Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 87: Hội quân tuyển quốc gia (3)




Năm lớn một nhỏ bốn chiếc xe, cả bọn nhốn nháo sắp xếp nửa ngày, Biên Nam cảm thấy hoạt động tập thể phiền nhất ở chỗ dong dài, mỗi chuyện xe có đủ chắc để hai người ngồi không, xe có đủ điện để chở không mà loay hoay cả buổi.

Hai mươi phút sau, cả bọn lái xe ra ngõ, vì Khưu Dịch chê bạn nhỏ Khưu Ngạn phiền phức nên Khưu Ngạn ngồi sau xe Biên Nam.

“Anh hai không cần em nữa rồi! Bán em luôn rồi!” Khưu Ngạn ôm hông Biên Nam, vừa huơ chân vừa hô, hưng phấn đến mức chóp mũi đầy mồ hôi.

“Đúng vậy,” Biên Nam gật đầu, “Mấy hôm trước không phải bán cho anh rồi đấy thôi.”

“Có trả tiền không!” Khưu Ngạn cười vang hỏi Khưu Dịch.

“Không.” Khưu Dịch nói.

“Ầy,” Biên Nam cười, giảm tốc độ lại, chạy song song với Khưu Dịch, nhỏ giọng nói, “Tôi trả được mà, ba mươi ngàn.”

“Cho nợ trước đó.” Khưu Dịch cười nhìn cậu.

Vạn Phi chở Hứa Nhị, Hứa Nhị vòng tay qua eo Vạn Phi, cằm thì đặt trên vai cậu chàng, tư thế này khiến cho Vạn Phi mừng hết biết, cứ cười khúc khích mãi, chạy dẫn đầu cả đội.

Thân Đào vốn chạy song song với Vạn Phi, cuối cùng bị tiếng cười của Vạn Phi làm cho chịu hết nổi, giảm tốc tụt lại phía sau.

Biên Nam và Khưu Dịch chạy cuối cùng, hai người chẳng nói được mấy câu, Biên Nam nghĩ lúc này không nhất thiết phải nói, chỉ cần lái xe cùng nhau là vui sướng lắm rồi.

Mỗi lần quay đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của Khưu Dịch, điều này khiến cậu cảm thấy, cho dù hôm nay không đi BBQ mà chạy lòng vòng trên đường rồi trở về cũng không sao.

“Anh Tiểu Đào cô đơn một mình.” Khưu Ngạn ngồi sau lưng Biên Nam nói.

“Ấy chà,” Biên Nam tặc lưỡi, “Em cũng biết cô đơn là gì à?”

“Biết ạ, cô đơn ấy à cô đơn,” Khưu Ngạn không biết ngâm nga điệu hát nào, “Sabishii ấy à sabishii… a ha…”

*Sabishii: tiếng Nhật, nghĩa là cô đơn.

“Má,” Biên Nam nhịn không được bật cười, nhìn Khưu Dịch, “Cậu dạy nó hả?”

“Ai biết nó xem ở đâu,” Khưu Dịch cũng buồn cười, “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nó nói.”

“Bạn cùng bàn với em nói,” Khưu Ngạn áp mặt lên lưng Biên Nam, nhìn Khưu Dịch, “Anh hai chắc nhớ nhỏ nhỉ, là nhỏ lần trước anh chê nhỏ mũi tẹt làm nhỏ khóc mãi đó.”

“… Nhớ.” Khưu Dịch nói.

“Khưu Dịch cậu ghê gớm thật! Cậu chọc cho một cô bé tám tuổi tức phát khóc luôn à?” Biên Nam rất kinh ngạc, “Quá vô nhân tính.”

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, ai biết nó dễ khóc vậy.” Khưu Dịch bất đắc dĩ.

Biên Nam tặc lưỡi: “Nhị bảo, sau này đừng học theo anh em.”

“Vâng ạ!” Khưu Ngạn trả lời.

Chưa ra khỏi thành phố mà Vạn Phi và Hứa Nhị chạy phía trước đã tung tăng mất bóng, vì để Thân Đào không quá sabishii, Biên Nam tăng tốc đuổi theo.

“Gì đây?” Thân Đào nhìn cậu.

“Trò chuyện chút,” Biên Nam cười hì hì, “Nhị bảo nói mày cô đơn một mình.”

“Ừ, cô đơn muốn chết,” Thân Đào cười, “Hai cái bóng đèn mày mang tới đi mất rồi, chỉ còn lại tao thôi.”

“Má, có thể nào đừng nói chuyện này mãi không!” Mặt Biên Nam hơi nóng lên, tuy biết Thân Đào chắc chắn nắm rõ về quan hệ giữa mình và Khưu Dịch, nhưng loại chuyện trong lòng ngầm hiểu đột nhiên bị lôi ra vẫn khiến cậu thấy ngượng ngùng.

“Sabishii,” Thân Đào thở dài, bất chợt tăng tốc lủi lên trước, “Tao bay trước đây.”

Biên Nam và Khưu Dịch duy trì tốc độ đều đều, đến khi ra khỏi thành phố rồi, bốn phía thoáng chốc trống trải hẳn, xung quanh hầu như không có thứ gì, bình thường sẽ thấy có chút hiu quạnh, nhưng hôm nay tâm trạng của Biên Nam rất tốt, tự dưng lại thấy nó có nét đặc sắc riêng…

Chẳng qua gió thổi hơi bị lạnh.

Cậu vòng tay ra sau kéo nón trên áo của Khưu Ngạn: “Đội nón lên đi, lạnh không?”

“Không lạnh!” Khưu Ngạn trùm nón lên đầu, trả lời rất nhanh, chắc là sợ nếu nói lạnh buổi BBQ sẽ bị hủy.

Xe chạy chưa được bao xa, Biên Nam trông thấy hai chiếc xe điện của Vạn Phi và Thân Đào dừng ở bên đường.

“Xe hết điện hả!” Cậu lo lắng hỏi.

“Sao mà hết được,” Trái lại Khưu Dịch rất bình tĩnh, lái xe qua đó rồi dừng lại, “Sao vậy?”

“Các cậu muốn ăn hồng không?” Hứa Nhị hưng phấn chỉ sang đường đối diện.

Biên Nam nhìn theo hướng ngón tay nhỏ chỉ, một tấm bảng dựng thẳng ở ven đường, bên trên có hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, “hái hồng”, bên dưới còn có một mũi tên.

Xa xa bên đường đất vùng quê có mấy vườn hồng.

“Hái ăn liền hả, được đấy,” Biên Nam quay đầu hỏi Khưu Ngạn, “Nhị bảo, chúng ta đi hái hồng nha?”

“Vâng ạ!” Khưu Ngạn gật đầu.

Vườn hồng rất rộng lớn, lái xe vào thì thấy ngoài vườn có một bãi đất được san phẳng để làm chỗ đỗ xe, hiện có năm sáu chiếc xe đang đậu ở đó, chắc là rời thành phố tới hái hồng thuận tiện ăn cơm nhà nông.

Cây trong vườn đã rụng hết lá, đứng từ xa có thể nhìn thấy quả hồng màu vàng kim mọc đầy trên cây.

Nếu không ăn cơm chỉ hái hồng thì tính tiền theo đầu người, chỉ cần có thể ăn hết, hái bao nhiêu cũng được, muốn mang đi thì phải bỏ tiền mua.

“Tự hái hay mua sẵn?” Ông chủ hỏi bọn họ.

“Tự hái tự hái,” Vạn Phi xoa tay, “Phải tự hái chứ.”

“Được, biết hái không,” Ông chủ đi qua một bên lấy vài cây gậy tre dài thòng, “Nếu không biết chú gọi người hướng dẫn mấy đứa.”

“Biết không?” Biên Nam nhìn sang Vạn Phi, cậu thì không biết rồi đó, lên tiểu học cậu mới biết quả hồng mọc trên cây.

“Biết…” Vạn Phi do dự một chút rồi quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Không?”

Cuối cùng ánh mắt mọi người dồn hết lên người Khưu Dịch, Khưu Dịch tặc lưỡi, “Làm gì mà ai cũng nhìn tôi hết vậy.”

“Ở đây nếu có người biết thì chỉ có thể là mày thôi.” Thân Đào cười nói.

Khưu Dịch thở dài, nhận mấy cây gậy tre trong tay ông chủ, xoay người đi vào vườn: “Biết, đi thôi.”

Gậy tre mà ông chủ đưa có cấu tạo rất kỳ lạ, phần đỉnh là lưỡi hái được quấn chặt bằng dây thừng, nhích xuống dưới một chút là túi lưới đan bằng dây kẽm, nhìn như khung bóng rổ.

“Cái này dùng thế nào?” Biên Nam nghiên cứu một lúc, “Dùng lưỡi hái cắt rồi đưa túi ra hứng à?”

“Ừ,” Khưu Dịch chia gậy tre cho mọi người, ngửa đầu nhìn thử, tìm một cành tương đối thấp, giơ gậy tre lên, lưỡi hái móc quanh cuống hồng giật nhẹ một cái, quả hồng rơi vào túi lưới, “Là vậy đó, hái mấy quả thấp thôi, có gì còn leo được.”

Khưu Dịch hạ gậy tre xuống, đưa túi lưới tới trước mặt Khưu Ngạn: “Ăn thử xem ngọt không.”

“Ngọt!” Khưu Ngạn thò tay vào lấy quả hồng, chưa ăn đã hô trước một tiếng.

“Để anh giúp em!” Thấy mặt Khưu Ngạn lắc lư trước lưỡi hái, Vạn Phi nhất thời lo lắng, đưa tay kéo Khưu Ngạn lại, giúp nhóc lấy quả hồng, “Cái này mà quẹt vào mặt một cái là để sẹo ngay.”

“Không sao, dù gì cũng bán cho Biên Nam rồi.” Khưu Dịch cười cười.

“Mặt sẹo không trả tiền! Phải mặt xinh thế này mới mua!” Biên Nam cười nói, giúp Khưu Ngạn bẻ hồng làm hai, “Ăn đi.”

“Ngọt!” Khưu Ngạn cắn một cái rồi hô to, “Ngọt lắm.”

“Vậy bắt tay vào hái đi.” Khưu Dịch lại nhấc gậy tre lên, lưỡi hái xẹt qua trước mặt Khưu Ngạn.

“Má!” Biên Nam kêu lên, tuy cậu đã quen cách Khưu Dịch tùy tiện với em nhỏ, nhưng động tác này vẫn dọa cậu nhảy dựng, “Cậu từ từ coi!”

“Không di chuyển là được, không quẹt trúng em đâu.” Khưu Ngạn cúi đầu gặm hồng, không để ý nói.

“… Cục cưng! Em bị bán là đáng lắm,” Biên Nam tặc lưỡi, “Em và chị dâu Hứa Nhị đứng sang một bên đi.”

“Chị dâu cái đầu cậu,” Hứa Nhị chạy tới dắt tay Khưu Ngạn, “Đi nào, mình qua kia ngồi chờ đi.”

“Vâng ạ,” Khưu Ngạn đưa nửa quả hồng còn lại trong tay cho nhỏ, “Chị dâu nếm thử xem.”

“Cảm ơn em,” Hứa Nhị nhận quả hồng, “Gọi chị thôi được không?”

“Chị chị dâu.” Khưu Ngạn lập tức sửa lời.

Cả bọn đồng loạt phì cười, Vạn Phi vừa cười vừa nói: “Nhị bảo, lát nữa BBQ anh phụ trách nướng thịt riêng cho em!”

Khưu Dịch hái hồng rất thành thạo, mới nói chuyện một lát mà trong túi đã có ba quả.

Thân Đào cũng hái được hai quả, đang ngẩng đầu tìm mục tiêu tiếp theo: “Hoạt động này không tệ, nên tổ chức rộng rãi cho mấy người bệnh gai cột sống cổ tham gia…”

“Để tao thử xem,” Nhìn động tác lưu loát của Khưu Dịch, Vạn Phi cũng cầm một cây gậy đi tới dưới tàng cây, chọn một quả thật lớn, “Cái này đi!”

Với vận động viên tennis thiếu não nhưng tứ chi phát triển như Vạn Phi mà nói, không khó, giơ gậy tre hái hồng không khó, khó là ở động tác tiếp theo.

Vạn Phi giơ gậy lên ngoắc cuống hồng trên một nhánh cây nhỏ, cả nhánh cây lẫn quả hồng đều bị cậu chàng cắt trúng, trượt qua túi lưới rơi xuống dưới.

“Ớ!” Vạn Phi kêu lên, không kịp tránh, quả hồng đập lên vai cậu chàng, tức khắc bung ra một đóa hoa màu vàng tươi ẩm ướt.

“Liếm mau đi! Đừng lãng phí!” Biên Nam cười không ngừng.

“Đậu má, may là không rớt trúng mặt…” Vạn Phi cởi áo khoác, “Bất ngờ tới đột ngột ghê.”

Biên Nam cầm gậy tre đi qua chỗ Khưu Dịch, Khưu Dịch đang giơ gậy định móc, Biên Nam thấy vậy thì lập tức giơ gậy lên, cướp trước một bước.

“Quả này của thiếu gia!” Cậu hung tợn nói, gậy tre trong tay giật một cái, quả hồng rớt xuống.

Thế là xong, cũng đâu có khó lắm.

Biên Nam đang âm thầm kết luận, ai ngờ quả hồng bị móc xuống lại rơi vào túi lưới của Khưu Dịch!

“Hả?” Biên Nam sửng sốt, “Nguyên lý gì kỳ vậy!”

“Cậu móc nghiêng thì được cái gì…” Khưu Dịch thả gậy xuống, lấy quả hồng đưa cho cậu, “Thưởng cho cậu nè.”

“Có phải cậu từng làm nhân công trong vườn hồng không,” Biên Nam cầm quả hồng, bẻ đôi chia cho Khưu Dịch một nửa, “Chuyên nghiệp ghê.”

“Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà,” Khưu Dịch cúi đầu cắn một miếng, “Rất ngọt.”

“Tôi thật sự chưa từng thấy heo chạy…” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, nghĩ xem nên cắn quả hồng kiểu nào mới không bị dính lên mặt, “Ngọt hả?”

“Ừ,” Khưu Dịch nhìn lướt ra sau lưng Biên Nam, đột nhiên bước nhanh đến trước mặt cậu, bất thình lình hôn lên miệng cậu, lưỡi liếm nhẹ qua môi, “Ngọt không?”

“Má!” Biên Nam sửng sốt một hồi mới quay phắt đầu lại nhìn phía sau, “Cậu không sợ bọn họ thấy à!”

“Đang nhìn hồng hết ai thèm nhìn cậu chứ.” Khưu Dịch cười cười.

Biên Nam cúi đầu cạp nửa quả hồng trong tay hai cái: “Ngọt lắm.”

Hái hồng không khó lắm, chỉ cần nắm giữ được độ mạnh yếu thì bắt đầu hái rất nhanh, lúc ba vị khách khác cầm gậy tre hưng phấn chạy vào vườn, nhóm Biên Nam đã hái được hai túi lớn, cả bọn vây quanh bàn đá cùng ăn hồng.

“Ngon ghê, ngon hơn mua trong siêu thị nhiều!” Khưu Ngạn ngồi trên ghế đá, vui vẻ vỗ bụng.

“Nhiêu đây chắc đủ tối ăn vặt rồi nhỉ?” Hứa Nhị nhìn hai túi hồng.

“Để mai ăn sáng cũng đủ,” Vạn Phi đứng lên, “Thế nào, tiếp tục xuất phát?”

“Xuất phát!” Khưu Ngạn nhảy lên hô to.

Hồng rất tươi, giá cả không tính là mắc, hơn giá thị trường, xấp xỉ trong siêu thị.

“… Cũng tốt bụng thiệt chứ, ngang bằng giá trong chợ,” Biên Nam xách túi hồng cảm khái một câu, “Thế này làm sao có lời?”

“Vớ vẩn,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Khi nãy phí hái mỗi người mười lăm đồng cậu không tính à, cậu định ăn hết tiền vé ở trong vườn chắc?”

“Ồ.” Biên Nam ngẩn người, quả thật không tính tới cái này.

“Sau này cậu đừng kinh doanh, chắc chắn lỗ sạch tiền.” Khưu Dịch vỗ vai cậu.

“Thì còn có cậu mà.” Biên Nam nhỏ giọng, cười ha ha.

Vườn hồng cách bãi BBQ không xa, chạy chưa đầy nửa tiếng đã tới nơi, nhưng bình điện trong xe của Vạn Phi và Biên Nam thiếu chút không đủ.

“Cái xe của nhà mày nên đổi bình đi, chưa gì đã hết điện!” Biên Nam lái đến trước bãi BBQ chừng hai trăm mét thì tắt máy, cậu phải dùng chân đạp mới chạy đến nơi được.

“Hai xe này chở người mà,” Vạn Phi vỗ yên xe, “Lát nữa sạc điện là xong.”

Biên Nam tìm hai cái bàn trống, còn mình và Vạn Phi thì đẩy xe qua dùng ổ điện dưới mặt bàn cắm sạc, sau đó vào đại sảnh của bãi BBQ.

Mặc dù thời tiết chuyển lạnh, gió cũng rất lớn, nhưng hôm nay nắng gắt, trong bãi BBQ không chỉ có mỗi đám bọn họ như Biên Nam tưởng tượng.

Có mấy người đi theo gia đình, còn có hai nhóm thanh niên, coi bộ tới đây từ trưa, đã ăn được kha khá, lúc này đang ngồi trong đại sảnh uống trà đánh bài.

“Đặt phòng trước đi, tao thấy không ít người,” Thân Đào nói, “Mắc công lát nữa không còn chỗ.”

“Ừ.” Biên Nam đáp, nhìn sang nhóm bên mình, tính xem nên nghỉ lại kiểu nào.

“Mấy vị muốn ở lều hay ở phòng?” Ông chủ bưng bình trà tới.

“Lều!” Khưu Ngạn hô to.

“Trời lạnh thế này ở lều được không?” Vạn Phi hỏi.

“Được,” Ông chủ chỉ vào nhóm người đang đánh bài, “Thanh niên đều thích ở lều, chỗ chúng tôi có khu cắm trại, lều vải được gia cố phòng gió, có đệm chăn đầy đủ, cứ yên tâm mà ngủ, nếu bạn nhỏ đây sợ lạnh, chúng tôi có cả máy sưởi.”

“Có thể xem trước lều thế nào không?” Hứa Nhị là nữ sinh nên cẩn thận hơn.

“Sân sau, từ đây băng qua sẽ thấy,” Ông chủ dẫn bọn họ ra sân sau, “Ngay bên bờ sông, chúng tôi có thể giúp các cậu mang giá nướng tới cạnh lều, đã lắm.”

Lúc cả bọn đi theo ông chủ, Biên Nam lấy tay huých nhẹ Khưu Dịch, “Chia thế nào?”

“Vạn Phi Hứa Nhị, tôi với nhị bảo…” Khưu Dịch nói nhỏ.

“Hầy,” Biên Nam tặc lưỡi, tuy cậu cũng nghĩ đây là kiểu chia hợp lý nhất bình thường nhất tự nhiên nhất, nhưng vẫn có chút buồn bực, “Tôi ngủ chung lều với Thân Đào, sao cứ cảm thấy nửa đêm cậu ta sẽ dậy đánh tôi vậy?”

“Dám lắm, nửa đêm cậu cứ ôm bậy ôm bạ, có thể Thân Đào sẽ ném cậu ra ngoài luôn.” Khưu Dịch cười cười.

“Tôi nói nghiêm túc đó.” Biên Nam trừng mắt.

“Cậu nghĩ Thân Đào muốn ngủ chung với cậu à?” Khưu Dịch cười khoác vai cậu, “Ai mà rảnh nhìn xem cuối cùng chúng ta vào lều nào chứ…”

Biên Nam cười ha ha: “Nghe chẳng đàng hoàng tí nào.”

“Vốn dĩ cậu có nghĩ đến chuyện đàng hoàng đâu.” Khưu Dịch cười nói.

Nơi cắm trại rất lớn, đã dựng sẵn bốn năm lều, nhưng khoảng cách rất xa, không sợ ảnh hưởng lẫn nhau.

Toàn là lều đôi, nhìn vào bên trong khá là ấm áp.

“Tất cả là… lều đôi?” Hứa Nhị hỏi.

“Chắc là có lều ba nữa,” Khưu Dịch nói, “Cậu xem cậu và Vạn Phi ở chung với nhị bảo hay chọn ở chung với một trong ba bọn tôi?”

“Này!” Hứa Nhị kêu lên, cười ngượng nghịu, “Tôi còn tưởng nếu quen thân hơn miệng cậu sẽ bớt độc chứ, sao cứ như vậy mãi!”

“Lều đôi thì lều đôi,” Vạn Phi khoác vai nhỏ, chỉ lên trời, “Tối nay anh với em cùng ngắm trăng ngắm sao ngắm tuyết, bàn từ thơ ca đến triết lý cuộc đời…”

Khưu Ngạn hưng phấn chạy tới chạy lui một vòng giữa mấy cái lều, trở về bên Khưu Dịch chỉ chỉ: “Anh hai, chúng ta ngủ cái lều đỏ kia đi.”

“Đó là lều của người ta.” Khưu Dịch cười nói.

“Còn lều màu đỏ không?” Biên Nam quay đầu hỏi ông chủ.

“Có, đỏ vàng xanh biển xanh lá, trừ đen trắng thì màu gì cũng có, các cậu vào kho chọn là được,” Ông chủ phất tay, “Một người qua tính tiền với tôi.”

“Các cậu chọn đi.” Biên Nam quay về theo ông chủ.

Thân Đào gọi Biên Nam lại, đang định mở miệng thì bị Biên Nam ngắt lời: “Hôm nay tao mời, tao có từ điển.”

“Từ điển?” Thân Đào nhìn sang Khưu Dịch.

“Chọn lều đi.” Khưu Dịch cười nói.

Biên Nam trả tiền nướng BBQ và chỗ nghỉ ngơi, lúc cậu quay lại bờ sông, cả bọn đã chọn lều xong, chóp đỏ chóp vàng chóp xanh biển, đều là Khưu Dịch chọn.

Khưu Ngạn hiện đang sốt sắng theo sau Khưu Dịch muốn giúp anh hai dựng lều, đáng tiếc lều này không giống kiểu lều tự động lần trước Biên Nam mang cho nhóc, cho nên nhóc chỉ có thể giúp kéo dây.

Mất nửa tiếng, ba chóp lều dùng khí thế “tránh xa ông ra” dựng thẳng dậy, xếp thành hình tam giác, ở giữa chừa ra một mảnh đất rộng để đặt đồ dùng cho BBQ.

“Đỏ của em!” Khưu Ngạn vội vàng chui vào lều màu đỏ.

Hứa Nhị chọn lều chóp vàng, nhỏ và Vạn Phi ngồi xổm trong lều nghiên cứu không gian bên trong.

“Tao xem thử giá nướng thế nào.” Thân Đào xoay người đi khỏi.

“Thân Đào có bạn gái không? Lần tới có đi chơi thì gọi nhỏ theo, nếu không sẽ rất sabishii.” Biên Nam chui vào lều xanh biển, chống lên đệm nhìn trái ngó phải.

“Chắc là mấy tháng tới không có,” Khưu Dịch cũng chui vào, nằm song song với cậu, “Học kỳ trước nó vừa chia tay bạn gái, bây giờ tim như tro tàn, đang ở giai đoạn nhìn ai cũng như ai… lều này khá ổn đấy, dày hơn cái lần trước của cậu.”

“Nhảm nhí, cái của tôi là lều gia dụng thích hợp dùng trong mùa hè, cái này chuyên nghiệp hơn,” Biên Nam quay sang nhìn Khưu Dịch, “Hôn phát đi.”

Khưu Dịch cười sáp tới, hai người chạm môi, tay Biên Nam sờ lướt qua lưng Khưu Dịch, luồn vào trong áo cào mấy cái, sau đó ngã xuống đệm, “Khưu đại bảo à.”

“Sao nữa?” Khưu Dịch nhìn cậu.

“Tôi bắt đầu nghĩ linh tinh rồi…” Biên Nam nhe răng cười, “Đúng là không biết xấu hổ mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.