Mẹ Nó Thiểu Năng Trí Tuệ

Chương 14: Tôi Là Người Đứng Đắn




- Ha ha, kia là Ba gia thất thiếu, từ trước đến giờ lấy bá đạo xưng danh a.

- Liên tục ba ngày không gặp Sương Sương cô nương, tâm tình của Ba Vĩnh Phong vốn không tốt, tiểu tử này lại đụng vào lưỡi thương.

- Vậy thì như thế nào, Ba gia là một trong Thất đại gia tộc của đế đô, có cường giả Thần Thai Cảnh tọa trấn, ngay cả Hoàng thất cũng phải cho mấy phần mặt mũi, giết người tính là gì.

- Thảm, tiểu tử này thảm.

Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng đều là cười trên sự đau khổ của người khác, bọn họ cũng khó chịu Lăng Hàn có thể đơn độc tiến vào biệt viện của Vân Sương Sương, chỉ là bọn hắn không có lá gan lớn như Ba Vĩnh Phong, dám ra tay ở trước mặt mọi người mà thôi.

Vèo, một chiêu kiếm kéo tới, hàn khí như đao cắt.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn vốn chỉ muốn cho đối phương một bài học, nhưng người này ra tay liền muốn tính mạng của hắn, hắn đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, tiện tay gảy một cái, một đạo kình phong bắn ra, phốc… chiêu kiếm kia lập tức đảo ngược, đâm vào trán của Ba Vĩnh Phong, trực tiếp xuyên thấu ra sau.

Đầu bị đâm thông suốt, người khẳng định ngỏm củ tỏi.

Ba Vĩnh Phong kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, phảng phất không thể tin tưởng mình lại chết như thế, trong đôi mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, thân thể ngã xuống, đùng, vung lên một ít bụi bậm.

Nhất thời, tất cả âm thanh đều biến mất, chỉ còn dư lại tiếng hít thở trầm trọng.

Ba Vĩnh Phong ở đế đô tuyệt đối không coi là cường giả, nhưng tu vi Dũng Tuyền tầng bảy cũng không tính thấp, hơn nữa Lăng Hàn mới bao lớn, dáng dấp mười tám mười chín tuổi, lại có thể mạnh bao nhiêu?

Nhưng một chỉ tay của hắn liền đánh giết Ba Vĩnh Phong!

Ba Vĩnh Phong a, thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi của Ba gia, tuy thích tầm hoa vấn liễu, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, cái này không phải rất bình thường sao? Ba gia ký thác kỳ vọng rất cao với tộc nhân này, tương lai rất có thể trở thành tồn tại Thần Thai Cảnh.

Nhưng hiện tại tự nhiên xong rồi.

Thật to gan, ngay cả Ba gia thiếu gia cũng dám giết, chuyện này lớn rồi, Ba gia giận dữ, toàn bộ Hoàng Đô cũng run lên ba lần a.

Trong biệt viện, trên ban công, ba nữ Vân Sương Sương đang nhìn theo Lăng Hàn, nhưng sau khi thấy cảnh này, cũng chấn kinh đến mở to miệng, tên này ra tay cũng quá ác đi, trực tiếp làm thịt người luôn.

- Tiểu tử này còn gây rắc rối hơn ta!

Liễu Như Nhi lẩm bẩm nói.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Còn có ai muốn chặn ta không?

Mọi người vội lắc đầu, trong thế hệ trẻ tuổi vẫn không có cao thủ Linh Hải Cảnh, ai dám là địch với Lăng Hàn chứ.

Một chiêu miểu sát Ba Vĩnh Phong, mọi người tự nhiên cho rằng Lăng Hàn là cao thủ Linh Hải Cảnh, nhìn tuổi tác của hắn, cái này đã là đánh giá cao đến không thể cao hơn rồi.

- Đi thôi.

Lăng Hàn nhìn Hổ Nữu nói.

- Ừm!

Hổ Nữu đáp ứng, đi theo phía sau Lăng Hàn.

Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn theo, cho đến khi Lăng Hàn biến mất, bọn họ mới phát hiện trên lưng đều là mồ hôi lạnh. Bọn họ vội vã rời đi, Ba gia thiếu gia bị giết, tự nhiên phải lập tức truyền tin tức, bằng không nếu như hung thủ chạy thoát, nói không chắc sẽ bị Ba gia hận lây.

- Tỷ, ta vừa mới phản ứng được, ta lại nhìn không thấu tu vi của tên này!

Liễu Như Nhi đột nhiên nói.

Liễu Phong Nhi cũng gật đầu:

- Ngươi và ta đều tiến vào Linh Hải, còn nhìn không thấu tu vi của Hàn thiếu, chẳng lẽ nói…

Hai tỷ muội nhìn lẫn nhau, đồng thời nói:

- Thần Thai Cảnh!

- Không thể nào, Hàn thiếu mới bao lớn, hơn nữa hai năm trước còn chỉ là Tụ Linh Cảnh, làm sao có khả năng hiện tại liền thành Thần Thai Cảnh?

Vân Sương Sương không tin nói.

- Cũng phải.

Tỷ muội Liễu Phong Nhi đều lắc đầu, đây quả thật quá khuếch đại.

- Ai nha, chúng ta phải đi rồi, Ba Vĩnh Phong chết ở chỗ này, nếu như tra đến trên đầu chúng ta, vậy thì thảm.

Tỷ muội Liễu gia cũng vội vã rời đi, các nàng là tội phạm truy nã nha.

...

Lăng Hàn và Hổ Nữu bước chậm mà đi, mục tiêu của bọn họ là hầm mỏ ở phía đông, cách Hoàng Đô ba mươi dặm, từ ngàn năm trước đã từng khai phá qua, có một ít kim loại khoáng thạch kỳ dị, nhưng bởi vì xảy ra sự cố chẳng lành, nên nhanh chóng phong bế, cho đến nửa năm gần đây mới mở ra lần nữa.

Rất nhanh, Lăng Hàn phát hiện có người theo sau bọn họ, có điều hắn không để ở trong lòng, Hỏa Quốc nho nhỏ căn bản không ai có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Ra khỏi cửa thành, hắn và Hổ Nữu tiếp tục đi về phía đông, lập tức nhìn thấy một đoàn mây mù đỏ như máu bao phủ, lấy thị lực của Lăng Hàn cũng không cách nào xuyên thấu.

- Ồ?

Lăng Hàn kinh ngạc.

- Nơi đó rất nguy hiểm, không nên đi!

Hổ Nữu lắc đầu nói, lộ ra vẻ cảnh giác.

Liền Hổ Nữu cũng nói như vậy!

Lăng Hàn càng thêm kinh ngạc, Hổ Nữu là loại không sợ trời không sợ đất, lúc trước ở trong ma khí cũng nhảy nhót tưng bừng, nhưng hiện tại lại kiêng kỵ, hiển nhiên, cái hầm mỏ kia thật rất quỷ dị.

Xem ra, hắn có chút coi thường Chi Nhan này.

Biết rõ nơi này mỗi ngày sẽ chết người, nhưng nhất định đào móc, lẽ nào trong hầm mỏ chôn bảo vật gì sao? Có điều nhìn huyết khí tràn ngập, đây không thể xem như bảo vật, mà là hung vật.

Đồ vật đại hung!

- Vậy càng phải đến xem.

Lăng Hàn gật đầu, cha mẹ người nhà đều ở nơi này, hắn sợ phát sinh sự tình tương tự như âm mưu của Thiên Thi Tông, làm cho cả Bắc Hoang biến thành tử địa, nhất định phải bài trừ mầm họa.

- Nữu Nữu, muốn tiến vào Hắc Tháp không?

Lăng Hàn nói.

Hổ Nữu cắn ngón tay nghĩ nghĩ:

- Hiện tại không cần!

Nói cách khác, chân chính tiến vào hầm, hoặc là thời gian quá lâu, ngay cả Hổ Nữu cũng không chịu được.

Lăng Hàn cảnh giác, nhưng còn tốt, người tiến vào hầm mỏ đều phải đến ngày thứ hai mới nổ chết, như vậy chỉ cần không phải thuấn sát, hắn đều có thể đi vào Hắc Tháp, thuyên chuyển lực lượng của Hắc Tháp đến đối kháng lực lượng tà dị kia.

Hắn và Hổ Nữu đi về phía hầm mỏ, nhưng người theo dõi phía sau càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng to gan, tựa hồ không e ngại bị Lăng Hàn phát hiện.

Thời điểm sắp đến cửa hầm, chỉ thấy mấy chục người đuổi theo.

- Đứng lại!

Một nam tử trung niên hét lớn, mấy bước dài liền đuổi theo, vẻ mặt tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy sát ý.

Hắn là Ba Văn Lâm, cũng là cha đẻ của Ba Vĩnh Phong, Linh Hải tầng bảy, sau khi biết được nhi tử bị người giết, hắn liền lập tức đuổi tới.

- Giết con trai của ta, còn nhàn nhã như vậy?

Hắn cắn răng nói.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Lăng Hàn từ tốn nói.

- Một mạng thường một mạng!

Ba Văn Lâm đằng đằng sát khí nói.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Nếu như ngươi ra tay, vậy thì phụ tử đều vong! Cho ngươi một cơ hội, hiện tại có thể rời đi, nhưng nếu ra tay với ta, vậy thì là tự tìm đường chết.

Hắn xoay người, tiếp tục đi về phía hầm mỏ.

Bị Lăng Hàn nhìn lướt qua, trong lòng Ba Văn Lâm bay lên một luồng hàn ý đáng sợ, để hắn không dám ra tay. Hắn siết nắm đấm, nhìn theo Lăng Hàn đi xa, không khỏi cười gằn.

Ai cũng biết, tiến vào hầm đó là chắc chắn phải chết, cũng được, tuy không phải hắn tự tay báo thù, nhưng trọng yếu chính là kết quả.

Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nhất định phải xác nhận Lăng Hàn tiến vào quáng động, mà không phải làm dáng một chút, nhân cơ hội bỏ trốn.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.