ Huy trầm ổn nghiêm túc, một chút cũng không nghe ra hắn đang làm cái chuyện đáng xấu hổ này, chắc chắn tất cả mọi người đều tưởng rằng hắn đang rất nghiêm túc làm việc.

“Là phó giám đốc hả?”

“Ừ, có chuyện gì không?”

“Giám đốc Lưu có chuyện khẩn cấp cần gặp tổng giám đốc để báo cáo?”

“Tổng giám đốc giờ đang có việc, bảo ông ấy năm phút sau hãy quay lại.”

“Tốt.”

Trò chuyện chấm dứt.

“Sao ngươi lại nói thế? Ta như thế này thì làm sao dám gặp người khác? Huống chi là năm phút nữa.” Tư Đồ Cương phẫn nộ đẩy Tư Đồ Huy, luống cuống tay chân cài lại khuy áo.

“Đừng mặc vội, mau đi rửa mặt đã, sẽ tốt hơn đó.” Tư Đồ Huy không biết lại có chủ ý gì với ca ca, chỉ là ca ca thuần khiết không chú ý tới ánh mắt của hắn.

“Cũng đúng.” Dùng chân đá quần sang một bên, Tư Đồ Cương chạy vào phòng nghỉ.

Tư Đồ Huy thì nhàn nhã đi tới cửa, mở khóa ra.

Sao ca ca lại cho rằng mình nguyện ý để người khác nhìn thấy thân thể xinh đẹp cùng vẻ mặt quyến rũ của ca ca chứ? Thật là đáng yêu.

Tư Đồ Huy giấu cái quần của ca ca vào trong hộc tủ, cũng không để ý bản thân cũng đang xích lõa.

“Ổn rồi, ổn rồi. Ơ, quần ta đâu? Ngươi… sao ngươi chưa mặc quần áo?” Thật vất vả dùng nước lạnh tẩy rửa khuôn mặt ủng đỏ, Tư Đồ Cương chạy vội ra ngoài, nhưng lại không tìm thấy quần mình đâu, hơn nữa nhị đệ còn chưa chịu sửa sang quần áo, cái quần thì chưa kéo, khuy áo thì mở tung, xem thái độ của hắn, là biết ngay hắn không có ý định sửa sang lại rồi.

Một đám mây đen bao phủ lấy Tư Đồ Cương.

“Còn nhớ ta nói sẽ trừng phạt ngươi không? Ta đang rầu rĩ suy nghĩ, không ngờ phương pháp lại hiện ra trước mặt.”

“Phương pháp… phương pháp gì? Đừng đùa nữa, nhanh mặc quần áo vào đi, giám đốc Lưu sắp tới rồi.” Tránh né ánh mắt của hắn, đồng thời lo lắng chạy đi tìm quần, Tư Đồ Cương sợ hãi dự cảm thành hiện thực, đến nỗi thanh âm cũng đầy run rẩy.

“Ta nói trừng phạt chính là, ngươi – không – được – mặc – quần – khi – tiếp – Lưu – Kinh – Lý.” Từng chữ từng chữ tuyên bố nội dung trừng phạt vang lên.

“Hả?” Cảm giác xấu hổ khó nói bỗng bao phủ lấy Tư Đồ Cương.

Tư Đồ Huy chui xuống dưới bàn, nói: “Quần của ngươi đã bị ta dấu rồi, trong thời gian ngắn, ngươi không thể tìm được đâu. Nếu ngươi không ngồi xuống nhanh, đợi lát nữa giám đốc Lưu tới, sẽ chỉ thấy tổng giám đốc không mặc quần thôi đó.”

Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên.

Thời gian không cho phép Tư Đồ Cương do dự nữa.

Y vội vàng ngồi vào ghế, cũng liều mạng đẩy cái ghế vào sát bàn, hận không thể vùi bản thân vào trong đó.

Khi cảm thấy người bên ngoài không thể thấy hạ thể lõa lồ của mình, y mới dám ấn nút kết nối.

“Tổng giám đốc, giám đốc Lưu tới.”

“Để ông ấy vào.” Ừm, thanh âm coi như bình thường. Tư Đồ Cương đối với biểu hiện của mình tương đối hài lòng.

Cửa mở, giám đốc Lưu bước vào: “Tổng giám đốc, ngài xem bản fax này đi, công ty UFO quyết định hợp tác với chúng ta rồi!” Đang vô cùng hưng phấn, giám đốc Lưu đi nhanh về phía cái bàn.

Tư Đồ Cương cảm thấy từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy từ lưng mình xuống, y càng thêm ẩn ghếvào khe bàn, cố gắng ẩn dấu hạ thể, đồng thời vươn cánh tay cầm lấy bản fax.

“Tổng giám đốc, công ty này đứng thứ ba trên thế giới, giờ lại đồng ý hợp tác với chúng ta, chúng ta thật là may mắn.”

“Ông ngồi xuống đi.” Mồ hôi lạnh vẫn không ngừng chảy.

May mà giám đốc Lưu theo lời ngồi xuống, Tư Đồ Cương mới thầm thở phào một hơi.

Thân thể vừa trầm tĩnh lại, đã cảm thấy có chút khác thường: Cái mông trực tiếp cọ xát vào ghế da mà cảm thấy lành lạnh, từng giây từng phút như nhắc nhở y vẫn đang lõa lồ, hậu đình chứa đầy tinh dịch chưa kịp rửa sạch, bây giờ đang từ từ chảy xuống, dính đầy vào ghế.

Chắc giám đốc Lưu không thấy đâu nhỉ?

Tư Đồ Cương bất an suy đoán.

Chắc là không đâu, nếu nhìn thấy, thái độ của ông sẽ không thể thế này được.

Tư Đồ Cương cẩn thận quan sát giám đốc Lưu, cuối cùng yên tâm cho ra kết luận.

Ngay lúc y muốn nghiêm túc nghe giám đốc Lưu nói, một bàn tay bỗng đặt lên dục vọng còn chưa được phóng thích của y, không ngừng gây áp lực.

Là Tư Đồ Huy! Trời ơi, tay hắn!

Tư Đồ Cương không ngừng thầm mắng đứa em đáng hận này, một bên hít sâu, nghĩ cách dẹp loạn dục hỏa đang bị khơi mào, một bên dùng chân, nghĩ muốn hất tung cái tay đang làm phiền mình ra, tốt nhất có thể đá tên kia hôn mê bất tỉnh luôn, như vậy mình sẽ an toàn rồi.

Bây giờ, Tư Đồ Cương cũng không quản được cái gì gọi là tình anh em nữa, chỉ cần có thể giải thoát khỏi khốn cảnh này, thì sao cũng được.

Lúc này, y mới hiểu được, hàm ý chính thức ẩn dấu sau lời trừng phạt của Tư Đồ huy.

Cái bàn nhỏ hẹp căn bản không phải là nơi có thể thi triển quyền cước.

Có mấy lần, Tư Đồ Huy vì tránh né mà đụng phải bàn, phát ra tiếng cộp cộp, khiến giám đốc Lưu nghi hoặc hỏi thăm.

Tư Đồ Cương chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại, mặc cho Tư Đồ Huy đùa bỡn.

Ngón tay càng thêm kiêu ngạo, thậm chỉ còn cố gắng cắm vào khe hở giữa cái mông cùng cái ghế để dò xét hậu đình. May mà lực cản quá lớn, nên không thực hiện được.

Trong đầu Tư Đồ Cương bây giờ chỉ có cái tay đáng sợ kia, còn tất cả những gì giám đốc Lưu nói chỉ như gió thoảng bên tai.

Y không ngừng cầu xin giám đốc Lưu mau rời đi, trong câu nói cũng đã cho nhiều ám chỉ.

Mà giám đốc Lưu cũng là người thông minh, rất nhanh đã hiểu ý mà vội vàng rời đi.

Cánh cửa vừa đóng lại vài giây, dục vọng của Tư Đồ Cương đã đầu hàng, tinh dịch màu trắng đục phun đầy tay Tư Đồ Huy.

Bởi vì chịu đựng thời gian quá lâu, nên khoái cảm cũng vô cùng mãnh liệt, thời gian phun ra cũng dài hơn, tinh dịch cũng đặc biệt nhiều.

“Ca ca, ngươi là của ta, ai cũng không được cướp đi. Ta yêu ngươi như thế, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.