[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn

Chương 16




Chuẩn bị nước nóng xong, đám cung nữ quay sang hỏi Linh Lam:

-Linh Lam tỷ tỷ, giờ có nên báo cho nương nương hay không? Chúng nô tỳ sợ ảnh hưởng đến Hoàng thượng và nương nương.

-Các ngươi còn sợ phá đám gì chứ !? Lũ nhát gan ! Tự ta sẽ gọi.

Linh Lam từ chỗ bồn tắm đi lên, đứng sau rèm thưa nhỏ:

-Hoàng thượng, Lương công công dẫn tuỳ tùng đến cửa điện Cẩm Ngọc đợi Hoàng thượng cũng khá lâu rồi.

Hắn sực nhớ ra, vội vàng bật dậy:

-Bảo bọn họ đem y phục vào đây cho trẫm !

Diễm Cơ liếc hắn một cái rồi đế thêm vào:

-Chàng mau đi đi, kẻo bắt bọn họ đợi lâu. Buổi thiết triều cũng sắp bắt đầu đấy.

Dạ Hàn vẫn còn luyến tiếc chưa muốn rời, trước khi đi còn dặn dò Linh Lam đôi câu nhưng nàng không nghe rõ, chỉ thấy sắc mặt Linh Lam trầm xuống vô cùng khó coi.

Đợi khoảng một tuần trà, Trác Diễm Cơ bước xuống giường, vớ lấy y phục nhàu nhĩ quấn quanh người rồi đi đến nhà tắm. Lúc bước vào nàng đạp phải một cái lọ sứ nhỏ màu trắng nằm lăn lóc ngay cửa ra vào hình như bị ai đó ném, vỡ mất một miếng.

Cung nữ luôn tay khuấy nước trong bồn, thấy nàng đến thì có vẻ giật mình. Diễm Cơ làm như không để ý, đuổi hết tất cả ra ngoài, trút sạch y phục vào giỏ đựng, để lộ dấu vết hoan ái khắp cơ thể.

Nàng cúi xuống vốc nước lên rửa mặt, rửa tay, rửa cả những dấu vết đáng hổ thẹn kia. Cả người hoàn toàn chìm vào làn nước ấm, nàng khổ sở dùng tay kì cọ hết những vệt đỏ trên người. Tuy nhiên nàng càng làm như vậy nó lại càng lộ ra rõ ràng hơn đến khi nhiễm một màu đỏ chói mắt. Nàng cơ hồ nhận ra vị tanh ngọt đang hoà lẫn trong nước.

Rất lâu sau, Diễm Cơ mới rời khỏi bồn tắm. Lúc này cơ thể nàng hoàn toàn là những vết cào ngang dọc, đỏ hỏn trông đến kinh người. Nàng không cảm thấy đau đớn, càng không than lấy một lời, từ từ mặc y phục như bình thường rồi rời khỏi phòng.

Ty dược cùng một lúc có hai quý nhân đến thăm. Một là Triệu Hoàng hậu, một là Hạ Hiền phi. Diễm Cơ vừa bước chân vào thì Triệu Tử Mai cũng đến nơi. Nàng ta bụng vượt mặt, đi lại cũng cảm thấy rất khó khăn nhưng vẫn không sao quên được so đo với nàng:

-Hạ Cơ, thấy bản cung mà không chịu hành lễ?

Nàng bất đắc dĩ khom lưng hành lễ. Suy cho cùng thì Tử Mai đang mang thai, nhường nhịn một chút cũng không mất mát gì.

Thái y chuyên chăm sóc cho Triệu Tử Mai đang giã thuốc phải bỏ cả xuống bàn, vồn vã chạy lại xuýt xoa:

-Hoàng hậu, sao Hoàng hậu không cho gọi hạ quan mà lại đích thân xuống tận Ty dược này? Nhỡ Hoàng hậu có làm sao hạ quan biết ăn nói thế nào với Hoàng thượng !

Triệu Tử Mai liếc mắt về phía Diễm Cơ làm như vô ý:

-Tiếc là bản cung không được cái phúc phận ấy.

Tên thái y không hiểu ý tứ của nàng ta, cứ tuần tự kiểm tra như bình thường. Khi ông ta gật đầu một cái, Yên Lăng cùng Tử Mai mới thở phào nhẹ nhõm. Yên Lăng đỡ nàng ta dậy khỏi ghế, lúc đi qua mặt nàng còn nói câu có vẻ quan tâm lắm:

-Hiền phi hầu hạ Hoàng thượng thật tốt giúp bản cung. Lúc này bản cung không tiện, tất cả đều nhờ ngươi đấy !

Thực chất là mỉa mai nàng chỉ là vật thay thế cho Dạ Hàn khi Triệu Tử Mai mang thai mà thôi. Nàng đối với thể loại này cũng miễn nhiễm từ lâu, làm như không có gì xảy ra quay sang nói với người trông coi tủ thuốc:

-Ta bị thương, có thuốc nào bôi ngoài da mà không để lại sẹo không?

Người kia chắc cũng không có mấy thiện cảm với nàng, hắn ta gật đầu một cái, lẳng lặng đi lấy thuốc cho nàng.

Đoạn đường về, nàng nhìn thấy Trác Dạ Hàn cùng Mộc Hoan đứng cạnh mã xa, trên người còn mặc nguyên long bào. Chưa kịp thay y phục mà đã đi ra ngoài ắt là có việc quan trọng.

Đúng như nàng nghĩ, buổi thượng triều kết thúc Dạ Hàn đã vội vã sai người chuẩn bị xe ngựa đến phủ Nhị Vương gia. Hắn cũng không muốn nhờ vả Vũ Hạo nhưng vì đã hứa với Diễm Cơ nên đành dày mặt tìm đến.

Nhị Vương phi mới lập chưa lâu đã mất nhưng trong phủ không hề treo vải trắng, cũng không hương khói, tất cả đều giống như thường ngày.Điều duy nhất khác biệt chính là yên tĩnh hơn mọi ngày một chút. Chỉ một chút thôi.

Hoàng thượng đến, đương nhiên mọi người phải ra nghênh đón. Thế nhưng Nhị gia lại chẳng thấy đâu. Hắn hỏi nô bộc trong phủ, bọn họ trả lời:

-Bẩm Hoàng thượng, Nhị Vương gia đang ngồi ở hậu viên.

Hắn không nói không rằng đi ra phía sau phủ. Mới từ xa đã nghe thấy tiếng đàn thánh thót du dương như rót vào tai. Thêm vài bước, Dạ Hàn bỗng không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa. Thì ra Vũ Hạo đã ôm đàn đến trước mặt Dạ Hàn.

-Hoàng thượng hôm nay hạ mình đến phủ ta là có chuyện gì?

-Trẫm muốn nhờ đệ giúp một việc.

Xung Tự mới từ doanh trại về đã thấy xe của Trác Dạ Hàn rời khỏi phủ. Xung Tự biết hắn đến chẳng mang đến tốt đẹp gì nên tìm Vũ Hạo hỏi rõ. Lúc này Vũ Hạo đang ngồi trước thư án đọc sách.

-Nhị Vương gia, vừa nãy là Hoàng thương sao?

-Phải.

-Hắn đến đây làm gì?

-Ngươi giống như cung hỏi ta vậy.

-Tiểu nhân chỉ lo Dạ Hàn giở trò.

Trác Vũ Hạo thở hắt, đứng dậy vỗ vai y một cái:

-Xung Tự, ta biết ngươi cũng chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của ta. Nhưng từ giờ Dạ Hàn sẽ không làm gì được ta đâu. Đừng lo.

Chiều hôm đó, Thẩm Khương lại dâng đơn xin xử lại vụ án về Thẩm Lưu Ly. Trác Dạ Hàn lần này không những không trốn tránh mà ngược lại, chấp nhận lá đơn của ông ta. Hắn cho vời Trác Diễm Cơ, Trác Vũ Hạo và Thẩm Khương đến nơi thẩm án.

Nàng vừa tới ngưỡng cửa đã phát hiện ra sát khí ngút trời. Thẩm Khương nhìn nàng chằm chặp như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Trác Diễm Cơ tự trấn tĩnh lại mình, từng bước từng bước đi vào.

Trác Dạ Hàn và Trác Vũ Hạo ngồi vào hai chiếc ghế đặt sẵn ở phía phải, trên thư án là Phùng Chức-trưởng quản sự ở Hình bộ, cũng là người trước đây xử vụ án của cố hậu Lưu thị. Ông ta hắng giọng:

-Mời Hiền phi nương nương và Thẩm đại nhân ngồi.

Thẩm Khương hằn học nhìn nàng, do không thể mắng chửi cung phi trước mặt Hoàng thượng nên ông ta chỉ có thể mắng chửi trong lòng. Trác Diễm Cơ biết Thẩm Khương đang nghĩ gì, nơi này cũng không phải thích nói là nói, nàng cúi gằm mặt, im lặng cho đến khi Phùng Chức lên tiếng:

-Hiền phi nương nương không phải lo lắng. Nếu nương nương không có tội ắt hạ quan sẽ tìm mọi cách trả lại sự trong sạch cho nương nương.

Câu nói đó, cũng có nghĩa nếu nàng thực sự là hung thủ, lão ta sẽ trừng trị thẳng tay.

Nỗi sợ hãi lại trỗi dậy, bỗng có một bàn tay khác nắm lấy đôi tay đang run rẩy cra nàng. Trác Diễm Cơ nghe thấy tiếng thì thầm: "Đừng sợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Nàng thở phào.

Đúng rồi. Còn Dạ Hàn cơ mà. Hắn sẽ giúp nàng thoát tội. Nàng không cần phải lo gì cả.

"Ta tin nàng."

Tưởng chừng như gánh nặng đá đeo trong lòng đã được gỡ bỏ, nào ngờ phút chốc lại trĩu nặng đến lạ thường bởi ba chữ "Ta tin nàng". Quả thật, con người khi vướng vào tình cảm thì trở nên vô cùng si ngốc đến không tưởng. Nàng ước mình sẽ không bao giờ phải lâm vào hoàn cảnh tương tự như Trác Dạ Hàn.

Với sự trợ giúp của Trác Vũ Hạo, Trác Diễm Cơ đã nhanh chóng thoát tội. Có Vũ Hạo làm chứng, hắn là phu quân của người bị hại, đương nhiên lời nói sẽ có trọng lượng hơn, Phùng Chức cũng không thể không dựa vào đó để xử án.

Chỉ có điều Thẩm Khương không chịu tin, làm ầm ĩ cả lên, nói rằng Trác Vũ Hạo là đồ bội bạc, tình nghĩa phu thê kết tóc không bằng mấy lượng vàng hối lộ bẩn thỉu của Trác Diễm Cơ. Sau đó còn nói Phùng Chức ngu dốt, chỉ biết nghe theo lời dối trá của Vũ Hạo, khăng khăng đòi Trác Dạ Hàn lấy lại công bằng cho con gái lão.

Trông lão lúc này hoàn toàn là một kẻ lỗ mãng thô tục.

Đương nhiên, Trác Dạ Hàn đời nào đồng ý, hắn trao cho Phùng Chức quyền làm chủ, một lời phán xét của Phùng Chức chính là tuyệt đối.

Về phần Phùng Chức, ông cảm thấy rất khó xử. Tang chứng vật chứng Trác Vũ Hạo đưa ra rất đáng tin, hơn nữa lời khai của gia nô trong phủ trùng khớp với lời khai của Vũ Hạo,nếu không đúng tuyệt đối cũng phải đúng tám, chín phần. Ngay cả thân cận của Thẩm Lưu Ly cũng khai báo rằng Thẩm Lưu Ly này luôn căm ghét Diễm Cơ, giữ con dao bên mình miệng lẩm bẩm doạ giết.

Hơn nữa, Phùng Chức biết rằng bản tính Trác Diễm Cơ vốn lương thiện, sẽ không bao giờ có hành vi độc ác và dã man như vậy. Dù bây giờ mất trí nhớ cũng không thể thay đổi tính cách đột ngột như vậy. Có trách chắc cũng chỉ có thể trách số Thẩm Lưu Ly không tốt mà thôi.

-Trưởng quản sự Phùng Chức ta, tuyên bố Hiền phi vô tội !!!

Thẩm Khương biết làm gì cũng không thay đổi được kết quả. Ông đã thua kiện trong khi con gái ông hoàn toàn không có tội. Ông lảo đảo ra về, ôm ngực đau khổ than rằng:

-Chỉ vì một nữ nhân mà các người nỡ đổi trắng thay đen, ăn không nói có, vu oan cho người vô tội. Chỉ khổ cho con gái ta. Một chút sơ sẩy đã phải đổi đi mạng sống trong khi kẻ có tội lại nhởn nhơ ngoài pháp luật. Than ôi, một nữ nhân như độc xà như vậy sớm muộn cũng sẽ thành cái hoạ mất ! Đời này ta quyết sẽ không giao du với những kẻ như thế một lần nào nữa ! Nếu ông trời có mắt, các ngươi nhất định sẽ bị quả báo !!!

Nghe nói sau đó Thẩm phu nhân quá đau buồn nên phát bệnh chết gục trong phòng, Thẩm Khương cáo lão từ quan về vùng nông thôn sống, đến khi chiến tranh nổ ra đã bị thiêu cháy cùng làng mạc.

Triều đình mất đi một nhân tài. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm tiếc cho số phận của hai cha con Thẩm gia, chết thảm dưới tay một nữ nhân nhỏ bé nơi hậu cung.

Tất cả đều lo lắng cho vận mệnh Nam Vân quốc trong tay Dạ Hàn cũng như về những điềm gở mà Hiền phi nương nương sẽ đem đến sau này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.