Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 27: Ấm áp




"Thì ra là như thế, tôi còn cho rằng Kim gia đã xảy ra chuyện, đa tạ đại phu." Chậm rãi cảm ơn, thấy đại phu mặc dù cổ quái phất tay áo rời đi. Y nhưng thật ra thở ra một hơi, quay đầu thấy sư phụ đã đứng ở bên cạnh mình.

"Lần này ngược lại khó làm rồi, xem ra không phải là xà yêu." Lão đạo sĩ nhíu mày xoa đầu gối đã ngồi đến tê dại. "Bình Sanh, về khách sạn trước đã."

Khó có lúc sư phụ chủ động từ bỏ, sắc mặc y tràn đầy nghi hoặc.

"Tiểu tử ngốc, con quên sư phụ đã nói qua à. Tam phục thiên thì yêu lực của yêu quái sẽ yếu đi, đến lúc đó, trên đỉnh núi lúc trăng tròn lên cao nhất chúng sẽ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để bổ sung thể lực. Hôm nay chính là ngày trăng tròn, buổi tối sẽ có ất nhiều rắn sẽ tụ tập ở đỉnh núi. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần đi theo chúng là được rồi, nhất định sẽ bắt được không ít xà yêu. Đương nhiên, đây cũng là biện pháp nguy hiểm nhất." Hai mắt lão đạo sĩ cong lại, cười toe toét, giống như mình nói câu đó là dư thừa.

Bình Sanh tất nhiên là biết sư phụ si mê bắt yêu, cũng không có mở miệng khuyên can, thầm nghĩ đêm nay phải mang bao nhiêu lưu hoàng mới an toàn trở ra?

Dìu lấy cánh tay của sư phụ, mới đi được mấy bước thì bị người ta đụng phải bả vai.

"Thật xin lỗi......" Nữ tử đội mũ kéo mũ xuống để che khuất gương mặt, giọng nói xin lỗi trầm xuống.

"Không sao." Bình Sanh có chút kinh ngạc bèn quay đầu, ngực đột ngột hiện lên một cỗ quen thuộc, sốt ruột nghiêng mình, phía sau bóng dáng của nữ tử đã biến mất ở khúc ngoặc.

Nhìn thấy sắc mặt kì quái của đồ nhi, lão đạo sĩ lau mồ hôi ở trên mặt, có chút đầu choáng mắt hoa.

"Đồ nhi, làm sao thế?"

"Không có chuyện gì, chỉ là dienanlequydon cảm thấy nữ tử đó hình như có quen biết, nhưng không nhìn thấy gương mặt." Y nghi hoặc nói. Vừa cười một tiếng, mình chưa quen biết nữ tử nào, trừ nàng ra...... Nhưng nếu trời nóng như thế này, nàng đi ra ngoài, không bị đánh về nguyên hình mới lại.

Không thể nào, không thể nào, trong lòng y thầm nghĩ.

Đột nhiên cảm thấy trên vai chợt nặng, y liền phục hồi tinh thần. Chỉ nhìn thấy hai mắt sư phụ khép lại, đầu đầy mồ hôi, mềm nhũn dựa trên vai của mình. Vừa nhìn là biết bị cảm nắng.

"Sư phụ, con cõng người về nghỉ ngơi." Trong lòng cả kinh, cuống quít ngồi xổm xuống để cõng sư phụ lên, sải bước chạy về khách sạn.

Nữ tử vừa nãy biến mất ở góc rẽ, bóng dáng màu đỏ bất thình lình không ngừng co rút lại, cho đến khi cái mũ rớt xuống tạo thành tiếng "lạch cạch". Cầm chắc quần áo đang bất động, một cái đầu rắn màu đỏ đang xem xét, nhìn thấy bốn phía không có người quay thân rời đi.

Bên trong Kim gia.

"Lộ Nhi, Tỷ đã phái người đi nói với Lưu Vân, thân thể đệ không khỏe, đợi qua ngày Tam phục mới đi học." Đóng cửa lại Kim Bảo Nhi thiếu chút nữa hoảng sợ.

Chỉ thấy một con rắn nhỏ màu đỏ đang cuộn đuôi rắn tròn lại trên bàn tay của Lộ Nhi, đôi mắt hình cầu đang liếc mình, hơi gật đầu, dường như là đang chào hỏi với nàng.

"Ngươi về trước đi, cực khổ cho ngươi rồi, đợi sau ngày Tam Phục ta sẽ giúp ngươi phục hồi lại hình dạng."Trúc Hồng nhẹ nhàng gật đầu , Lộ Nhi còn thật sự cẩn thận cầm nàng bỏ xuống đất.

Sau khi Trúc Hồng chạm đất, thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay của Lộ Nhi, có chút thâm ý liếc nhìn Kim Bảo Nhi. Đầu vừa giương nhưng thật ra nhu thuận theo khe hở của cửa sổ trượt ra ngoài.

Kim Bảo Nhi đứng tại chỗ cử động cũng không dám chậm rãi thở ra một hơi. diễn đàn lê quý đôn. Đối với rắn mình vẫn có một sự sợ hãi không hiểu. May mắn Lộ Nhi bây giờ đang ở diện mạo hài đồng, nếu không sợ rằng mình và hắn một khắc cũng không ở lại được. Trên da thịt giống như vẫn còn cảm giác được cảm xúc lạnh lẽo của vảy rắn. Nàng vuốt hai tay đã nổi lên một tầng da gà.

"Tỷ tỷ, nàng còn đứng ở chỗ đó làm cái gì, muốn đứng thành hòn vọng phu sao?" Lộ Nhi đang nằm, đối với nàng, cái chân nhỏ càng không ngừng lúc ẩn lúc hiện. Trên cẳng chân không biết lúc nào đã đeo cái linh đang màu băng lam. Mỗi một lần dao động linh đang sẽ rung lên "đinh đương đinh đương", so với cái linh đang thông thường có cảm giác như tiên nhạc, trong trẻo êm tai, lại uyển chuyển như hoàng minh.

Hòn vọng phu? Mệt với lời hắn nói ra, nàng bất đắc lắc đầu. Nhìn thấy ánh mặt trời xế chiều vẫn nóng rực như cũ, nhưng mà tinh thần của hắn dường như tốt một chút.

Thông thả đi tới, một tay sờ trán Lộ Nhi, nhiệt độ đã giảm không ít, ngược lại yên tâm một chút.

"Lộ Nhi, đệ biết không, ta có thể đáp ứng sinh con cho đệ. Nhưng chúng ta vốn không có khả năng trở thành vợ chồng." Nàng cúi thấp đầu, nghiêm túc nhìn con ngươi màu đen đẹp như mã não, trong đó rực rỡ tinh xảo, đủ để đầu độc nhân loại.

"Chúng ta không nói về chuyện này." Mắt to long lanh lóe lên, cái tay kéo tay ngọc của nàng sờ lên linh đang mà cái chân đang lộ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.