Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 21: Con của ai?




Đỗ Long ngồi xuống cạnh đường đánh dấu màu trắng nhìn trước sau ngõ nhỏ, chỉ nhìn thấy một khúc quành nhỏ hẹp, nhìn thì không thấy bao xa hai bên là những nhà dân tự xây san sát, cách xa cũng không nhìn thấy đèn đường, có thể thấy ban đêm ở đây khá tối.

- Nơi này có thường xảy ra những vụ cướp giật không? Đỗ Long thuận mồm hỏi

Hoàng Nham nói: - Có nhưng cũng không thường xuyên lắm, hai năm nay đội trị an làm cũng khá tốt.

Đỗ Long cười nói: - Tên tiểu tử Triệu Thông Quốc làm tốt đấy

Hoàng Nham bĩu môi không đồng tình, đội trị an có được ngày hôm nay công lao to lớn đều là của Đỗ Long. Triệu Thông Quốc chẳng qua là hưởng thụ ân huệ Đỗ Long để lại thôi, nhưng lời này trước mắt Hoàng Nham sẽ không nói ra.

Đỗ Long đi vài bước men theo ngõ nhỏ sau đó ngẩng đầu lên nhìn quanh nhà dân hai bên, thấy nhà hai bên chỉ cách nhau có hơn một mét, nhà hai ba tầng hai bên đều có cửa sổ thông nắng gió, nhưng hai nhà cách nhau qúa gần hiệu quả thông gió đón sáng rõ ràng giảm đi nhiều.

Hoàng Nham rõ vụ án này như bàn tay thấy Đỗ Long nhìn nhà hai bên không nói năng gì, cậu ta liền lên trước nói: - Sếp Đỗ, hai nhà này em đã hỏi qua, tối hôm xảy ra vụ án bọn họ không hề nghe thấy động tĩnh gì.

Đỗ Long nói: - Tối hôm xảy ra vụ án, hai nhà này có người ở nhà không?

Hoàng Nham đáp: - Có hai bên đều có nhà.

Đỗ Long nói: - Vậy có thể nói là ban đêm bên trên này sẽ có đèn sáng? Ban đêm cậu đã từng đến đây chưa? Nếu như bên trên đèn sáng thì có thể nhìn rõ đường không?

Hoàng Nham nói: - Em có đến qua không chỉ một lần, tối xảy ra vụ án đến lúc đó bên trên đèn còn sáng, bên dưới này vẫn có thể nhìn thấy đường mờ mờ.

Đỗ Long nói: - Chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ thôi sao? Nếu như cách mười mét có thể nhìn thấy người không?

Hoàng Nham nghĩ một lúc nói: - Chắc có thể nhìn thấy, nhưng Cho dù nhìn thấy cũng chỉ là một bóng đen.

Chu Trường Giang lật tư liệu nhìn một chút nói: - Trong báo cáo điều tra hiện trường viết người chết cầm điện thoại trong tay, chắc cô ta cảm thấy tối nên dùng điện thoại để soi đường, như vậy thì hung thủ có thể nhìn thấy cô ta từ phía xa hơn.

Đỗ Long nói: - Đúng nhưng cho dù có nhìn thấy thì cũng không thể khẳng định là ai đi đến, bị ánh sáng điện thoại hắt thì cho dù đi đến trước mặt cũng chưa chắc sẽ nhìn rõ người đối diện là ai. Trong trường hợp này hung thủ vừa bước lên liền đâm mấy nhát dao hắn dám khẳng định người mình tấn công chính là mục tiêu?

Hoàng Nham nói: - Nên em mới nghi là Trần Vọng Lăng, chắc cậu ta bám đuôi nên rất rõ mục tiêu.

Đỗ Long lắc đầu nói: - Trần Vọng Lăng chỉ cãi nhau vài câu với người chết, cô ta vì tức mà chạy đi chứ không phải là nói lời làm hại Trần Vọng Lăng, cậu ta có cần đi theo hạ thủ không?

Đỗ Long vẫn luôn nghi ngờ suy đoán của Hoàng Nham nói hộ cho Trần Vọng Lăng, Hoàng Nham có chút buồn bực nói: - Ngoài cậu ta ra còn có ai nữa chứ? Tính cách Lưu Hiểu Lan rất tốt vốn không có kẻ thủ, càng không có người trăm phương ngàn kế giết cô ta. Nếu như không phải là Trần Vọng Lăng làm thì còn ai vào đây nữa?

Đỗ Long nói: - Bây giờ nói cái này vẫn hơi sớm, tôi là chỉ phân tích theo chứng cứ, vụ án này tôi bắt đầu có chút hứng thú rồi đấy

Hoàng Nham nhíu nhíu lông mày nói: - Vậy bậy giờ chúng ta làm thế nào?

Đỗ Long nhìn quanh nói: - Đi gặp Trần Vọng Lăng trước, xem có thể lấy được gì từ chỗ cậu ta.

Trần Vọng Lăng làm việc ở một tiệm sửa xe, nhìn thấy Hoàng Nham dẫn người đến liền bỏ lại công việc bước vào trong tiệm sửa xe, Hoàng Nham quát: - Trần Vọng Lăng, đứng lại!

Trần Vọng Lăng quả nhiên đứng lại, cậu ta quay người mặt đỏ lên tức giận nói: - Anh xong chưa vậy? Lưu Hiểu Lan chết tôi đã đủ buồn rồi, các anh lại còn nghi ngờ tôi là hung thủ cứ hai ba ngày lại đến quấy rối công việc của tôi. Các anh có biết bây giờ tôi tìm một công việc khó đến thế nào không? để cho ông chủ tôi biết nữa là là tôi phải cuốn gói đấy!

Đỗ Long bước tới nói: - Cậu chính là Trần Vọng Lăng? Chào cậu, tôi là Đỗ Long cục phó cục Công an thành phố Lỗ Tây, đội hình sự là do tôi quản. Trước hết là tôi xin lỗi cậu việc điều tra án đã ảnh hưởng đến công việc của cậu, tiếp nữa là tôi phải nói rõ với cậu giúp bên Công an tra án là nghĩa vụ của công dân, huống hồ người chết còn là bạn gái cậu. Nếu như ông chủ của vì việc này mà đuổi việc cậu vậy cũng không đúng, tôi có thể giúp cậu nói chuyện với ông ấy, còn giờ thì xin cậu phối hợp phá án.

Trần Vọng Lăng nhìn Đỗ Long bĩu môi hạ giọng khinh thường nói: - Mẹ, cục phó trẻ như vậy chả trách thế nào cũng không phá được án

Đỗ Long nghe rõ mồn một nhưng ngoảnh mặt làm ngơ nói: - Tìm một nơi nói chuyện đi sẽ không phiền cậu bao lâu đâu, nếu không thì chỉ đành mời cậu về nói chuyện thôi.

Trần Vọng Lăng chỉ đành dẫn hội Đỗ Long về phòng nghỉ nói: - Có vấn đề gì thì hỏi đi, các anh lại có trò gì mới đây?

Đỗ Long nói:

- Để tiết kiệm thời gian có thể cho phép tôi vừa hỏi vừa bắt mạch không? Tôi có thể biết được cậu nói thật hay nói dối.

Trần Vọng Lăng nhìn Đỗ Long nghi ngờ sau đó nhìn về phía Hoàng Nham nói: - Có được không vậy?

Hoàng Nham sa sầm mặt mày nói: - Sếp Đỗ là thần thám có tiếng đấy, từ lúc bắt đầu làm án thì tỉ lệ phá án là 100% , kỹ thuật mắt mạch phá án của anh ấy chuẩn có tiếng, nếu như cậu không dám thử, có thể thấy cậu đang lo sợ.

Trần Vọng Lăng buột miệng nói: - Ai sợ ai, dù sao thì tôi cũng không giết người, vàng thật không sợ thử lửa, cho các anh thử đấy.

Đỗ Long ngồi đối diện với Trần Vọng Lăng, tay hai người đặt trên góc bàn, ngón tay Đỗ Long ấn lên trên mạch Trần Vọng Lăng, bỏ kính mắt xuống, mắt Đỗ Long nhìn mắt Trần Vọng Lăng hỏi: - Trần Vọng Lăng cậu có giết Lưu Hiểu Lan không?

Trần Vọng Lăng không chịu chùn bước nhìn vào hắn đáp: - Không, không phải tôi giết!

Hoàng Nham nói: - Mày trả lời có hay không, đừng lắm lời.

Trần Vọng Lăng nói: - Không phải.

Đỗ Long tiếp tục hỏi: - Vậy Lưu Hiểu Lan là ai giết?

Trần Vọng Lăng hơi ngạc nhiên nói: - Sao tôi biết được, tôi còn định hỏi các anh ấy chứ!

Đỗ Long nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm nhận tư tưởng của Trần Vọng Lăng

Trần Vọng Lăng thật sự không phải là hung thủ, cậu ta cũng không biết hung thủ là ai, nhưng sau khi hỏi y Đỗ Long lại cảm thấy nhiều thứ hơn, thậm chí là nhìn thấy hình ảnh một ngày nào đó Hoàng Nham sẽ bắt hung thủ về quy án

- Hung thủ thực ra là Sau khi Đỗ Long nhìn thấy hung thủ liền buông tay nói với Trần Vọng Lăng:

- Xong rồi, tôi đã hỏi xong sau này chúng tôi sẽ không đến làm phiền cậu nữa

Trần Vọng Lăng kinh ngạc nói: - Không phải ý anh là tôi không bị tình nghi nữa đấy chứ?

Đỗ Long gật đầu đứng dậy nói: - Thật xin lỗi đã làm phiền cậu nhiều lần như vậy. Hoàng Nham, chúng ta đi thôi, quay về tôi sẽ giải thích với cậu.

Hoàng Nham cùng Chu Trường Giang chẳng hiểu gì cùng Đỗ Long rời khỏi tiệm sửa xe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.