Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 69




Trong căn phòng ấm áp được trang trí rất đơn giản, Mặcc An đang nhàn nhã uống trà mặc kệ những tiếng mưa rơi 'lộp bộp' bên ngoài. Mặc Hiên nở nụ cười ôn nhu ngồi đối diện với cô.

Mưa ngừng rơi, Mặc An vẻ mặt ngưng trọng đặt li trà xuống, ngước đầu nhìn bầu trời trong xanh sau khi mưa rồi nói một câu không đầu không đuôi với Mặc Hiên:

-Sắp đến rồi.

Mặc Hiên nghi hoặc:

-Cái gì sắp đến rồi?

Mặc An vẫn nhìn bầu trời dùng giọng nói rất nhỏ mà chỉ có nàng mới nghe được:

-Mạt thế.

Nhưng Mặc Hiên là ai chứ, hắn là người có nội lực thâm hậu cộng thêm mấy trăm năm công lực của hai vị sư phụ nên không khó gì để nghe thấy lời của Mặc An.

-Mạt thế?

Mặc An cảm thấy không nên tiếp tục vẫn đề này nữa nên nở một nụ cười tinh nghịch rồi dùng giọng điệu đáng thương nói:"Tối nay đệ phải ở lại ngủ với tỷ tỷ nha, tỷ cảm thấy rất cô dơn a" nói xong còn lấy tay áo giả bộ lau nước mắt. Mặc Hiên thấy vậy chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói:"Chỉ một đêm nay thôi." Mặc An có được sự đồng ý của Mặc Hiên thì không quản cái gì nam nữ thị thụ bất li thân mà chạy tới nhào vào lòng đệ đệ dụi a dụi đến khi chán thì mới buông ra rồi vào trong tủ quần áo lấy ra một thanh kiếm tinh xảo đưa ra bỏ vào trong tay của Mặc Hiên mỉm cười nói:

-Đây là quà sinh nhật mà tỷ đặc biệt chuẩn bị cho đệ nha, nhớ giữ gìn cẩn thận.

Mặc Hiên nhìn cây kiếm tinh xảo khắc hình một con rồng đen trên tay mình thì cảm thấy đây chắc chắn là một cây kiếm quý rồi trước sự thúc dục của Mặc An nhỏ một giọt máu lên đôi mắt của con rồng. Chỉ thấy đôi mắt vốn màu đen của con rồng đang dần chuyển thành màu đỏ tươi như máu. Không đợi Mặc Hiên hỏi lí do thì Mặc An đã từ trong tủ lấy ra một thanh kiếm có khắc hình phượng hoàng màu đen rồi cũng nhỏ một giọt máu lên đôi mắt của nó và đôi mắt đó cũng dần chuyển sang màu đỏ. Mặc An hưng phấn nói:

-Đây là thanh kiếm mà trong một lần dạo chơi tỷ vô tình nhặt được, nó rất đẹp đúng không? Long và phượng không phải là đang ám chỉ chúng ta hay sao, ha ha ha.

Mặc Hiên nghe xong thì rõ ràng không tin phản bác:

-Hai thanh khiếm này nhìn vào là biết đây rõ ràng là bảo vật vô giá, làm sao có thể để con mèo lười như tỷ nhặt được chứ.

Mặc An không vui phản bác lại:

-Tỷ tỷ ta đây là một người được ông trời phù hộ nha, có lẽ ông trời cũng thấy tỷ làm nhiều việc tốt nên mới ban cho tỷ hai thanh bảo kiếm này nha.

-Tỷ thì đã làm được việc tốt gì cơ chứ, chỉ biết hết ăn rồi nằm, không làm được chuyện gì cả.

-Không có nha, ta đây là một người xinh đẹp thiện lương, hiền lành chăm chỉ a.

-Hừ, xinh đẹp thiện lương gì chứ đúng là nói dối không chớp mắt, tỷ không sợ diêm vương cắt lưỡi à.

... ...... ......

Trong một căn phòng đơn sơ mộc mạc, một cô gái đang ngồi bên cửa sổ uống trà. Cô có gương mặt trái xoan, mắt phượng, mày như vẽ, lông mi dày và dài uốn cong tự nhiên. Mái tóc bạch kim ôm lấy thân hình còn chưa phát triển đầu đủ, thỉnh thoảng có mấy sợi tóc tinh nghịch đung đưa theo gió. Trang phục màu đỏ càng khiến cho cô trông có vẻ yêu mị không nói nên lời. Cô gái này đúng là Mặc An, bây giờ cô đang chờ Mặc Hiên về để cùng ngủ nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của đệ đệ nhà mình đâu.

Mặc An đang định đóng cửa vào ngủ thì bị một bóng dáng hồng y làm cho khựng lại. Mặc Hiên một mình đứng đưới ánh trăng làm tôn lên dáng người thon dài, ngũ quan cân xứng còn có một chút non nớt, mái tóc đen dài được búi lên bằng một cây trâm ngọc. Mặc Hiên nhìn gương mặt có 7 phần giống mình đến ngây người, khi định thần lại thì cảm thấy rất mất mặt.

'Đó rõ ràng là dệ đệ song sinh của ngươi mà, vì sao lúc nào cũng nhìn đến ngây người chứ.'

Mặc An bước vào trong phòng để che dấu sự xấu hổ của mình, nói vọng ra với Mặc Hiên:

-Đệ vào nhanh đi, đứng ngoài đó lâu sẽ cảm lạnh đó.
Mặc Hiên bước vào phòng Mặc An rồi rất tự nhiên cởi ngoại bào bước vào trong chăn ngủ cùng với Mặc An. Đêm nay là một đêm không mộng của cả hai người.

.
.
.
.
.
.

-Aaaaaaaaa...

-Cứu... cứu tôi với aaaaa...

-Quái vật... có...có quái vật

... ........

Mặc An và Mặc Hiên bị những tiếng hét bên ngoài làm cho tỉnh ngủ. Lúc Mặc Hiên đang định xuống giường ra ngoại xem thử đã xảy ra chuyyeenj gì thì lại bị Mặc An kéo lại. Cô nói:

-Đừng ra ngoài.

Mặc Hiên nghi hoặc hỏi:

-Vì sao?

Mặc An sắc mặt ngưng trọng, dùng giọng điệu kiên định nói:

-Nghe lời tỷ đi.

Mặc Hiên chưa bao giờ thấy cô như thế này nên rất phối hợp không đi nữa. Cả hai sau khi mặc quần áo và ăn sáng xong thì Mặc An và Mặc Hiên mới cầm kiếm bước ra khỏi cửa.

Bên ngoài là một đống hỗn độn. Cây cối bị chặt đứt, xác chết nằm khắp nơi và... một vài sinh vật trông có vẻ giống con người nhưng gương mặt lại xanh xao, má hóp lại, móng tay dài, sắc bén và trong miệng còn chảy ra một loại chất lỏng màu xanh hôi thối.

Mặc Hiên triệt để khiếp sợ còn Mặc An vẫn bình tĩnh như thường.

'Mạt thế đã bắt đầu.'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.