Mẹ Nó Thiểu Năng Trí Tuệ

Chương 42: Ngày Xuân Cảnh Đẹp Đã Qua




- Cái gì, Cổ Chươ ng lại muốn thu người trẻ tuổi này làm thị vệ?

- Tiểu tử này thực là cá vượt long môn!

- Phụ thân Cổ Chươ ng là đồ đệ nhỏ nhất của Khang Đại Sư, nghe nói thiên phú đan đạo kinh người, thành tựu tương lai không thể đoán trước!

- Khang Đại Sư nào?

- Ha ha, ở Vạn Bảo Thành, còn có ai dám xưng Khang Đại Sư?

- Lẽ nào là Đan sư Thiên Cấp, Khang Tử Thạch Khang Đại Sư?

- Tự nhiên!

Mọi người kinh ngạc thốt lên, không ít người lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lăng Hàn, có thể trở thành thị vệ của Cổ Chươ ng, vậy sau này liền không lo đan dược a. Nơi này không biết có bao nhiêu người muốn làm thị vệ của Cổ Chươ ng, nhưng người ta căn bản không để vào mắt.

Ngay cả tên công tử bột kia cũng không ngừng hâm mộ, mặc dù gia thế của hắn không tệ, nhưng không cách nào so với Cổ Chươ ng, nếu một cái là long, như vậy một cái khác miễn cưỡng xưng là cẩu đã không tệ.

Tất cả mọi người nhìn Lăng Hàn, nghĩ tới nghĩ lui Lăng Hàn đều không có khả năng nói không.

Lăng Hàn nhìn Cổ Chươ ng, cười nói:

- Ngươi xác định có tư cách để ta làm thị vệ?

- Ha ha ha ha!

Cổ Chươ ng cười to.

- Thiếu niên, ngươi tuổi còn trẻ liền bước vào Sinh Hoa Cảnh, đây quả thật không đơn giản, thế nhưng, từ Sinh Hoa bắt đầu, thiên tài địa bảo có thể phụ trợ đã rất ít, chỉ có thể dựa vào đan dược do Đan Sư cấp cao luyện chế.

- Mà phụ thân ta chính là thân đồ của Đan sư Thiên Cấp, ngươi nói ta có tư cách để ngươi làm thị vệ hay không?

Lời này nửa điểm cũng không giả, trước Sinh Hoa, tác dụng của đan dược đa số là chữa thương, nhưng từ Sinh Hoa Cảnh bắt đầu, đan dược liền thực sự thành vật phụ trợ không thể thiếu của võ giả.

Muốn lĩnh ngộ thiên địa đại đạo là sự tình khó khăn cỡ nào, nhưng Đan Sư cấp cao có thể lấy ra thiên địa tinh hoa trong dược liệu, hình thành mạch văn, một loại ý chí nào đó, để võ giả dễ lĩnh ngộ, gia tốc tăng tu vi lên.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Nhìn ngươi chưa tới ba mươi tuổi liền bước vào Sinh Hoa, miễn cưỡng có thể xem như một nhân tài, sau này theo bên cạnh ta, làm một gã sai vặt đi.

Phốc!

Tất cả mọi người phun ra ngoài, tiểu tử này cũng quá ngông cuồng đi, lại muốn để Cổ Chươ ng, một trong ngũ Long đi theo, đây là tự tin từ đâu tới?

Cổ Chươ ng cũng không nghĩ tới, mình đã nói ra gia thế, nhưng đối phương lại không động tâm, không khỏi có chút đờ ra.

- Ha ha ha ha, Cổ Chươ ng, ăn quả đắng nha?

Trong ngũ Long, có người nở nụ cười.

- Phải, bình thường ỷ trên người nhiều đan dược, luôn cầm đan dược đập người, hiện tại đập đến thiết bản rồi?

Sắc mặt của Cổ Chươ ng không khỏi giận dữ:

- Thiết bản? Nhiều nhất chỉ là ván gỗ mà thôi.

- Người ta chỉ chừng hai mươi tuổi, Sinh Hoa tầng hai, cái này vẫn là ván gỗ?

Có người sợ cho thiên hạ không loạn, ở một bên quạt gió thổi lửa.

Trên mặt Cổ Chươ ng không nhịn được nói:

- Chỉ là Sinh Hoa tầng hai, ta một tay liền có thể trấn áp.

- Cổ Chươ ng, ngươi cũng chỉ là Sinh Hoa tầng hai mà thôi.

Có người vạch trần.

- Ha ha, cảnh giới tương đồng, nhưng sức chiến đấu có thể chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, sức chiến đấu của ta... là bảy tinh!

Cổ Chươ ng ngạo nhiên nói.

Ở Sinh Hoa Cảnh, sức chiến đấu còn có thể vượt qua năm tinh, đây là rất đáng sợ, bình thường có thể vượt qua hai tinh cũng đã có thể xưng thiên tài, năm tinh tuyệt đối là siêu cấp thiên tài.

- Quên đi!

Trong nhị phượng, một nữ tử lục y khuyên nhủ, dung mạo của nàng rất đẹp, không thua Lưu Vũ Đồng, Lý Tư Thiền chút nào, phảng phất như một tiên nữ, dung mạo tuyệt lệ, khí chất cảm động.

- Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, nên vào thôi.

- Nể mặt mũi của Lệ cô nương, tha ngươi lần này.

Cổ Chươ ng hừ một tiếng.

Nhưng cô gái áo đỏ thì nhí nha nhí nhảnh, vẫy vẫy tay với Lăng Hàn:

- Thấy ngươi chỗ ở này chờ, hẳn là không có thiệp mời, không bằng theo chúng ta, ngược lại phòng khách rất lớn, ngồi nhiều một người cũng không sao.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Cảm ơn ngươi mời, có điều, ta đường đường một Nhân loại, lại ngồi cùng a miêu a cẩu, sẽ tự hạ thân phận.

Trong miệng nói a miêu a cẩu, con mắt nhìn chăm chú Cổ Chươ ng, ý tứ quá rõ ràng rồi.

Hắn so sánh Cổ Chươ ng với súc sinh.

Lần này, không chỉ Cổ Chươ ng tức giận gần chết, ngay cả sáu người khác cũng có chút khó chịu, bọn họ làm bạn với Cổ Chươ ng, chẳng phải cũng thành a miêu a cẩu sao?

- Tiểu tử, miệng sạch một chút?

Có người khiển trách.

- Ồ?

Lăng Hàn hững hờ.

- Các ngươi chạy tới, mở miệng muốn thu ta làm thị vệ, vậy thì có lý? Vậy các ngươi kêu lão tử đến, ngày hôm nay tâm tình của ta không tệ, liền thu bọn họ làm thị vệ a.

- Làm càn!

Ngũ Long đồng thời quát lên, thiếu niên này điên rồi sao? Lão tử của bọn họ ai không phải đại nhân vật, thiếu niên này quả thực là tự chịu diệt vong.

Lăng Hàn hừ một tiếng nói:

- Khó chịu? Vì lẽ đó, trước khi mở miệng phải nghĩ rõ ràng, lời của mình có thể đắc tội người hay không, có mấy người, các ngươi không đắc tội được.

Cuồng! Thực sự là cuồng!

Ở trước mặt Ngũ Long Nhị Phượng còn nói bọn họ không đắc tội được, ngươi là ai? Có thể nói, bảy người này hầu như đại biểu bảy thế lực mạnh mẽ nhất của Vạn Bảo Thành, bảy người gộp lại ngay cả Vạn Bảo Các cũng phải cho mặt mũi.

Lăng Hàn chỉ hai mươi tuổi, thiếu niên như vậy bản thân khẳng định không có gì, mà so bối cảnh thì còn lâu mới có thể đánh đồng với Ngũ Long Nhị Phượng, vậy tại sao tự tin như thế?

Chỉ có thể nói, hắn quá ngông cuồng.

- Lẽ nào bảy người chúng ta quá lâu không lộ diện, đã có người quên sự lợi hại của chúng ta?

Một người uy nghiêm đáng sợ nói, hắn gọi Lại Tần Vân, một trong ngũ Long, Lão tổ gia tộc là tồn tại Hóa Thần Cảnh, ở trong bảy người thân thế kém nhất, nhưng thiên phú võ đạo bản thân lại cao, nên rất coi trọng thân phận Ngũ Long Nhị Phượng này.

Lục y nữ tử rất dễ nói chuyện, chỉ khẽ cau mày nói:

- Quên đi, chỉ là một cuồng nhân mà thôi.

Nàng gọi Lệ Phỉ Vân, Lệ gia là hào môn lâu năm của Vạn Bảo Thành, có cường giả Thiên Nhân Cảnh tọa trấn, nhưng mấy năm gần đây có tin đồn nói Tôn lão quái đã tọa hóa, cũng không biết là thật hay giả.

Cô gái áo đỏ kia hiển nhiên là chủ gây chuyện thị phi, lập tức kéo Lệ Phỉ Vân nói:

- Vân tỷ, tiểu tử này vênh váo trùng thiên, vậy hãy để cho chúng ta nhìn xem hắn có bao nhiêu cân lượng.

Nàng gọi Đinh Bán Hương, tương tự là con cháu hào môn của Thiên Nhân Cảnh.

Ngũ Long đồng thời nhìn chằm chằm Lăng Hàn, bọn họ đều là rồng phượng trong loài người, võ trung vương giả, năm người hình thành uy thế đáng sợ, phỏng chừng Sinh Hoa Cảnh bình thường đứng cũng không vững.

Nhưng Lăng Hàn làm như không thấy, năm người này xác thực rất mạnh, nhưng kém xa Yêu Hồi Nguyệt, Hiên Viên Tử Quang, so với Lang Vô Tâm, Phí Hoành cũng chênh lệch một đoạn, muốn kinh sợ hắn? Đùa gì thế.

- Các ngươi chơi chọi mắt sao?

Hắn cười nói.

Tên này thực quá ngông cuồng, lúc này lại còn dám trêu chọc bọn họ.

- Tiểu tử, hãy xưng tên ra!

Cổ Chươ ng quát.

- Làm sao, các ngươi còn muốn đánh ta?

Lăng Hàn kinh ngạc nói.

- Người miệng tiện, đương nhiên phải giáo huấn một trận!

Lại Tần Vân lạnh lùng nói.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.