Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 17: Một đêm bên nhau




Dịch giả: quantl

Dời núi lấp biển là đại thần thông, chỉ có người có đại pháp lực mới có thể nhổ tận gốc cả ngọn núi mà ném tới biển rộng. Nhưng đẩy ngã một ngọn núi thì đã có rất nhiều người làm được.

Nam Lạc sử Pháp Tượng Thiên Địa, Thanh Nhan kiếm trở nên vô cùng lớn, từng kiếm từng kiếm thô bạo cắt gọt ngọn núi, cát bay đá chạy. Đại thụ che trời, nham thạch khổng lồ, giống như là đậu hũ dưới thanh cự kiếm.

Sơn cốc này bị bốn ngọn núi vây quanh, chỉ chốc lát sau một ngọn núi lớn đã bị cự kiếm của Nam Lạc phá huỷ, đất đá đều rơi vào trong sơn cốc. Cùng lúc đó Phục Hy cũng đã phá huỷ một ngọn núi khác, khó khăn lắm mới có thể mai táng những thi hài trong cốc.

Thi cốt nhân tộc ở nơi này đã được vùi lấp nhưng ở những nơi khác vẫn còn rất nhiều thi cốt rải rác. Một đoạn thời gian sau Nam Lạc đi theo Phục Hy thu thập thi cốt rải rác khắp nơi rồi bỏ vào một sơn cốc, lại chém núi để vùi.

Nếu như nói chủng tộc nào yếu nhất trong thiên địa, nhân tộc tuyệt đối là một trong số đó, trời sinh chẳng biết tu hành, không có cường giả che chở, càng không có thọ nguyên dài, tuy rằng năng lực học tập và sáng tạo rất cao nhưng so với những sinh linh trong thiên địa này kém rất xa.

Từng có đại thần thông giả ở trên trời cao quan sát nhân loại sinh hoạt mà nói nhân loại lãng phí đạo thể trời sinh, cả đời lại chỉ cố gắng vì miệng ăn.

Bất quá tuy nhân tộc thọ ngắn lực yếu nhưng thông tuệ, trong thiên địa cũng có không ít người có thiên tư trác tuyệt tự ngộ phương pháp tu hành, thông đại đạo.

Phục Hy là một trong số đó, y không chỉ ngộ được đường tu hành mà còn dạy tộc nhân tu hành, đáng tiếc không phải ai cũng có thể luyện thành. Từng đó năm qua cũng chỉ có hơn mười người có bản lĩnh thoát được hạn chế về tuổi thọ, nhưng mà biến cố bất ngờ, tam tộc đại chiến lần này cơ hồ làm những người đó tử thương hầu như không còn.

Mấy ngày nay Nam Lạc một mực nghĩ tới việc nếu Đế Tuấn và Thái Nhất đã bước vào thánh đạo, muốn lập thiên đình thống ngự chúng sinh, lại âm thầm bố cục khiến Phượng Hoàng niết bàn nhập đạo thất bại. Càng làm cho long cung uy vọng cực thịnh suy sụp, vặn gãy long vương, Kỳ Lân Nhai thần bí khó lường cũng tổn thương thảm trọng. Khả năng này còn so với việc dùng vũ lực chinh phục còn cao hơn không biết bao nhiêu lần, trong thiên địa này e rằng không còn ai có thể có thủ bút lớn như vậy được.

Đế Tuấn, Thái Nhất không chỉ có thực lực mạnh mẽ còn có tính toán cao siêu, còn có gì không thể chống lại, không bao lâu sau, thiên đình nhất định sẽ quân lâm thiên hạ. Loại ý niệm này thường xuyên xuất hiện trong đầu Nam Lạc, sau khi nói ra với Phục Hy, y trầm mặc nhìn bầu trời cuối cùng lắc đầu nói bản thân cũng vô pháp tính ra được kết quả.

Nam Lạc không hiểu trắc toán nghi hoặc nhìn, Phục Hy liền giải thích, trắc toán cũng cần thiên cơ mới có thể nhìn ra được, không có thiên cơ thì cũng vô pháp mà suy đoán, tựu như câu nói đầu tiên của ngươi cũng có thể coi là thiên cơ, đáng tiếc, thiên địa âm dương dường như đã bị đảo loạn, không cách nào tính toán nổi.

Nam Lạc nghe Phục Hy nói xong trong lòng đột nhiên nhớ tới Tử Y nữ tử dặn mình không được nói về nàng với bất cứ ai, có lẽ đó cũng là một loại thiên cơ chăng.

Bất Chu chỉ có một ngọn tuy nhiên vô cùng khổng lồ nhưng vì nguyên khí hỗn độn nên không thích hợp tu luyện, nên không có tu sĩ nào tu hành ở đây, cũng chính vì thế mà nhân loại tụ tập quanh đây là đông nhất, phát triển cực kỳ hưng thịnh.

Tuy nhiên trong đại chiến này nhân loại lại trở thành tộc tử vong thảm trọng nhất, có lẽ trong mắt đại thần thông giả, nhân loại cũng chẳng là thứ gì nhưng đối với nhân loại đó là đại tai nạn, còn những tiểu yêu tiểu quái kia dường như đọc được không khí hỗn loạn thấy nhân loại di chuyển dọc đường thì lấy việc giết chóc làm vui, lấy moi tim mà ăn làm thú.

Phụ cận Bất Chu Sơn, nhân loại vốn vô số kể, nhờ có Phục Hy mà Nam Lạc mới biết được điều này, khi Nam Lạc nhìn thấy một trại cực lớn thì nghe được lời của Phục Hy: “Ta vốn biết bộ tộc có tổng nhân số là một cừu (tỉ) ba nghìn bảy trăm năm mươi vạn người, bây giờ không đủ trăm vạn”

Khuôn mặt Nam Lạc bình tĩnh nhưng con mắt lại hơi chớp chớp, con ngươi khẽ co rút. Hỏi Phục Hy có đúng hắn muốn dẫn người này đi hướng đông phải không, Phục Hy gật gật đầu nói nơi này đã không còn thích hợp cho nhân loại ở, trên Bất Chu Sơn lập thiên đình, tu sĩ đông đảo, hơn nữa sẽ có chiến tranh kịch liệt, vì an toàn của tộc nhân, phải rời đi.

Đây không phải trắc toán mà là phân tích, rất nhiều thiên cơ kỳ thực cũng có thể dựa vào đại thế thiên hạ mà phân tích ra.

Thời gian ở cùng với Phục Hy xấp xỉ hai mươi ngày, đi qua vô số thôn trại, thông qua những trại lớn có thể nhìn thấy được sự phồn vinh hưng thịnh khi xưa thế nhưng bây giờ chỉ còn lại trống trơn sứt mẻ và suy tàn, sớm biến thành phế tích trong mưa gió của thời gian, chắc chắn năm sau cũng sẽ không có người nhớ nổi nơi đây trước kia từng có nhân loại sống.

Chuyến đi này của Nam Lạc là vì tìm Khổng Tuyên, nếu y còn sống hắn có thể an tâm quay về Dương Bình Tộc, còn nếu y đã chết việc hắn có thể làm cũng chỉ là tìm thi thể về an táng.

Thế nhưng nếu như đã chết e rằng cả thi thể hắn cũng không tìm nổi. Còn báo thù, Nam Lạc sao lại không muốn, nhưng biết tìm ai mà báo, lại báo như thế nào, chỉ có thể ghi tạc trong tâm thôi.

Cũng may Phục Hy nói Khổng Tuyên còn sống, Nam Lạc hỏi y có biết nơi Khổng Tuyên đang ở không, hoặc giả có trắc toán được không. Phục Hy chỉ lắc đầu nói có người nhiễu loạn thiên cơ, pháp lực rất cao, không coi được gì, còn nói lúc đó khi y đứng ở xa nhìn thì thấy vu tộc Tổ vu Chúc Dung cứu Khổng Tuyên ra khỏi loạn chiến.

Nam Lạc có thể tưởng tượng được dựa vào tính cách cao ngạo của Khổng Tuyên, tới mức bị người cứu đi thì y đã bị thương nặng tới mức nào, dù là không đi cũng không được.

Hẹn gặp lại trên Bất Chu sơn mười một ngày sau, Nam Lạc liền từ biệt, tuy biết tổ kiến thiên đình nhất định sẽ có chiến tranh thậm chí là đại hỗn chiến nhưng Phục Hy lại biểu thị rằng nhất định phải đi bởi vì trong thiên địa bây giờ không có ai có thể đánh chuông áp chế chúng sinh, huống hồ còn có hai người, dù người còn lại có kém hơn một chút cũng là đỉnh cấp trong thiên địa này.

Khi Nam Lạc chuẩn bị xoay người thì lại nhìn thấy Phục Hy đột nhiên nhìn về một nơi, lần theo ánh mắt của y chỉ thấy trên một đỉnh núi có một nữ tử đứng trong gió, thanh y phần phật, tóc cũng rối tung theo gió, nàng cũng đang nhìn về phía này, Nam Lạc có thể cảm giác được nàng đang nhìn Phục Hy.

Thiên Thị nhãn tuỳ tâm mà động, trên mặt vẫn mông lung không rõ, tình huống này từng phát sinh trên người Huyền Minh, lần này hắn không có dùng trộm nữa mà chỉ nhìn về phía Phục Hy, chỉ thấy dường như y đang thất thần.

Cho tới giờ, Phục Hy trong mắt Nam Lạc luôn là lãnh tĩnh cơ trí, phảng phất sáng tỏ mọi việc. Dáng vẻ này của y khiến Nam Lạc không khỏi nghĩ rằng kỳ thực y cũng là một người hữu tình.

Phục Hy chợt phục hồi tinh thần, quay về cười với Nam Lạc, không có xấu hổ, chỉ có hào sảng phóng khoáng, tuy nhiên cũng không giới thiệu nàng với Nam Lạc, Nam lạc đương nhiên cũng không hỏi, chỉ liếc mắt rồi ôm quyền cáo từ.

Nam Lạc đi không xa lại quay đầu nhìn, chỉ thấy Phục Hy đứng thất thần nhìn nữ tử trên đỉnh núi, trong yên lặng lại mang theo ái ý triền miên.

Vu Tộc ít nhân khẩu, dưới Bất Chu sơn chỉ có bộ lạc Hậu Thổ, bên trong có nhân tộc cũng có Vu, nhưng ngoại trừ nhân tộc thông hôn với Vu tộc ra thì không có ai khác.

Năm đó Khoa Phụ từng nói gã ngụ ở bộ lạc Hậu Thổ dưới Bất Chu Sơn, Nam Lạc cũng không rõ phương vị cụ thể nhưng Phục Hy biết.

Sau khoảng ba ngày hắn gặp một người, ở nơi này còn có nhân loại thì hẳn là người sống trong Vu tộc. Nam Lạc tiến lại hỏi, quả nhiên đối phương là người của Hậu Thổ bộ tộc.

Nói tới thời gian đại chiến đối phương cũng tỏ vẻ bi thiết. Y nói mình thông hôn với nữ tử Vu tộc nhưng thân nhân đều bị đại chiến ảnh hưởng tới, chết sạch. Khi y biết Nam Lạc là một tu sĩ thì lập tức tỏ vẻ tán dương, trong mắt lộ ước ao, cũng nói y vốn muốn cùng Phục Hy công chủ tu hành nhưng cuối cùng lại bị vu tộc tuyển đi thông hôn.

Nam Lạc không khỏi thở dài nghĩ, chỉ sợ cuộc sống của y trong Vu tộc cũng không thoải mái, một ngoại tộc bị tuyển đi thông hôn, chỉ e rằng vì sinh dục đời sau mà thôi. Đạo lý này ai cũng có thể nghĩ tới nhưng không mấy người có thể hoà hợp với Vu tộc, nam nhân còn tốt nếu là nữ tử thì… Nghĩ tới đây Nam Lạc đột nhiên mắng bản thân, cái gì nam với nữ, nam nhân bị tuyển thành kẻ lai giống nữ tử cũng thế, khác gì đâu.

Hắn lại thở dài lần nữa, rồi đột nhiên phát hiện tựa hồ gần đây hắn thở dài rất nhiều, đưa mắt liếc nhìn phát hiện người gọi Triệu Hoa này quả nhiên tuấn lãng, thân hình cao lớn có thể coi là một mỹ nam tử của nhân tộc.

Thêm một lần nữa thở dài, từ xa, một trại khổng lồ đã hiện lên trong mắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.