Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 19: Lễ vật




Lời nói của Đỗ Long khiến ánh mắt của Đường Lệ Phượng lập tức buồn bã. Chị ta là con gái chính thống, đến tuổi nào có không nghĩ việc kết hôn? Tiếc là nhiều năm như vậy cao không tới thấp không xong, chị vẫn chưa gặp được một người đàn ông hai bên có thể vừa ý.

Phải nói người đàn ông quan hệ thân thiết nhất với chị ta, ngoài Chu Dịch Thăng ra không có thể là ai khác, nhưng người kia xuất quỷ nhập thần, thật có chút khó khăn để nắm lấy. Hơn nữa trong lòng Đường Lệ Phượng quan hệ có chút kháng cự với Chu Dịch Thăng, ai bảo tên khốn khiếp đấy dùng cách ép buộc quan hệ với cô? Lần bức hôn đấy thật sự là nhất thời bị kích động, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra có chút sợ hãi, làm thế nào nếu đồng ý với tên khốn đấy ngay tại trận? Chẳng phải cả đời cũng không trốn thoát được nanh vuốt của y sao?

Đường Lệ Phượng bình thường đều giấu ý nghĩ của mình vào sâu trong lòng, hôm nay Đỗ Long nói ra không hề báo trước, lòng Đường Lệ Phượng không khỏi run lên. Chị ta cố giả bộ khuôn mặt tươi cười nói: - Dưới gầm trời này, có thể người khiến bà chị của cậu để ý còn chưa sinh ra trên đời. Tôi sớm quyết định phải hiến dâng tuổi thanh xuân của mình cho Đảng, hiến cho Chính phủ, hiến cho nhân dân rồi.

Bạch Nhạc Tiên cười nói: - Chị Lệ Phượng, em thấy chị bị chọc hoa mắt rồi? Chỉ cần chị thoáng tiêu chuẩn một chút, chị có thể tùy chọn người đàn ông tốt phù hợp với mình.

Đường Lệ Quân cười khổ nói: - Gần mười năm trước, giờ khó khăn

Đường Lệ Phượng thực sự nói rất đúng, mặc dù chị không xấu đi so với trước kia, nhưng người đàn ông hợp tuổi cơ bản đều đã có vợ, những người độc thân kia chị lại không để ý. Cùng với sự thăng cấp vị trí của cô, người có dũng khí tiến hành theo đuổi chị gần như tuyệt chủng rồi.

Đỗ Long cười nói: - Chị, em thấy chị sớm có mục tiêu đi? Lúc trước em gặp được Chu tiên sinh Chính là Chu tiên sinh người mà chị từng để em điều tra qua, chị đừng nói không nhớ rõ đi. Chu tiên sinh còn nhớ chị rất rõ, lúc nói chuyện cùng em ba câu đều nhắc bà chị.

Trái tim Đường Lệ Quân lại thoáng đập, chị vội vàng hỏi: - Cậu gặp y rồi? Gặp ở đâu?

Đỗ Long nói:

- Ở thành phố Ngọc Minh, một chợ đồ cổ, Chu tiên sinh đang kiếm đồ lậu, đúng lúc em cũng đi lang thang chợ đồ cổ, vì thế hàn huyên vài câu.

Đường Lệ Phượng ồ một tiếng, muốn hỏi hai người hàn huyên những gì, rồi lại nhẫn nại không hỏi, nhưng tâm tư của chị không thể lừa được Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên. Đỗ Long cười thầm trong bụng, Bạch Nhạc Tiên tò mò hỏi: - Anh Long, vị Chu tiên sinh này là ai?

Đỗ Long cười nói: - Chu tiên sinh à rất khó hình dung được y là hạng người gì, anh chỉ có thể nói Chu tiên sinh là một ngươi bí hiểm, người tài ba.

Đường Lệ Phượng ngầm liếc nhìn bĩu môi: - Tài ba? Mấy người có đồng tiền dơ bẩn trong tay, cả ngày chỉ biết ức hiếp phụ nữ, quả thật là loài cầm thú, kẻ như vậy còn có thể gọi là người tốt? Lần này Đỗ Long nhìn nhầm rồi.

Bạch Nhạc Tiên tiếp tục tò mò hỏi đến cùng, Đỗ Long nhặt lấy vài chuyện của Chu Dịch Thăng kể cho Bạch Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên say sưa lắng nghe, nhưng Đường Lệ Phượng chỉ muốn bịt lỗ tai mình lại.

Bỗng nhiên Đỗ Long nói: - Nghe nói Chu tiên sinh muốn trở về thành phố Lỗ Tây công tác, quãng thời gian rảnh y đã từng tìm em trò chuyện đồ cổ, không biết sao giờ lại không tới nữa.

Đường Lệ Phượng nghe trong lòng có chút hỗn độn, món ngon đầy bàn nhưng bỗng nhiên thấy nuốt không nổi.

Sau khi ăn xong lúc Đỗ Long rửa bát, Bạch Nhạc Tiên thừa dịp đi vào bếp hỏi nhỏ: - Anh Long, anh cố tình nhắc đến Chu tiên sinh kia, làm hại chị Lệ Phượng không có lòng dạ nào ăn cơm.

Đỗ Long khẽ cười nói: - Anh là muốn giúp chị ấy, anh thấy Chu tiên sinh rất thích hợp với chị ấy, nhưng chị ấy luôn do dự, nếu lại bỏ qua, chuyện tốt như vậy lại bỏ lỡ.

Bạch Nhạc Tiên nói: - Nhưng chị dường như không ưa Chu tiên sinh kia lắm đâu? Anh đừng lợn lành chữa thành lợn què.

Đỗ Long nói: - Nói không thích mà chị ấy lại căng thẳng như vậy? Nghe đến cách xưng hô cũng đã thay đổi, em yên tâm, đôi mắt anh đâu có nhìn nhầm, chị ấy thật ra vừa yêu vừa giận Chu tiên sinh. Chu tiên sinh là người rất tốt, vấn đề duy nhất là y rất được mỹ nữ theo đuổi

Bạch Nhạc Tiên lập tức hiểu ra, cô giơ tay nhéo lưng Đỗ Long một cái, nói nhỏ: - Giỏi, chẳng trách anh nói chuyện giúp y, hóa ra là cá mè một lứa! Khai báo thành thật, hai người rốt cục gặp mặt ở đâu? Hai người nói chuyện cũng không phải là đồ cổ, mà là phụ nữ chứ gì?

Đỗ Long a ơ kêu lên, Bạch Nhạc Tiên sợ Đường Lệ Phượng đi đến xem xét, liền buông lỏng tay, Đỗ Long nói: - Sao có thể chứ, kiểu của anh thích hoàn toàn khác với Chu tiên sinh, kiểu y thích đều là các cô gái trưởng thành, ví dụ như chị của anh còn có người như chị Hân của các em

- Chị Hân?

Bạch Nhạc Tiên nói: - Y thích chị Hân? Còn chị Hân? Thích y sao?

Đỗ Long nói: - Đương nhiên, y sớm ở cùng với chị Hân, chị của anh nhất định là ghen tị, mới làm bộ không có hứng thú với Chu tiên sinh.

Bạch Nhạc Tiên khá ngạc nhiên, lại có chút vui mừng, cô vẫn hoài nghi Lâm Nhã Hân với Đỗ Long có chút không minh bạch, giờ nghe nói Lâm Nhã Hân thích Chu Dịch Thăng, điều này làm cô an tâm. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ được là, Chu Dịch Thăng và Đỗ Long lại có thể là một người.

Chỉ có điều lúc Đỗ Long thực hiện diệu kế lại phát hiện có điểm hoàn toàn khác giữa kết quả và kế hoạch của mình, Bạch Nhạc Tiên lại chạy đến nói bóng nói gió với Đường Lệ Phượng chuyện đàn ông trăng hoa là không thể chấp nhận, cô băn khoăn nếu Chu Dịch Thăng kết hôn cùng Đường Lệ Phượng, như vậy chẳng phải Lâm Nhã Hân mất nơi mất chốn sao? Nếu cô quang minh chính đại với Đỗ Long

Đỗ Long nghe hai cô ở trong kia phê phán đàn ông trăng hoa, trong lòng thầm tức cười. Đường Lệ Phượng tuyệt đối sẽ không vì mấy câu nói của Bạch Nhạc Tiên mà thay đổi chủ ý, căn bản trên thực tế chị ấy cũng không có cơ hội lựa chọn gì.

Đường Lệ Phượng trở về nhà khách Thành ủy nghỉ ngơi. Lúc đang tắm trong nhà tắm, di động vang lên liên tục, Đường Lệ Phượng trùm khăn tắm đi ra, vừa thấy điện thoại gọi đến, chị ta vươn tay tắt điện thoại. Đường Lệ Phượng đang thở phào, tiếng chuông điện thoại kia lại vang lên, có vẻ như ngoài sức chịu đựng với Đường Lệ Phượng.

Điện thoại là của Chu Dịch Thăng gọi tới, Đường Lệ Phượng vốn không muốn tiếp, nhưng chuông điện thoại không ngừng vang lên, cuối cùng tiếng chuông làm chị ta khó chịu, rốt cục sau khi ấn nhận cuộc gọi đã bật loa ngoài nói: - Tôi đã nghỉ ngơi rồi, anh có việc gì không? Không có việc gì thì tôi gác máy.

- Anh nhớ em lắm Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm trầm của Chu Dịch Thăng, trái tim của Đường Lệ Phượng run lên bần bật, chị ta nói: - Bây giờ anh ở đâu?

Chu Dịch Thăng cười ha hả nói: - Em đã bắt đầu quan tâm anh, anh rất vui.

Đường Lệ Phượng giận giữ nói: - Tôi lo anh đi chết! Chơi đủ rồi? Phong lưu đủ rồi, vô vị rồi, sau đó lại dụ dỗ tôi?

Đỗ Long cười nói: - Tiểu Phượng nhi, hôm nay cơn tức của em sao hừng hực như vậy? Không phải là vì yêu mà sinh hận với anh chứ? Em biết không? Gần đây anh đã xin điều tới châu Đức Hồng rồi, đến lúc đó anh có thể thường xuyên ở cùng em, em cũng không cần nhớ anh đến mức rối loạn nội tiết nữa.

Đường Lệ Phượng tức giận, chị ta cười khẩy: - Lúc anh mất tích trong lòng tôi thấy rất tốt, tốt nhất anh vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa, tôi sẽ không nhớ đến anh.

Đỗ Long cười nói: - Là sao? Em làm trái tim anh tổn thương rồi, đáng nhẽ anh muốn cho em một bất ngờ

Tim Đường Lệ Phượng đập loạn, chị ta bật dậy, mắt nhìn tứ phía, không thấy khuôn mặt tươi cười xấu xa của Chu Dịch Thăng, chị ta lập tức hỏi: - Anh ở đâu?

Đỗ Long cười nói: - Nhanh chóng đồng ý đi Nghĩ tới anh cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần em nói đã nghĩ đến anh, chẳng sợ trước mặt là núi đao biển lửa thiên quân vạn mã, anh sẽ lập tức đánh ra để tới trước mặt em, nói đi, ba chữ, rất đơn giản

- Đi chết đi! Đường Lệ Phượng tháo pin di động ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.