Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 68




Mạc An nhắm mắt hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra. Vừa rồi khi vừa tỉnh dậy cô cảm thấy hình như cả cơ thể của mình đang được bao bọc bởi một dòng nước ấm áp. Nhưng sau đó lại như bị cái gì đó kéo xuống khiến cô theo bản năng muốn tránh né nhưng khắp người lại không có một chút sức lực nào. Cô có cảm giác như bị cái gì đó đang chặn lại không thoát ra được khiến cả người rất khó chịu, vì vậy nên theo bản năng cố gắng chui ra. Sau khi dùng hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng cô cũng thoát ra. Cô nghĩ:

'Ha ha ha, bản cô nương đúng là không gì không làm được a.'

Khoan... nhầm chủ đề rồi. Trở lại chủ đề chính thôi.

Sau khi chui ra được cô cố gắng mở hai mắt ra nhưng mí mắt nặng trĩu nên đành phải từ bỏ. Tiếp theo cô nghe thấy một giọng nói vang bên tai:

-Hoàng hậu nương nương, là một đôi long phượng thai.

Tiếp đó cô không nghe thấy gì nữa chỉ cảm thấy rất buồn ngủ. Trước khi chìm vào bóng đêm, cô rút ra một kết luận: Cô xuyên không thành trẻ sơ sinh.

.

.

.

.

3 năm sau.

Mặc An đang chìm trong mộng đẹp thì bị một giọng nói non nớt đánh thức:"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tuyết rơi nhiều chưa kìa" nói xong còn lay lay đập đập thêm vài cái để thể hiện sự kích động của mình.

Mạc An đang định dậy đập cho cái người to gan dám đánh thức giấc ngủ ngàn vàng của mình thì ngay khi nghe thấy giọng nói đó, cô ngay lập tức liền từ bỏ cái ý niệm đó trong đầu rồi thức dậy cười nói:

-Tiểu Hiên đến gọi tỷ tỷ dậy à.

Đây là đệ đệ song sinh của ta tên là Mặc Hiên. Hai chúng ta là con của hoàng hậu nhưng mà vị hoàng hậu này lại bị thất sủng thành ra chúng ta cũng bị lây theo. Ta và đệ đệ sống với nhau ở Lâm cung rất hạnh phúc nhưng đáng tiếc chúng ta lại không được phụ hoàng, mẫu hậu yêu thương.

Ta kéo tiểu Hiên vào trong ổ chăn của mình rồi lại quay mặt sang cười nói:

-Đừng ra ngoài đó, rất lạnh a, ở trong này nằm với tỷ không phải rất tốt sao.

Mặc Hiên nghe thấy vậy thì bật cười rồi nói một câu suýt chút nữa tức chết ta:

-Tỷ tỷ là một con mèo lười a ha ha ha...

Năm đó tiểu Hiên và ta 3 tuổi.

--- -----

Tiểu Hiên và ta 4 tuổi thì đệ ấy muốn học võ nên đi bái một quái nhân sắp lìa đời làm sư phụ. Ta thì hằng ngày nhìn đệ ấy học hết chiêu thức này đến chiêu thức khác rồi hết ăn lại nằm.

--- ----

Tiểu Hiên và ta 5 tuổi. Đệ đệ của ta cảm thấy rất hứng thú với kiếm nên lại đi bái một lão bà bà kì lạ làm sư phụ còn ta thì ngày ngày nhìn đệ ấy múa kiếm rồi hết ăn lại nằm.

--- -----

Tiểu Hiên và ta 6 tuổi. Ta lần đầu tiên thấy đệ ấy giết người và ta phát hiện mình bị luyến đệ.

--- -----

Tiểu Hiên và ta 7 tuổi. Cả hai sư phụ của đệ đệ đi đời nhà ma nhưng đệ ấy lại chẳng khóc chẳng buồn.

--- -----

Tiểu Hiên và ta 8 tuổi. Ta cảm thấy đệ đệ ngây thơ hồn nhiên khi xưa của ta sắp biến mất rồi.

--- -----

Tiểu Hiên và ta 9 tuổi. Cả hai tỷ đệ chúng ta ngồi trên mái nhà thấy một khối thiên thạch khổng lồ rơi xuống. Sau đêm hôm đó ta lấy tất cả số tiền của đệ đệ và ta tích góp lại đi mua vật tư và thức ăn. Đệ đệ thắc mắc nhưng cuối cùng cũng mặc kệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.