Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 27: 3 vs 3




Nhận kịch bản từ tay Phùng Đống Đống, Điền Tịnh Thực bắt đầu nghiêm túc sắm vai nhân vật.

Xem xong mấy tập kịch bản, Điền Tịnh Thực thiếu chút nữa là yêu luôn biên kịch. Câu chuyện này quả thật đúng là phóng sự về nhân vật Tiết Linh Kiều. Cô cắn móng tay cười ha ha, liếc mắt chăm chú nhìn Tiết Linh Kiều đang yên tĩnh ngồi trên sô pha đọc sách, có thể nói là mẫu trạch nam độc thân trăm tuổi.

"Anh cho rằng ai đã biến tôi thành quái vật? Không đúng không đúng, giọng điệu không nên kiêu căng như thế. Anh cho rằng ai đã biến tôi thành quái vật? Vẫn không đúng, nghe thế đáng thương quá? Cần phải có một chút tức giận. Anh cho rằng anh đã biến tôi thành quái vật?"

Cô cầm kịch bản, uống cà phê, nhìn có vẻ tự nhiên luyện tập cùng một lời thoại hết lần này đến lần khác trong phòng khách.

Tiết Linh Kiều rốt cục ngẩng đầu lên, không thể chịu nổi sự phiền nhiễu nhìn về phía cô: "Có cần tôi về phòng không?"

"Không cần, tôi làm phiền anh à?"

"Phải."

"Anh thật đúng là không khách khí."

"Nếu cô cố ý, tôi cần gì phải khách khí với cô." Tiết Linh Kiều đặt quyển sách sang một bên, vươn tay, "Đưa tôi."

Điền Tịnh Thực lưỡng lự, tuy không biết anh muốn làm gì, vẫn như bị mê hoặc cẩn thận đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, trái tim như con nai con chạy loạn.

"Cô đang làm gì thế?" Tiết Linh Kiều không biết nói gì, "Đưa tôi kịch bản."

"Hả?" Điền Tịnh Thực bất thình lình tỉnh ngộ, gượng cường hai tiếng che đi sự bối rối, "À, đúng, của anh đây."

Tiết Linh Kiều cầm kịch bản nghiêm túc đọc.

Điền Tịnh Thực giống học sinh tiểu học tay xoắn lại với nhau: "Anh cảm thấy vừa rồi tôi trình diễn cách nào tốt hơn?"

Tiết Linh Kiều ăn ngay nói thật: "Đều không tốt."

"Xin anh hãy tôn trọng tinh thần kính nghiệp của một nữ diễn viên chuyên nghiệp có được không?" Điền Tịnh Thực biết lão yêu quái này trước kia ngay cả tv còn chưa thấy, tất nhiên cũng không biết cái gì là kỹ thuật biểu diễn, kiên nhẫn giải thích với anh, "Kỹ thuật biểu diễn là thứ thiên phú tôi không có, hơi kém một chút, nhưng tôi vẫn đang cố gắng."

"Chỉ cần cố gắng là được à?" Tiết Linh Kiều thản nhiên liếc cô, "Diễn viên vào nghề không cần chuyên môn à?"

"Này, anh tưởng tôi không có kỹ thuật biểu diễn thật đấy à? Chỉ hơi kém một chút, đó gọi là khiêm tốn có hàm dưỡng, anh tin thật sao? Diễn kịch thì ai mà không biết?" Điền Tịnh Thực vừa nói vừa làm biểu cảm tương ứng, "Hạnh phúc! Giận dữ! Buồn bã! Vui vẻ! Thế nào?"

Tiết Linh Kiều dứt khoát quay đi không bình luận.

Điền Tịnh Thực không bỏ qua: "Thế nào? Có phải bị kỹ thuật biểu diễn xuất thần nhập hóa của tôi làm cho sợ hãi không!"

Tiết Linh Kiều thật sự đã bị lời nói và những biểu cảm cô làm khiến cho sợ hãi, uyển chuyển nói: "Cô vui là được."

Điền Tịnh Thực lúc này cực kỳ không vui! Đến tận giờ cô rốt cuộc đã gặp được người đàn ông còn không biết bắt chuyện hơn cả Phùng Đống Đống!

Tiết Linh Kiều trả lại kịch bản cho cô, bình luận qua loa: "Nhân vật này của cô không tệ, cần phải diễn vai anh hùng gặp cảnh ngộ bất hạnh."

"Chẳng lẽ không phải cảm giác vĩ đại sao?"

"Là cô diễn quá phô trương."

"Anh có thái độ gì đấy!" Điền Tịnh Thực vứt kịch bản uống, bị phá hỏng hết cả tâm trạng diễn, định bụng mở Microblogging để cảm nhận tình yêu vô bờ bến của những anh chàng trạch nam. Màn hình laptop hiện lên một bài viết thảo luận trong thư viện nam thần, cô "Hmm" một tiếng, "Anh quả nhiên rất phô trương."

Thấy cô định tắt cửa sổ, Tiết Linh Kiều kịp thời ngăn cản: "Đừng đóng trang đó, tôi đang nghĩ cách để liên lạc với một người."

Điền Tịnh Thực không tin: "Người anh quen còn sống sao? Không bằng đi mời một thầy gọi hồn còn nhanh hơn."

"Là một người không quen biết, nhưng tổ tiên của cô ta có thể biết tôi."

"Hử?"

"Có trả lời bên dưới bài viết, người bên trong bức ảnh của tổ tiên cô ta giống hệt tôi. Nếu đúng là vậy, có thể hơn một trăm năm trước, tôi và tổ tiên cô ta có qua lại. Cho nên tôi muốn liên lạc với cô ta, xem tổ tiên cô ta còn để lại di vật gì khác không, có thể sẽ dẫn dắt tôi tìm được kẻ thù."

Điền Tịnh Thực hừ khẽ: "A, kịch bản đâu rồi, trùng hợp thế sao."

Cô lại cầm kịch bản lên, càng đọc càng thấy buồn bực trong lòng. Nữ phụ trong câu chuyện là một quái vật, nhưng cô không phải quái vật, sao có thể hiểu quái vật nghĩ gì? Ánh mắt rọi vào Tiết Linh Kiều, Điền Tịnh Thực trầm xuống, đúng rồi, trong nhà cô đang thật sự có một quái vật đây thôi.

Điền Tịnh Thực ho nhẹ hai tiếng: "Tiết yêu quái, phỏng vấn anh một chút, làm thế nào mà anh lại biến thành không già không chết như bây giờ vậy?"

"Tôi lập lại lần nữa, tôi là người, không phải cái gì..."

"Biết rồi, biết rồi, anh là người, anh là người, nói đến 800 lần, sức chịu đựng của anh nhỏ thật đấy." Điền Tịnh Thực mất kiên nhẫn cắt ngang, "Bây giờ mọi người đang thịnh hành gọi biệt hiệu, anh không biết à? Tranh thủ thời gian trả lời tôi trước đã, Tiết yêu quái."

Tiết Linh Kiều hỏi ngược lại: "Không phải cô không muốn biết chuyện của tôi sao?"

Điền Tịnh Thực nói xạo: "Là không muốn biết chuyện của anh và kẻ thù. Nhưng mà, vì nghệ thuật, tôi đành hy sinh thân mình."

Tiết Linh Kiều tỉ mỉ xác nhận biểu cảm của Điền Tịnh Thực, thấy cô ngồi xếp bằng, thành thật nhìn mình, cuối cùng gật đầu, dần chìm vào trong hồi ức đã lâu.

05

Đối với Tiết Linh Kiều, đây không phải đoạn hồi ức vui vẻ.

Hơn năm trăm năm trước, anh là vị công tử khí phách trong Tiết Phủ, có xuất thân cao quý và cha mẹ thương yêu. Nguyên nhân của sự việc là khi anh đang đi săn trong núi thì gặp phải một con báo hoa cắn bị thương dẫn đến sốt cao không giảm, chìm vào trong hôn mê, miệng vết thương bắt đầu rữa nát biến thành màu đen.

Cha mẹ tìm mọi cách mời thần y cho anh, thần y nói có thể có của anh cực kỳ hiếm gặp, vết thương như bị chó cắn lại sợ nước, trong vết cắn của con báo hoa mang theo mầm độc không biết tên, thứ độc này đã ăn sâu vào phế phủ, cần phải dùng thạch tín, ô đầu là những vật kịch độc làm thuốc, đồng thời chích máu để bài trừ độc, không được ăn, chỉ uống súp để giữ tính mạng. Cha mẹ dù còn hoài nghi với phương thức lấy độc trị độc này, nhưng thấy Tiết Linh Kiều một mực hôn mê, cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.

Dùng cách ấy chữa trị nhiều lần, bài trừ máu độc ra ngoài, cuối cùng cũng cứu được một mạng của Tiết Linh Kiều.

Chẳng qua thứ thuốc kịch độc đã làm tổn thương dạ dày, anh không thể ăn được những thực vật rắn, mỗi ngày chỉ dùng chút nước canh.

Tiết Linh Kiều bệnh nặng mới khỏi, vào một ngày nào đó hào hứng dạt dào muốn đến quán trà ngồi, không ngờ bên ngoài lời đồn đã nổi lên bốn phía. Ai ai cũng coi anh là quái vật đã chết đi rồi sống lại, chỉ trỏ anh, sợ anh, cứ như gặp được lệ quỷ ăn thịt người.

Tiết Linh Kiều nhanh chóng phát hiện ra sự dị thường của mình, anh có thể nghe được tiếng người nói chuyện từ nơi xa vô cùng.

"Từ sau khi bị cắn công tử nhà họ Tiết liền không tốt, cơm nước đều không ăn, mỗi ngày còn uống một bát máu, hai bát thuốc độc, không phải biến thành quái vật thì là gì. Hai người trước phủ Tướng quân đã đến từ hôn, nhắc tới cũng tà môn, trên đường lão tướng quân về thì ngựa bị kinh hãi, ngã gãy chân..."

"Đúng vậy, cháu ngoại nhà hàng xóm của ta làm nha hoàn ở Tiết Phủ cũng nói như thế."

Chuyện Phủ tướng quân từ hôn, Tiết Linh Kiều tự nhiên không biết, nhưng giữa anh và vị tiểu thư kia cũng chỉ là cha mẹ mai mối, từ hôn cũng không tiếc, nhưng điều anh lo lắng là, bản thân mình dường như đã thật sự có vấn đề ở đâu đó.

Tiết Linh Kiều đang suy nghĩ miên man, từ lầu hai quán trà có người vẫy tay nhiệt tình chào hỏi anh: "Tiết huynh! Tiết huynh! Mau lên đây!"

Thấy người bạn thân qua lại thân thiết, Tiết Linh Kiều cười cười, đang định bước vào thì lại nghe được rõ ràng tiếng mấy công tử thế gia ở căn phòng trên lầu hai.

"Ngươi gọi hắn làm gì? Người cả thành này đều biết Tiết tiểu công tử biến thành một quá vật uống thuốc độc sống qua ngày, ngươi còn dám qua lại với hắn?"

"Nghe nói hôm trước tiểu thư phủ tướng quân đã từ hôn với Tiết gia, mấy người chúng ta trước kia đều không bằng hắn, hôm nay đã đến lúc lấy lại danh dự."

Sắc mặt Tiết Linh Kiều lập tức trầm xuống, quay đầu bỏ đi, sau khi về nhà, anh không nói năng gì, chỉ nhốt mình trong viện.

Tiết mẫu đến thăm con, sắc mặt buồn bã. Tiết Linh Kiều biết dư luận bên ngoài khiến mẹ lo lắng, an ủi bà: "Mỗi ngày đều có người đưa cơm đến, sao mẹ còn tự đến? Tuy đồ ăn bình thường con không ăn được, nhưng uống súp và nước canh con vẫn có thể sống. Việc hôn sự hủy bỏ thì thôi, dẫu sao chúng con cũng chưa từng gặp mặt, người ngoài muốn nói gì mẹ cứ để mặc họ."

Tiết mẫu thở dài: "Hay chúng ta bảo thần y nghĩ cách, cứ thế thì làm sao sống được?"

"Dạ dày đã bị tổn thương do uống thuốc, cứ từ từ điều dưỡng, không gấp được." Ngày hôm sau thần ý đến Tiết Phủ, vừa trả lời Tiết mẫu vừa tháo băng gạc trên cổ tay Tiết Linh Kiều. Ông ta lấy rượu trắng rửa đi vết máu đen, nhưng lại chứng kiến vết thương để lấy máu của Tiết Linh Kiều đã biến mất, làn da không hề có tổn hại gì. Vẻ mặt thần y kinh nghi: "Ồ? Thật lạ... Mới ba ngày... Không thể nào..."

Tiết Linh Kiều nhìn cổ tay mình, cũng rất ngạc nhiên.

Thần y nhíu mày, cầm con dao găm rạch lên cổ tay Tiết Linh Kiều. Chuyện khó tin đã xảy ra, vết thương bị rạch nhanh chóng khép lại, hoàn toàn không có một chút dấu vết.

Tất cả mọi người hãi hùng, tên sai vặt sợ đến mức ngã ngửa xuống đất, nhìn Tiết Linh Kiều cứ như gặp quỷ.

Trong đêm hôm đó, Tiết Linh Kiều ngồi một mình ở trên nóc nhà, cầm dao găm vạch lên cánh tay mình, từng vết thương đều nhanh chóng khép lại, trở nên hoàn hảo không chút tổn hại. Tiết Linh Kiều mệt mỏi ném dao găm, nghiêng tai cố gắng lắng nghe, nhanh chóng từ trong những âm thanh huyên náo tìm ra cha mẹ mình.

"Qua hai ngày nữa ta sẽ từ quan, phủ đệ này bán lấy tiền, chúng ta sẽ trở về quê."

"Nếu có thể tha cho chúng ta về quê thì còn tốt, nếu bên trên có ý muốn đưa Kiều Nhi đi... Vậy thì xong rồi..."

"Nàng yên tâm, chúng ta chỉ có một đứa con trai này, nói gì cũng phải giữ được nó."

Bởi tao ngộ của bản thân, người cha đang thuận lợi trên quan trường không thể không cân nhắc từ quan về quê, thậm chí còn lo lắng, làm sao để bảo vệ mình... Tiết Linh Kiều hổ thẹn nhắm mắt lại.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, anh ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe liền hiểu, tên sai vặt của anh dẫn theo người của quan phủ đến bắt anh.

Anh vào phòng cha mẹ, dưới ánh mắt kinh nghi của hai người quỳ xuống, bình tĩnh nói: "Thưa mẹ, thưa cha, xin nghe con trai nói. Hôm nay cơ thể con khác với người thường, đã rước lấy tai họa cho gia tộc, con trai bất hiếu, nếu còn ở lại, cả nhà chúng ta đều không còn đường sống."

Tiết phụ vừa sợ vừa thương: "Con muốn đi?"

"Con đi rồi, cha mẹ mới có thể sống yên bình, con trai mới có thể sống, hơn nữa con còn phải tìm phương pháp điều trị căn bệnh này, cũng không thể không biết gì mà bị gọi là quái vật."

Tiết mẫu thương tâm khóc lên: "Con có chỗ nào là quái vật? Mẹ biết, con đi đi, phải cố gắng sống cho tốt."

Tiết Linh Kiều đè nén bi thương, tỉnh táo nói: "Cha, mẹ, xin thứ cho con không thể chăm sóc hai người, từ biệt lần này, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Cha mẹ dù thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe."

"Con an tâm mà đi đi." Tiết mẫu lau khô nước mắt, đỡ Tiết Linh Kiều dậy, gỡ miếng ngọc đeo bên người xuống, "Đây là bà nội con cho mẹ, bâ giờ hãy để nó thay mẹ làm bạn với con."

Tiết Linh Kiều cầm miếng ngọc, nắm chặt trong tay.

Sau đó, Tiết Linh Kiều đốt lửa tại nơi mình ở, nhất thời ánh lửa phóng lên tận trời. Còn anh thì biến mất trong mắt mọi người dưới ngọn lửa tại nơi này...

Liên hệ duy nhất giữa anh và Tiết Phủ, chỉ còn lại miếng ngọc Phượng Hoàng mà mẹ để lại.

Tiết Linh Kiều nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, trên mặt không có chút biểu cảm, giống như câu chuyện xảy ra trên người một người khác, anh cũng chỉ là một người tự thuật.

Trên thực tế, câu chuyện đã xảy ra rất lâu, lâu đến nỗi bản thân Tiết Linh Kiều là nhân vật trong câu chuyện, cũng đã quên nỗi đau đớn khi đó là thế nào.

Trong phòng khách rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng hơi thở giao hòa, Tiết Linh Kiều quay đầu nhìn Điền Tịnh Thực đã dùng một tư thế lạ lùng tựa vào ghế ngủ say.

06

Ngay lúc này nhớ lại quá khứ không chỉ có một mình Tiết Linh Kiều.

Trong hậu hoa viên ở một căn biệt thự xa hoa nào đó bên ngoài thành phố, một người ngồi trên ghế mây, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, làm người ta không thấy rõ mặt.

Quá khứ của hắn không dài đến năm trăm năm, mà chỉ hơn một trăm năm trước, ân ân oán oán giữa hắn và Tiết Linh Kiều.

Sau khi biết tin đã mất xác khô, thuộc hạ đi điều tra có người làm giấy tờ giả ở chợ đêm, dùng cái tên "Tiết Linh Kiều". Xác khô làm sao có thể sống lại, hắn không cách nào tưởng tượng được. Một trăm năm trước Tiết Linh Kiều bị rút hkoo máu cũng không thể hoàn toàn giết anh, đây là điều ngoài dự liệu của hắn, nhưng đồng thời cũng làm hắn phấn khích.

Tiểu Phương bên cạnh đặt lên bàn một xấp tư liệu, chúng được thám tử Trương đưa tới tuần trước. Trong tư liệu ghi chép rõ ràng toàn bộ số sách mà Tiết Linh Kiều đã đọc ở thư viện, còn có cả ghi chép về tìm kiếm trên mạng.

Hai trang để ghi sách, từ khoa học xã hội, khoa học sinh vật, khoa học hiện đại, tạp chí báo chí vô số. Mà càng khiến hắn kinh hỉ chính là ghi chép lên mạng của Tiết Linh Kiều có những điều sau - Điền Tịnh Thực, trung tâm nghiên cứu tạo ra tế bào tái sinh, Lý Côn Thanh, Diệp Sâm, Lý Yến Chi, chứng mất trí nhớ, mất trí nhớ chọn lọc, mất trí nhớ một phần, mất trí nhớ mấy chục năm...

Tiết Linh Kiều đã quên hắn.

Còn có chuyện nào hay hơn con mồi của mình xông vào rừng rậm, hắn đã bố trí xong cạm bẫy, chỉ chờ Tiết Linh Kiều tự chui đầu vào lưới.

Điện thoại vang lên, giọng thám tử Trương vang lên.

"Ông chủ, tất cả đã chuẩn bị xong."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.